Bách Luyện Thành Thần

Chương 3048: Thiêu đốt thế giới

Ngay khi La Chinh còn đang hoang mang về nguồn gốc năng lượng của Tà Thần thì giọng nói của Thanh Ngọc Chi Linh lại vang lên: “Uy lực khi thiêu đốt một món tín vật Bỉ Ngạn lớn đến mức không thể tưởng tượng, hắn lại thiêu đốt cả một thế giới, có uy lực như vậy cũng không lấy gì làm lạ”“Thiêu đốt thế giới này? Hắn điên rồi!” La Chinh nói với vẻ khiếp sợ.

“Ngươi không nhìn ra à? Hắn vốn chính là kẻ điên, có gì không làm được” Thanh Ngọc Chi Linh nói.

Trở thành người phát ngôn của một văn minh khó thế nào, La Chinh biết rõ.

Có lẽ La Chinh và Tà Thần là hai người may mắn duy nhất trong Sắc Giới.

Một văn minh gửi gắm hết tất cả lên người hắn ta, hắn ta lại lựa chọn thiêu đốt nó chỉ để giết chết La Chinh mình ư? Đúng là phát rồ!

“Lăng Sương, Yên Nhi, Phượng Ca, Sầu Tuẫn… Các ngươi mau chạy ra khỏi thế giới này! Tất cả mọi thứ trong thế giới này sắp bị hủy diệt rồi!” La Chinh nhắc nhở.

Thực ra, La Chinh không nhắc nhở thì những người khác cũng đã nhận ra điều khác thường. Thậm chí mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh đã cất bước đi về sát biên giới thế giới trắng đen ngược màu.

Cuối cùng, cả tộc Ly Uyên và tộc Nhĩ Thử cũng không đoái hoài tới việc chống lại mẫu thể nữa. Vào thời điểm mấu chốt, tính mạng vẫn quan trọng hơn!

Ngay khi bọn họ tới gần sát biên giới thế giới trắng đen ngược màu, từng chùm năng lượng màu đen bùng lên như ngọn lửa sát biên giới, tinh thể Thanh Ngọc dát lên biên giới thế giới cũng bị ngọn lửa này nuốt chửng ngay tức khắc, sau đó là một đường phân cách màu đen có thể nhìn thấy được bằng mắt thường xuất hiện ở sát biên giới!

“Thế giới bị phân cách rồi?”

Sơn đưa tay lên thử dịch chuyển người của Thiên Cung và Lê Sơn ra ngoài.

Đây không phải hành động thiện ý, lập trường của Sơn chưa bao giờ thay đổi, chỉ là La Chinh đã đánh bại Tà Thần nên tất nhiên Sơn muốn báo đáp ân tình này.

Thế nhưng lối đi không gian của Sơn vừa được tạo ra thì đã bị đường phân cách màu đen chặn lại…

Ngay khi Sơn tiến hành thử nghiệm thì một người khác đã xuất hiện cách gã không xa, người này chính là Phục Hy.

“Nhân Hoàng” Sơn bái chào Phục Hy một cái.

Phục Hy chỉ dùng âm mũi hừ lạnh một tiếng, dù sao Sơn cũng chỉ là một phân thân trưởng thành tự nhiên mà thôi.

Hắn ta tới đây là để cứu người, cụ thể là cứu La Yên.

Phục Hy cũng không ngờ Tà Thần thực sự điên cuồng tới mức này.

Đạt tới cảnh giới như Phục Hy, người phát ngôn văn minh cũng không có gì hiếm thấy, thậm chí Phục Hy đã từng tự tay đánh chết cường giả mở ra Thế Giới Chi Thừa.

Nhưng không một người phát ngôn nào có đủ can đảm thiêu đốt văn minh sau lưng mình, dù đã ở bên bờ vực cái chết cũng không dám.

Đây không chỉ là vấn đề phải chịu trừng phạt từ chân lý, mà còn liên quan đến ranh giới cuối cùng của sự tín nhiệm.

Văn minh đằng sau chịu giao phó văn minh cho ngươi chính là hoàn toàn tin tưởng ngươi, kết quả ngươi lại đốt cháy toàn bộ văn minh như một tín vật Bỉ Ngạn, chuyện này gọi là gì?

Tuy Phục Hy không nhận ra xuất xứ của văn minh bị Tà Thần đốt cháy, nhưng cấp bậc của văn minh này tuyệt đối không thấp. Cho dù nó ẩn nấp trong Thập Tam Trọng Thiên của Sắc Giới, đè ép thực lực mình đến tối đa, nhưng một khi bốc cháy thì hậu quả vẫn rất kinh khủng.

“Vù!”

Phục Hy hít sâu một hơi rồi tiến lên một bước, sức mạnh kinh khủng bắt đầu tích tụ.

“Phập!”

Sau đó Phục Hy đánh một chưởng vào trong thế giới.

Một hình bát quái hai màu đen trắng hiện ra giữa không trung, in lên bề mặt thế giới.

Có hai biện pháp đánh bại Thế Giới Chi Thừa, hoặc là giết chết bản tôn hoặc là phá hủy toàn bộ thế giới. Phương pháp mà Phục Hy sử dụng đương nhiên là cách thứ hai, vừa đơn giản vừa thô bạo.

Một đòn này của Phục Hy đủ để toàn bộ Hồn Nguyên Đại Thế Giới vỡ nát, hắn ta đã khống chế phần nào sức mạnh rồi, ít nhất thì mở ra thế giới này không thành vấn đề.

Nhưng một chưởng này đánh ra, dấu tay hình bát quái to lớn lại xuyên qua “thế giới” và lao ra ở đầu bên kia, đánh thẳng vào đỉnh phía Nam của dãy núi hình vòng cung, toàn bộ ngọn núi phía Nam thậm chí còn chưa kịp sụp đổ đã tan thành từng mảnh vụn.

Uy lực mạnh đến thần kỳ, nhưng không thể gây ra bất cứ tổn hại gì cho thế giới đang bốc cháy.

“Không gian bị tách biệt?” Sơn khẽ nhướng mày.

Phục Hy nhìn bàn tay của mình một chút, sắc mặt cũng trầm xuống. Hắn ta hỏi Sơn: “Chuyện gì xảy ra?”

Về mặt hiểu biết đối với không gian thì Phục Hy không bằng Sơn.

Sơn cũng mờ mịt lắc đầu: “Sau khi toàn bộ thế giới bốc cháy hình như sẽ hoàn toàn tách riêng ra, có vẻ thế giới này đã không còn thuộc về không gian này nữa, ta chưa từng gặp phải tình huống như vậy”

“Chẳng lẽ thiêu đốt thế giới… sẽ mang lại hiệu quả này?”

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người thiêu đốt một thế giới, Phục Hy cũng không đoán trước được chuyện này. Hắn ta nhíu mày thật chặt, lúc này mới ý thức được tình hình bên trong thế giới đã nằm ngoài tầm kiểm soát của mình.

Sau đó Phục Hy lại tiếp tục đánh mấy chưởng vào thế giới kia, dãy núi hình vòng cung xung quanh đã bị dấu tay bát quái đánh thành bột mịn, nhưng sức mạnh của hắn ta vẫn không thể chạm vào thế giới kia, như thể nó đã biến thành một ảo ảnh, chỉ có thể thấy mà không thể chạm vào.

Bên ngoài Hồn Nguyên Đại Thế Giới thì đang sôi sục lên, những người dẫn đầu tuyệt vọng ra mặt.

“Ngay cả Nhân Hoàng đại nhân ra tay cũng không được?”

“Tất cả mọi người đều phải chết ở trong đó?”

“Đồ điên, đúng là đồ điên! Đến mức thiêu đốt cả thế giới, đừng nói đám vãn bối mà ngay cả chúng ta ở trong đó, cho dù không chết cũng bị lột da!”

Thiên Cung, Ly Uyên, Nhĩ Thử…

Người dẫn đầu các đại tộc đều mất hết hy vọng. Họ vượt ngàn dặm đường xa tham gia Hồn Nguyên Đại Thế Giới, vậy mà tất cả đều phải chôn chung với tên điên kia, sao bọn họ có thể chấp nhận?

Bây giờ thì đến lượt người dẫn đầu mấy tộc Thần Nông Thị, Kim Ô… thầm vui vẻ trong lòng.

Trước đây rất nhiều người trong tộc bọn họ bị lốc xoáy thổi đi, tuy đã lục tục trở về, nhưng một phần lớn vẫn đang ở ngoài khu vực trung tâm, mấy tộc bọn họ tổn thất ít nhất.

Nhất là Địch An của tộc Hữu Hùng, y đã truyền tống ra khỏi Hồn Nguyên Đại Thế Giới từ lâu, lúc này đang yên tâm ngồi xem cuộc vui. Chỉ là khi nhìn thấy thế giới bị thiêu đốt, trong lòng y vẫn có chút sợ hãi.

“Ha ha ha ha… Một người cũng đừng hòng thoát khỏi đây! Đến nếm thử nỗi sợ diệt thế đi!”

Âm thanh của Tà Thần vẫn quanh quẩn trong không gian.

“Không ra được?”

Đáy lòng La Chinh bắt đầu nóng nảy.

Lúc này khối thiên thạch đầu tiên đã từ trên cao giáng xuống, nơi nó đáp xuống chính là vị trí của đoàn người Thiên Cung.

Nhóm Sầu Tuẫn nhìn thấy thiên thạch rơi xuống, sắc mặt lập tức tái nhợt. Nếu thực sự bị thiên thạch này đập trúng, bọn họ đến xương cũng không còn.

“Lên!”

La Chinh đưa tay nắm chặt, từng đoạn tinh thể Thanh Ngọc nhô lên từ mặt đất, chắn trên đỉnh đầu các đệ tử Thiên Cung.

Cho dù những tinh thể Thanh Ngọc này vô cùng kiên cố, nhưng đối mặt với thiên thạch do năng lượng màu đen kia biến thành, chúng vẫn bị nghiền nát như củi khô!

Thấy tinh thể Thanh Ngọc không thể chống lại thiên thạch, La Chinh vung tay lên lần nữa, lại có mấy đoạn tinh thể Thanh Ngọc mọc lên từ dưới đất bọc các đệ tử Thiên Cung vào trong, đưa họ tới một nơi khác.

Ngay khi các đệ tử Thiên Cung được đưa ra ngoài, khối thiên thạch màu đen kia đã rơi xuống mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận