Bách Luyện Thành Thần

Chương 3519: Cuối lối đi

“Bát gia gia” La Chinh thận trọng bái Lê PhụLê Phụ vội vàng tiến lên đỡ lấy La Chinh: “Bây giờ ngươi là vua của Cửu Lê bọn ta rồi, đâu cần hành lễ với bọn ta?”

Không cần nói đến việc thực lực của La Chinh bây giờ thừa sức thống lĩnh tàn quân của Cửu Lê, mà chỉ xét đến nơi sinh của hắn thôi, địa vị của hắn trong Cửu Lê đã là rất cao quý rồi.

“Cái hành lễ này là để cảm ơn Bát gia gia khi trước đã để lại thần thông ẩn giả kia cho ta” Vẻ mặt La Chinh vô cùng chân thành.

“Thần thông ẩn giả?” Lê Phụ tỏ vẻ kinh ngạc.

Lê Lộc ở cạnh đó nghe vậy bèn bổ sung: “Chính là thần thông ẩn giả mà khi trước chúng ta đã để lại ở Thần Vực. Đại Tù Trưởng làm vậy là để truyền cho con cái Cửu Lê, không ngờ cuối cùng tập trung hết trên người La Chinh…”

Khi đó La Chinh cũng nhờ thần thông ẩn giả này mới thoát được sự đuổi giết của Phượng Nữ.

“Trời có mệnh số, phù hộ Cửu Lê ta, tất cả đều là ý trời từ sâu trong cõi u minh. Nếu mấy vị ca ca còn sống đến bây giờ thì cũng có thể nhắm mắt…” Trên mặt Lê Phụ toàn là vẻ xúc động.

Rất nhiều tộc nhân Cửu Lê cũng rưng rưng nước mắt. Số tàn quân bọn họ đều từng là tộc nhân nòng cốt của Cửu Lê, độ tinh khiết của huyết mạch của bọn họ đều khá cao. Từ khi Cửu Lê bị diệt, họ vẫn luôn phải đi tới trong muôn vàn khó khăn, bây giờ rốt cuộc cũng có tia hy vọng là La Chinh, thử hỏi sao lòng họ không vui cho được?

Tàn quân Cửu Lê đến nhờ cậy Lê Sơn, tức là họ đã quyết tâm đứng về phía La Chinh. Sự xuất hiện cũng như sức mạnh của La Chinh đã là một bất ngờ rất lớn, nếu La Chinh còn không địch lại nổi thì tàn quân Cửu Lê bọn họ có sống tiếp trên đời cũng không có ý nghĩa gì nữa…

Thực ra, không chỉ tàn quân Cửu Lê nhìn thấu điểm này mà các thế lực siêu cấp chủ động đầu hàng cũng ý thức được vấn đề ấy. Chỉ có cực ít người có tư cách tiến vào Bỉ Ngạn khi Chung Yên giáng lâm mà thôi.

Nếu Lê Sơn thất bại, mọi việc đều chấm hết.

Sau khi sắp xếp yên ổn cho tàn quân Cửu Lê, Nữ Oa nương nương liền hỏi thăm những chuyện liên quan đến không gian Tắc San.

Sau khi Không giao chiến với Thông Thiên giáo chủ, không gian Tắc San đã đóng kín hoàn toàn. Theo phán đoán sơ bộ thì Khương Tử Nha đã đóng lối vào không gian Tắc San, nhưng đến nay vẫn chưa mở lại.

Nữ Oa vừa nhắc đến chuyện này, La Chinh lại lập tức thử lần nữa, nhưng vẫn không thể nào vào trong không gian Tắc San được. Ngoại trừ chờ đợi thì hình như bọn họ không còn biện pháp nào khác.

“Mặc dù bây giờ không biết tộc Vô Không và văn minh Nguyên Linh sẽ làm gì tiếp theo, nhưng nhân lúc này còn đang yên ổn, ngươi hãy tiến vào Bỉ Ngạn đi” Nữ Oa nương nương cũng đề nghị.

Kể từ khi trở về từ bức tranh bất hủ, La Chinh chưa quay lại Bỉ Ngạn, hắn cũng không quên mình còn sứ mệnh trên lưng.

Chiến sự ở thế giới hỗn độn đã tạm thời lắng xuống, còn phiền phức phải đối mặt trong Bỉ Ngạn thì e là càng phức tạp hơn…



Trong Tam Thập Nhị Trọng Bình Dịch Thiên, lịch sử của từng vòng kỷ nguyên hỗn độn cô đọng hết trên vùng đồng bằng màu đồng rộng lớn này.

Có một vài chủng tộc đã bị xóa sổ, còn vài chủng tộc thì vẫn sinh sống tại Bình Dịch Thiên. Có thể đứng vững chân ở Bình Dịch Thiên thì cơ bản đều từng là văn minh cấp chúa tể, các văn minh này cũng hết sức quan tâm đến những chuyện xảy ra trong hỗn độn, nhất là trận chiến tại Lê Sơn. Dù sao đây cũng là trận chiến đầu tiên mà tộc Vô Không và văn minh Nguyên Linh trực tiếp nhúng tay vào.

Chỉ có điều, dù con đường nghe ngóng tin tức của họ có muôn hình vạn trạng thì toàn bộ tin tức đều là do Bỉ Ngạn cảnh trong thế giới mẹ truyền vào Bình Dịch Thiên. Ban đầu các sinh linh trong Bình Dịch Thiên cho rằng kẻ thắng cuộc trong trận chiến này chắc chắn là văn minh Nguyên Linh. Từ vô số kỷ nguyên hỗn độn đến nay, văn minh Nguyên Linh rất ít khi thất bại, có thể nói các văn minh cấp chúa tể ở Bình Dịch Thiên này đều từng sinh sống dưới bóng ma của văn minh Nguyên Linh cả.

Các văn minh cấp chúa tể ấy không bao giờ ngờ được rằng lần này văn minh Nguyên Linh lại thất bại sớm như vậy. Những thế lực đại diện mà văn minh Nguyên Linh bồi dưỡng như Hữu Hùng, Thần Nông, Mẫn Nguyệt đều thất bại thảm hại, thậm chí cổ thần hỗn độn Lãnh và Khư ở sau lưng còn bị mất mạng, chỉ có mỗi Không là còn sống sót. Ngay cả một trong ba đại trụ cột của văn minh Nguyên Linh là A Hỏa cũng bị đánh bại.

Chuyện tiếp theo càng khiến cho rất nhiều thế lực trong Bình Dịch Thiên giật mình sợ hãi, đó là ngay cả Thông Thiên giáo chủ mà cũng bị xử lý…

Lê Sơn dùng sức của một mình mình đối kháng với tộc Vô Không cùng văn minh Nguyên Linh, vậy mà cuối cùng lại thắng lớn trên mọi mặt trận. Tin tức này vừa truyền vào Bình Dịch Thiên đã khiến toàn bộ văn minh trong đó khiếp sợ như thể chứng kiến một kỳ tích do thần làm ra.

Ở Bình Dịch Thiên vốn đã có một nhóm văn minh bằng lòng trợ giúp chút sức cho La Chinh rồi, bây giờ tin Lê Sơn chiến thắng truyền về, ngay cả một vài văn minh cấp chúa tể thần phục văn minh Nguyên Linh cũng hơi dao động.

“Chắc lần này khác nhỉ?”

“Trước khi La Chinh tiến vào bức tranh bất hủ, Thông Thiên giáo chủ và A Hỏa đều tự mình ra trận. Chắc chắn bọn họ đang e ngại gì đó!”

“Nghe nói văn minh Nguyên Linh vốn không định vội vàng ra tay, lần này tiến đánh Thái Nhất Thiên Cung là nhằm vào La Chinh…” Mặc dù mấy cường giả Bất Hủ cảnh này đã thần phục văn minh Nguyên Linh nhưng sâu trong lòng chưa chắc đã đồng ý với những hành động của văn minh này. Trận chiến Lê Sơn cùng với truyền thuyết về La Chinh đã đốt lên ngọn lửa trong lòng họ, có điều mặc dù trong lòng họ có suy nghĩ, nhưng chắc chắn sẽ không thể hiện ra vào lúc này.

Vùng đồng bằng màu đồng ở Bình Dịch Thiên bao la vô cùng tận, đi từ đầu này đến đầu kia tốn không ít thời gian, mà cửa vào Tam Thập Tam Trọng Thiên thì ở ngay tại điểm cuối Bình Dịch Thiên.

“Mấy chấm chấm trên đất này là tuyết…” La Chinh cúi đầu nhìn đồng bằng màu đồng, trên đó có vô số hạt tuyết.

Những cảnh tượng trong bức họa này là tồn tại chân thật, chỉ có điều cứ nửa canh giờ là toàn bộ hình ảnh trong vùng đồng bằng sẽ đổi mới một lần, chỉ có thể nhìn thấy mấy bông tuyết rơi trên đất kia.

Điều thú vị là khi hai chân đạp trên mặt đất màu đồng sẽ cảm nhận được luồng khí rét lạnh truyền đến từ đồng bằng.

“Ở cuối cực bắc là một vùng đất tuyết hoang vu, ngoại trừ những cường giả Bất Hủ cảnh kia thì hiếm có sinh linh Bỉ Ngạn nào vào đó” Lý Bôi Tuyết ở cạnh giới thiệu.

Bây giờ người của Thiên Cung có thể đến Tam Thập Tam Trọng Thiên chỉ có một mình La Chinh, còn Lý Bôi Tuyết và Cam Cao Hàn là Thánh Hồn cảnh nên đương nhiên không thể vào được, họ chỉ đưa tiễn La Chinh đến lối vào mà thôi.

“Thấy rồi” La Chinh nhìn vô số hạt nhỏ khắc trên mặt đất ở đằng xa, nói: “Nhiệt độ ở đây còn thấp hơn tầng hai của Ngọc Thắng Thiên?”

Thật ra không gian bên trong lòng đất màu đồng này rộng đến mức có thể dọa chết người khác, nhưng Bình Dịch Thiên chứa nhiều sinh linh kỷ nguyên hỗn độn đến vậy, từ chủng loại cho đến số lượng đều rất nhiều.

Trên đường La Chinh đi, khu sinh sống của các loại sinh linh Bỉ Ngạn, thế lực Bỉ Ngạn nối tiếp nhau mãi không ngừng. Trong đó có vương quốc, có thế giới, thậm chí còn mang đến cho người ta cảm giác chen chúc chật chội, nhưng đến đây thì bỗng chẳng còn một sinh linh nào.

“Không thua kém là bao” Cam Cao Hàn bên cạnh gật đầu: “Mặc dù ở đây không có Lãnh Ngục nhưng cũng là cấm địa của sinh mệnh, ngay đến Bất Hủ cảnh mà sinh sống trong đó cũng rất khó chịu…”

Trong lúc nói chuyện, La Chinh chợt thấy đằng trước xuất hiện một vòng tròn màu đồng thật lớn, xung quanh vòng tròn khắc một vòng Phạn văn.

Điều khiến La Chinh cảm thấy kỳ lạ là hình như những Phạn văn này đang không ngừng biến hóa. Chỉ một cái chớp mắt thôi, Phạn văn sẽ biến từ cái này thành cái khác…

“Thiên Tẫn Đạo, cuối cùng cũng tới rồi” Cam Cao Hàn nhìn vòng tròn, nói.

Con đường dẫn đến Tam Thập Tam Trọng Thiên không phải là cửa sao, mà là vòng tròn to lớn này.

Mà trong lúc cả nhóm La Chinh đang đi đến lối đi thì mặt đất màu đồng ở gần đó chợt lóe sáng. Ba hình cầu màu trắng đã chui ra khỏi thế giới băng tuyết dưới mặt đất màu đồng, đó rõ ràng là ba tộc nhân Nguyên Linh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận