Bách Luyện Thành Thần

Chương 3432: Trên trời cao

Lưỡi đao không gian vô hình kia chém vỡ phi thuyền xong, tiếp tục phóng đạiTrên cao mấy ngàn trượng, một đàn chim nhạn đầu hổ bay thành hình chữ “nhân” (*), con nhạn đầu hổ ở chính giữa đột nhiên ré lên một tiếng rồi biến thành hai nửa.

(*) Chữ “nhân”: 人.

Những con nhạn đầu hổ khác hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ phát ra tiếng kêu như hổ gầm, chim muông tan tác.

Mặt đất dưới phi thuyền cũng bị chẻ ra một vết cắt thẳng tắp, vết cắt này kéo dài từ Nam tới Bắc, kéo thẳng tới vách tường biên giới Ly Hổ Châu mới dừng lại.

Không biết đã có bao nhiêu sinh linh, cây cối bị lưỡi đao không gian bổ trúng…

Đáy phi thuyền được chế tạo từ một tảng đá có thể trôi nổi giữa không trung, cho nên dù bị chẻ thành hai đoạn nhưng vẫn không rơi xuống dưới. Nhưng ba khối pha lê màu đỏ đặt trong phi thuyền đều đã lộ ra ngoài.

Phượng Ca và Diễm Phi còn đang canh giữ bên cạnh pha lê đỏ, mặt mày sa sầm nhìn mặt cắt của phi thuyền, bọn họ chỉ nghe thấy một tiếng vang trầm đục từ phi thuyền truyền tới, sau đó đã thành ra như thế này.

Dưới ánh mặt trời, pha lê đỏ tỏa ra ánh sáng rực rỡ hấp dẫn sự chú ý của Quỷ Thanh. Y nhìn chằm chằm thân thể trong pha lê đỏ, trên mặt hiện lên ý cười khinh miệt.

Quá đơn giản…

Thiên Cung này ngay cả Bất Hủ cảnh cũng không có, chỉ có một đám ăn hại, lấy đâu ra tư cách để được gọi là thế lực siêu cấp?

“Soạt!”

Y lộn nhào một vòng, vẽ ra một đường cong giữa không trung, lao thẳng tới chỗ pha lê đỏ.

“Mẹ!” Phượng Ca lùi lại một bước, lo lắng gọi mẹ.

“Con lùi lại, ta sẽ không để hắn tới đây” Diễm Phi ra lệnh.

Lửa thần Kim Ô bùng lên trên da bà, biến thành hình thái sẵn sàng chiến đấu.

“Nhưng một mình mẹ sao có thể ngăn lại hắn…” Phượng Ca cảm thấy Diễm Phi không thể ngăn cản thiếu niên tóc đen kia.

“Nàng ấy không chỉ có một mình!”

Cuối khoang thuyền bỗng hiện lên mấy chục bóng người mơ hồ, những đôi cánh như lá cờ giương lên trời cao, bọn họ từ hai phía tụ lại, người vừa nói chuyện chính là Phượng Nữ, theo sau là các thành viên tộc Kim Ô.

Thái Nhất Thiên Cung di dời, đương nhiên các thành viên Thánh Hồn cảnh tộc Kim Ô cũng đi theo.

Nhưng thân phận của tộc Kim Ô khá nhạy cảm, ngay cả khi ở trên núi Thái Nhất bọn họ cũng được sắp xếp cho một nơi ở riêng và không được tự do ra vào, hiện tại Thiên Cung di dời, bọn họ cũng phải ở lại dưới đáy thuyền.

Hiện tại phi thuyền đã bị bổ làm đôi, người tộc Kim Ô không nhịn nổi nữa.

“Soạt, soạt!”

Thấy Quỷ Thanh khí thế hung mãnh, Minh Thạch và Bạch Hồ từ hai bên trái phải tiến lên nghênh đón.

Trong tộc Kim Ô, hai người này có thực lực tương đương với Cam Cao Hàn và Ninh Hư Viễn, là cánh tay đắc lực của Đế Tuấn.

“Phập, phập!”

Khoảnh khắc tới gần Quỷ Thanh, hai người đồng loạt đánh ra một chưởng, uy lực của hai người không thể xem thường, đánh văng Quỷ Thanh ra ngoài.

Nửa chiếc phi thuyền mất đi động lực lơ lửng giữa không trung cũng vì lực phản chấn của hai cú chưởng này mà bắt đầu chuyển động giữa không trung.

“Mau chuyển pha lê đi chỗ khác!” Minh Thạch nói.

Người tộc Kim Ô không lo lắng cho an nguy của Đông Hoàng và lão Anh, nhưng bọn họ phải bảo vệ La Chinh.

Diễm Phi không chút chần chừ, lập tức ôm lấy khối pha lê chứa Đông Hoàng vác lên vai. Phượng Nữ thì giang rộng đôi cánh, ôm lấy khối pha lê chứa La Chinh, còn khối pha lê chứa lão Anh thì được Bạch Hồ nhẹ nhàng nâng lên.

“Ù…”

Ngay khi vừa nhấc khối pha lê lên, ba người đã lập tức mở đường hầm không gian mà đi.

Nhưng giọng nói của Quỷ Thanh lại chợt truyền tới từ một nơi gần đó: “Đừng kẻ nào hòng chạy thoát”

Trong tay y xuất hiện một thanh trường đao trong suốt, thanh trường đao kia như một không gian trong suốt, chỉ thấy y khẽ lay trường đao một cái.

“Ầm, ầm, ầm!”

Ba tiếng vỡ vang lên bên cạnh ba người, đường hầm không gian mà Phượng Nữ, Diễm Phi và Bạch Hồ vừa thành lập bỗng chốc sụp đổ.

Cùng lúc đó, Quỷ Thanh đã vung trường đao chém về phía mọi người.

“Vù! Vù!”

Lại có hai làn sóng dao động không gian có thể nhìn thấy bằng mắt thường ập tới chỗ đám người Phượng Ca và Diễm Phi.

Làm sóng dao động không gian này giống hệt như nhát chém của thanh đao không gian vô hình ban nãy, không ngừng lan rộng về phía trước, bổ đôi tất cả mọi thứ mà nó đi qua!

“Tránh đi!”

Diễm Phi, Phượng Ca và người tộc Kim Ô đều tản ra.

“Soạt!”

Phi thuyền vốn chỉ còn lại một nửa lại tiếp tục bị chém thành hai phần.

“Nếu dễ dàng buông tha cho các ngươi như vậy thì chẳng có gì để chơi cả!”

Quỷ Thanh càng ngày càng phấn khích, y bay thẳng lên cao, trường đao trong suốt trong tay múa lượn điên cuồng.

Mỗi một lần y vung đao sẽ có một nhát chém vô hình khuếch tán ra ngoài, nhát chém vô hình này liên tục tiến về phía trước, cho đến tận cùng của châu này.

Từ trên không trung cao ngất nhìn xuống, có thể nhìn thấy một đường thẳng kéo dài trên mặt đất, bất cứ một vật thể nào ngăn cản đường đi của nó đều sẽ bị cắt vụn một cách không hề thương tiếc.

Nhát chém vô hình này tuy có uy lực kinh khủng nhưng tốc độ không nhanh, ít nhất thì Diễm Phi và các thành viên tộc Kim Ô có thể né tránh.

Nhưng những chiếc phi thuyền khổng lồ của bảy núi cách đó không xa thì không dễ dàng tránh khỏi nhát chém hỗn loạn này như vậy, chúng đều không thoát khỏi vận mệnh, ngay cả các đệ tử Thiên Cung trong phi thuyền cũng bị nhát chém vô hình bổ trúng.

Các cường giả Thánh Hồn cảnh của Hữu Hùng, Thần Nông, Mẫn Nguyệt đều lao ra ngoài, lao thẳng về phía các cường giả Thiên Cung vừa mới chạy ra khỏi phi thuyền…

Mới một nén nhang ngắn ngủi trôi qua, tình hình đã trở nên vừa hung tàn vừa hỗn loạn, mùi máu tươi bắt đầu lan tràn ra khắp bốn phương tám hướng.



Trên đỉnh phi thuyền của tộc Hữu Hùng, Cơ Hiên Viễn vẫn luôn nhìn lên không trung, trông như một bức tượng sắt, thậm chí ông ta còn không thèm nhìn thế cục bên dưới, như thể chẳng có gì liên quan tới ông ta.

Ngay cả La Chinh đang mặc kẹt trong pha lê đỏ, có thể lấy mạng dễ như trở bàn tay, nhưng Cơ Hiên Viên vẫn không hề ra tay.

Ba trăm ngàn trượng trên không trung có mấy chấm đen nho nhỏ trôi lơ lửng.

Nếu tới gần hơn có thể nhận thấy những chấm đen này chính là vài chiếc thuyền màu đen.

Ngay khi nhận được mệnh lệnh của tộc Nguyên Linh, Cơ Hiên Viên đã biết việc này không thể nào đơn giản như vậy…

Một Thiên Cung hoang tàn không nằm trong phạm vi tính kế của Cơ Hiên Viên, cũng không cần cả Hữu Hùng, Thần Nông, Mẫn Nguyệt đều phải ra trận, thứ mà ông ta phải đối mặt là một đối thủ còn phiền toái hơn.

Trên cao ba trăm ngàn vạn trượng, hai người đứng sừng sững bên lan can trên Hắc Thuyền.

Bình thường Hắc Thuyền vẫn luôn duy trì số lượng cố định là mười ba người, vị trí còn lại vốn dành cho Tà Thần, nhưng sau khi hắn ta được tái tạo lại thì đã ở luôn trong Bỉ Ngạn, trước lúc giáng lâm không thể nào ra được, cho nên vị trí thứ mười ba vẫn luôn bỏ trống.

“Cái tên dưới kia hẳn là Quỷ Thanh” Nhĩ Thử Linh Ngộ nói với chất giọng the thé.

“Hừ, mới đó mà đã sống lại rồi, thật muốn xuống đó bóp nát hắn. Thuyền trưởng, khi nào chúng ta ra tay?” Đồng Nhân sờ mũi, hắn ta đã không thích tên kia từ lâu rồi.

Trong áo choàng màu đen vang lên giọng nói của thuyền trưởng: “Đừng nóng vội, người còn chưa tới đủ, bây giờ mà ra tay thì quá thiệt cho chúng ta”

“Đợi tới khi nào?” Đồng Nhân hỏi.

“Chờ khi Phục Hy không nhịn nổi nữa” Thuyền trưởng đáp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận