Bách Luyện Thành Thần

Chương 3596: Ao nước lớn

Sau khi Nữ Oa bị kéo thì đến lượt Phục HyPhục Hy đi tới dưới lưỡi câu liếc lên nhìn, rồi nhẹ nhàng nhảy lên xòe hai ngón tay nắm lấy lưỡi câu, thân thể kéo mạnh xuống phía dưới mấy cái.

Hắn ta nghĩ lưỡi câu này không nhất định phải cắn nên ôm suy nghĩ thử xem. Nếu lưỡi câu không kéo hắn ta đi, hắn lại cắn lấy nó cũng không muộn.

Ai ngờ hắn ta vừa kéo ba bốn lần, lưỡi câu “vèo” một cái kéo hắn ta lên.

Mọi người trong động bừng tỉnh, hóa ra chỉ cần nắm lấy lưỡi câu là được.

Vì vậy Đông Hoàng, lão Anh và Thắng Thiên Thử Vương lần lượt noi theo, nắm lấy lưỡi câu sau đó bị kéo đi.

Ba tên thợ săn Bất Hủ cũng vậy.

Cuối cùng chỉ còn lại Dực Vương và những người áo đen kia.

Thủ lĩnh áo đen nhìn Dực Vương, bỗng nói: “Chúng ta cũng lên thôi, có điều phải để lại tám người canh giữ ở đây”

“Không cần, các ngươi muốn lên thì lên cùng đi, ta sẽ khép cửa hang lại” Dực Vương nói.

Hang động này là đường lui duy nhất của mọi người, Dực Vương phải sắp đặt một chút.

Tuy bọn họ lựa chọn tin tưởng những người trong tộc Dạ Nhân này, nhưng trong những chuyện quan trọng then chốt vẫn lựa chọn tin tưởng bản thân.

Thủ lĩnh áo đen cũng biết đám người Dực Vương không thể hoàn toàn tin tưởng bọn họ, hắn ta cũng rất sảng khoái nói: “Vậy thì tốt quá, ta dẫn tộc nhân cùng đi lên!”

Đám người áo đen cũng rối rít bắt lấy những lưỡi câu kia, dùng sức kéo xuống dưới sau đó lũ lượt bị kéo lên trên.

Sau khi tất cả mọi người đều bị lưỡi câu lôi đi, Dực Vương nhìn cửa hang một lát, ngay sau đó giang đôi cánh ra.

“Rầm rầm rầm…”

Từng dòng dịch thể đậm đặc màu xanh biếc chảy ra từ hai cánh Dực Vương, những dòng dịch thể đậm đặc màu xanh biếc kia giống như ngọc mềm dẻo có thể lưu thông vậy, chảy ra sau lưng Dực Vương, nhanh chóng che kín toàn bộ cửa hang.

“Vù!”

Sau khi che kín hoàn toàn, khối ngọc lớn bỗng lóe lên một ánh sáng xanh biếc rồi ngưng đọng lại.

Khối ngọc xanh kia cực kỳ vững chắc, nếu không dùng phương pháp đặc biệt của văn minh Thanh Ngọc, muốn phá vỡ chúng cũng gặp khá nhiều khó khăn.

Sau khi chặn cửa hang lại, Dực Vương mới tiến lên trước cắn lên một lưỡi câu, sau khi rung mấy cái cũng bị kéo lên không gian phía trên như những người khác.

Phía trên là một lối đi thẳng đứng lên cao…

Xung quanh lối đi là một không gian hình xoắn ốc đan xen. Từ thị giác không nhìn ra lớn nhỏ xa gần trong không gian này.

Nếu như ở thế giới Hỗn Độn, e rằng những người này sẽ buông lưỡi câu ra tìm tòi kết quả, tìm hiểu bí mật của vùng không gian này. Nhưng bây giờ dưới tình huống như vậy, tất cả mọi người đều nắm chặt lưỡi câu, lỡ như buông lỏng rất có thể sẽ vĩnh viễn lạc trong không gian này.

Trong đám người, người buồn bực nhất chắc hẳn chính là Nữ Oa.

Nàng nhìn La Chinh bị kéo lên, cũng nóng lòng theo sát phía sau nên không cân nhắc quá lâu, hoàn toàn học theo cách làm của Quỷ Quyệt dùng miệng đi cắn lưỡi câu.

Kết quả sau khi phát hiện đám người Phục Hy, Đông Hoàng, lão Anh lên sau đều dùng ngón tay nắm lấy lưỡi câu…

Trong lòng Nữ Oa cực kỳ buồn rầu, lúc bị lưỡi câu kéo vẫn trợn mắt nhìn Phục Hy ở phía dưới cách đó không xa.

Phục Hy tỏ vẻ không biết phải làm sao, chỉ có thể âm thầm cười khổ. Sớm biết vậy hắn ta đã cắn lưỡi câu với Nữ Oa…

Cũng may tốc độ lên cao của những lưỡi câu này không tính là nhanh, Nữ Oa từ từ đưa tay đến bên môi, cũng dùng ngón tay nắm chặt lấy lưỡi câu.

“Phù…”

Ước chừng sau nửa canh giờ, mọi người thấy phía trên xuất hiện ánh sáng màu xanh lá và xanh lam đan xen vào nhau.

Ánh sáng trong không gian giống như sóng nước vậy, chìm nổi, nặng nề.

La Chinh chậm rãi lên cao, lúc vượt qua ánh sáng màu lam thì khuếch tán ra từng vòng sóng nước màu lam.

Trên mặt đám người phía dưới lộ ra vẻ ngạc nhiên.

Xem ra mọi người dường như đều đang ở trong một loại “nước” đặc thù nào đó, nhưng “nước” này chung quy không tồn tại, chẳng qua tình hình phía trên khiến bọn họ cảm thấy giống như vậy.

Rất nhanh đã đến phiên đám người Nữ Oa, Phục Hy, Đông Hoàng.

Lúc bọn họ xuyên qua gợn sóng màu xanh lam pha lục cũng cuốn lên từng vòng gợn sóng màu xanh lam pha lục, giống như bọn họ đều là con cá dưới nước.

Mà trong nháy mắt xuyên qua vòng sóng hình xanh lam pha lục, một cảnh tượng mới hiện ra trước mặt mọi người.

Mọi người đều đang ở dưới một cái ao nước lớn hình vuông, mà xung quanh ao nước này có rất nhiều bức tượng đồng xanh to lớn, là bức tượng loài người.

Tất cả các bức tượng đồng xanh đều ngồi xếp bằng ở bên bờ cái ao hình vuông này, trong tay cầm cần câu thật dài, những lưỡi câu kia hiển nhiên chính là từ những cái cần câu này rủ xuống.

Bức tượng vô cùng khổng lồ, cần câu đương nhiên cũng không nhỏ, dài bốn mươi năm mươi trượng, to bằng hai người ôm.

La Chinh cứ thế cắn lưỡi câu leo lên cần câu, theo chiếc cần câu dài nhảy lên trên người một bức tượng trong số đó.

“Tại sao lại có nhiều bức tượng nhân loại như vậy…” Nguyên Thủy Thiên Tôn kinh ngạc nói.

La Chinh quan sát một lát, nói: “Thay vì nói là bức tượng nhân loại, không bằng nói là bức tượng Nhân Linh”

Những bức tượng đồng xanh này rất giống những bức tượng bên trong Vĩnh Hằng thần đình, nhưng dung mạo của những bức tượng đồng xanh ở cạnh ao hơi khác nhau. Có người tóc dài, có người cạo trọc, có lão giả lớn tuổi, hoặc ngồi hoặc đứng, tất cả giống như đúc, những bức tượng đồng xanh này nhất định không phải hạng người vô danh.

Nguyên Thủy Thiên Tôn suy tư một hồi, đồng ý với suy đoán của La Chinh.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Văn minh số 77 ở nơi xa nhất trong Tam Thanh Thiên đang bị kẹt ở bên trong cái hầm kia.

Nguyên Thủy Thiên Tôn thân là người dẫn đầu, đương nhiên là hiểu rất rõ. Tuyệt đối không thể nào có chi nhánh của nhân loại chạy đến nơi đây, kiến tạo ra cái ao nước khổng lồ và những bức tượng nguy nga này được.

Chỉ có một khả năng, đây chính là Nhân Linh trong Tứ Linh Môn.

La Chinh yên lặng kiểm đếm những bức tượng bên bờ ao: “Hai trăm bức tượng đồng xanh”

“Tương ứng với hai trăm con Quỷ Quyệt trong con đường Than Khóc?” Ánh mắt Nguyên Thủy Thiên Tôn hơi sáng lên.

“Chắc là vậy” La Chinh gật đầu.

Lúc trước Nguyên Thủy Thiên Tôn đã nói cho La Chinh biết, Quỷ Quyệt có thể là linh hồn trong văn minh Khoảnh Khắc. Bây giờ dựa theo số lượng của những bức tượng đồng xanh ở đây để đưa ra phán đoán, tỷ số cũng ứng với suy đoán này.

Quỷ Quyệt khống chế La Chinh đi ra một đoạn, ngừng lại trước một bức tượng đồng xanh ở góc ao.

Bức tượng đồng xanh ở đây là một thanh niên nhân loại, hắn có mái tóc xoăn, nằm nghiêng trên đất ôm chặt cần câu đầy vẻ lười biếng.

Khi Quỷ Quyệt thấy bức tượng đồng xanh này, ý thức của nó tỉnh táo lại một chút, nó lại khống chế La Chinh tiến lên vuốt ve gương mặt bức tượng này, đồng thời phát ra một chuỗi tiếng kêu rên trầm thấp.

Lần này tiếng kêu rên tương đối đột ngột, đám người ở phía sau không kịp phá hủy thính giác, chỉ có thể lãnh đủ.

Nhưng sau khi tiếng kêu rên kết thúc, đám người Nữ Oa, Phục Hy, Đông Hoàng trố mắt nhìn nhau.

Tuy tiếng kêu rên của Quỷ Quyệt vẫn khó nghe như thường, nhưng hoàn toàn ở trong phạm vi có thể chịu được. Thậm chí loại cảm giác không vui từ trong cơ thể La Chinh truyền ra cũng giảm bớt rất nhiều lần.

“Sức mạnh của Quỷ Quyệt trở nên yếu đi à? Tiếng kêu rên giết người kia không quá khó chịu nữa, chít!” Thắng Thiên Thử Vương nói.

“Chấp niệm của con Quỷ Quyệt này yếu đi rồi” Thủ lĩnh áo đen ở phía sau nhắc nhở: “Bức tượng nằm dưới đất kia có thể là chính bản thân nó, hoặc là người vô cùng quan trọng với nó”

“Chấp niệm yếu đi?” Ánh mắt Phục Hy hơi sáng lên: “Chẳng phải như vậy các ngươi có thể đuổi nó ra khỏi cơ thể La Chinh hay sao?”

“Không gấp” Thủ lĩnh áo đen tỏ ra rất tự tin: “Nơi này là nơi Quỷ Quyệt thuộc về, chấp niệm của nó sẽ càng ngày càng yếu đi, đến lúc đó ta cũng chắc chắn hơn một chút”
Bạn cần đăng nhập để bình luận