Bách Luyện Thành Thần

Chương 2442: Dùng máu tế lửa giận

Hàm Thanh Đế vừa xuất hiện trên đảo nổi Đông Phương gia cũng nhìn thấy cảnh đó. Ông ta phóng thần thức ra ngoài, lập tức phát hiện cả đảo nổi này đều trống trơn, đa số người của Đông Phương gia đều đã đi hết, trên đảo nổi chỉ còn lại vài trăm người trước mặt này thôiHàm Thanh Đế sầm mặt…

Ông ta giật dây cho đệ tử Hàm gia đến đảo nổi Đông Phương gia trong hôm nay hòng tắm máu nơi này, nhưng nào ngờ hình như Đông Phương gia đã dự đoán được trước nên dọn đi cả rồi. E rằng hàng đống của cải tài nguyên mà Đông Phương gia tích trữ cũng được mang đi hết.

Hàm Thanh Đế còn chưa nói gì, Đông Phương Hậu đã lên tiếng trước.

“Đệ tử Đông Phương gia ta đều đã quay về thần mộc Phù Tang, chỉ còn năm trăm bảy mươi ba người bọn ta ở lại. Tất cả pháp bảo, Thần Vũ tệ, kim đan, pháp trận, điển tịch được tích trữ trên đảo nổi Đông Phương gia đều không hề được mang đi, ngay cả năm trăm bảy mươi ba mạng sống của bọn ta cũng giao hết cho ngươi” Đông Phương Hậu bình tĩnh nói: “Chỉ xin Thanh Đế có thể cho Đông Phương gia ta một con đường sống”

Đại bản doanh của bộ tộc Đông Phương nằm ở thần mộc Phù Tang, ngày nào thần mộc Phù Tang còn tồn tại thì ngày đó Đông Phương gia vẫn được gọi là gia tộc quyền thế, bất kể đảo nổi có bị phá hủy hay không.

Suy cho cùng, Đông Phương gia vẫn còn một số nhân vật nổi bật ngoài Đông Phương Hậu.

Đông Phương Hậu từ tốn nói, nhóm Đông Phương Hằng Mân đứng sau lưng ông ta đều trông rất bình thản.

Nhóm tử sĩ bọn họ không muốn chống lại Hàm Thanh Đế mà là dùng mạng của mình để dập tắt cơn giận của Hàm Thanh Đế.

Hàm Thanh Đế đánh giá Đông Phương Hậu với vẻ bất ngờ, sau đó cười lạnh: “Ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ta sẽ tha Đông Phương gia vì sự hy sinh của tất cả các ngươi chứ? Năm xưa đảo nổi Nhạc gia ta cũng bị tàn sát như vậy cơ mà? Cho dù một mạng đổi một mạng thì mấy trăm người các ngươi cũng không đủ để đổi đâu!”

Nghe vậy, người của Đông Phương gia đều trắng mặt.

Sự thống khổ hiện rõ trong đôi mắt của Đông Phương Hậu. Ông ta cắn răng, chợt quỳ xuống trước mặt Hàm Thanh Đế rồi dập đầu lên gạch xanh mạnh đến nỗi gạch nát bấy: “Xin Thanh Đế khoan dung cho tội lỗi của Đông Phương gia ta!”

Đông Phương Hậu thành danh từ rất sớm và có vai vế cực cao. Thân là thánh nhân đức cao vọng trọng trong Thần vực, ông ta dập đầu với Hàm Thanh Đế cũng vì tạm nhân nhượng cho lợi ích toàn cục thôi.

Những đệ tử khác của Đông Phương gia thấy Đông Phương Hậu dập đầu thì mặt nổi gân xanh.

Một tháng trước, Đông Phương gia vẫn còn là gia tộc cao cao tại thượng, vậy mà giờ vị thánh nhân đã sống ẩn dật như Đông Phương Hậu lại phải quỳ trước mặt Hàm Thanh Đế, thử hỏi điều này nhục nhã đến nhường nào?

Có câu, thà chết vinh hơn sống nhục, mấy trăm người còn ở lại đều không sợ chết mà cũng chẳng sợ liều mạng đến mức cá chết lưới rách. Bọn họ chỉ xem trọng truyền thừa của Đông Phương gia nên mới hy sinh bản thân vì Đông Phương gia.

“Bộp bộp bộp bộp bộp bộp…”

Các đệ tử Đông Phương gia lần lượt cúi xuống và dập đầu lên gạch xanh.

Cả một mảng gạch xanh hiện đầy vết rạn…

Thế nhưng Hàm Thanh Đế vẫn trơ trơ ra đó với gương mặt lạnh lùng.

Linh Thù ở bên cạnh không xem nổi nữa bèn hờ hững hỏi: “Nếu Đông Phương gia đã nhường đảo nổi lại và dùng tính mạng của bọn họ để tế kiếm thì ngươi tha thứ cho bọn họ được chứ?”

Hàm Thanh Đế liếc nhìn Linh Thù, cười gằn: “Nếu Hiên Viên Vệ dập đầu quỳ trước tộc Lê các ngươi thì các ngươi có thể tha thứ cho bọn họ không?”

Tộc Lê và Hiên Viên Vệ cũng có mối thù sâu như biển, làm sao chịu được nỗi đau diệt tộc?

Linh Thù bị hỏi nghẹn lời, cắn môi nói: “Chuyện này khác…”

“Khác? Ha ha…” Hàm Thanh Đế cười như điên: “Đời trước, chuột huynh và ta có tình như anh em, thê tử Úy Lam và ta ân ái sâu đậm, con trai Nhạc Phong của ta là thiên tài trẻ tuổi và là một thanh niên tốt rất có triển vọng. Nhạc gia ta còn có ba nghìn đồng đội cùng trăm nghìn đệ tử… Tất cả đều chết trong tay Đông Phương Thuần Quân! Mối thù ấy có thể xóa bỏ bằng vài trăm mạng người sao? Một đảo nổi là đủ để ta khoan dung sao? Ngây thơ!”

Các đệ tử Hàm gia bên dưới đều sững sờ trước những gì Hàm Thanh Đế vừa nói.

Dù suốt vài chục năm qua, trong Hàm gia có tin tức rằng Thanh Đế đổi tính như thành một người khác nhưng người phía dưới hoàn toàn không biết nguyên cớ trong đó, ngay cả Hàm Thiên Tiếu cũng không rõ ràng. Bây giờ họ lại nghe được Hàm Thanh Đế nhắc đến chuyện đời trước nên đương nhiên đều thấy rất lạ lùng.

“Đời trước? Nhạc gia? Thánh Hoàng là… là Nhạc Ngâm Liễu đầu thai sao?”

Tuy rằng tất cả mọi thứ về đảo nổi Nhạc gia đều đã bị cấm tiệt không được lưu truyền nhưng vẫn có một ít ghi chép còn sót lại, Hàm Thiên Tiếu đã từng đọc về chuyện Nhạc Ngâm Liễu và chuột Thạch Lẫm trong điển tịch.

Sau khi liên tưởng đến những cử chỉ khác thường của Hàm Thanh Đế, Hàm Thiên Tiếu chỉ thấy hơi khó tin trong một chốc rồi cũng hiểu ra.

Thật ra, từ lúc La Chinh và Cực Ác Lão Nhân thả chuột Thạch Lẫm ra khiến ký ức đời trước của Hàm Thanh Đế thức tỉnh thì Hàm Thanh Đế đã “chết”, thay vào đó là Nhạc Ngâm Liễu sống tiếp.

Ký ức của Hàm Thanh Đế chẳng qua chỉ là một thứ phụ thuộc vào Nhạc Ngâm Liễu mà thôi. Tình cảm cha con giữa ông ta với Hàm Thương Yên, Hàm Lưu Tô và Hàm Sơ Nguyệt cũng trở nên nhỏ bé đến không đáng kể, mọi thứ đều trở thành quân cờ giúp ông ta báo thù. Cho dù Hàm gia sụp đổ cũng không làm ông ta quá đau khổ.

Lời nói của Hàm Thanh Đế khiến Linh Thù á khẩu.

“Bộp bộp bộp bộp bộp…”

Tiếng dập đầu vẫn còn kéo dài.

Số lượng đệ tử Hàm gia đến từ lối đi không gian ngày càng nhiều hơn. Bọn họ đều đến đây với tâm thái cướp bóc, nhưng mà bọn họ không dám ra tay vì nhóm Đông Phương Hậu đang ngăn trước mặt.

Tuy nhiên, số người càng đông thì sự kiên trì của họ càng giảm.

Có người lên tiếng trước…

“Lão bất tử, muốn chết thì chết nhanh đi, ngươi chết rồi thì đâu còn biết chuyện Đông Phương gia có bị diệt hay không nữa!”

“Đúng, dù sao ngươi chết thì hết chuyện rồi…”

“…”

Những đệ tử Hàm gia nào thèm để ý đến sự sống chết của Đông Phương gia. Hàm Thanh Đế dẫn bọn họ đến Đông Phương gia chứng minh bọn họ có thực lực, ai bảo Đông Phương Thuần Quân chết rồi chứ. Vậy nên bọn họ bị diệt tộc là đúng rồi. Không ít đệ tử Hàm gia đều suy nghĩ như thế.

Tuy rằng một số đệ tử Hàm gia đã động lòng trắc ẩn nhưng lại không thể ra mặt giúp Đông Phương gia trong tình cảnh khí thế sục sôi này, huống hồ bọn họ cũng không có tư cách làm vậy.

Hàm Thanh Đế nghe đệ tử gia tộc mình nói vậy bèn quay sang nói với Đông Phương Hậu: “Nếu các ngươi muốn chết thì tất nhiên là ta rất sẵn lòng, còn chuyện có bỏ qua cho gia tộc của các ngươi hay không… Ha ha, nằm mơ đi!”

Hiện giờ vực sâu Ma Vực đã nằm trong tay Hàm Thanh Đế, ông ta cảm thấy toàn bộ Thần vực đều do mình định đoạt, việc thanh toán thần mộc Phù Tang cũng phụ thuộc vào tâm trạng của ông ta.

Ông ta vừa dứt lời thì đôi cánh quái dị sau lưng Hàm Thương Yên dang rộng ra, sau đó bay vọt về phía người của Đông Phương gia.

Đôi cánh đen tỏa ra uy thế khủng khiếp lướt qua người các tử sĩ Đông Phương gia, bất cứ ai bị nó chạm vào đều khô héo như bị rút hết máu thịt, cuối cùng biến thành những hạt bụi bay đi.

Ngay cả Đông Phương Hậu lẫn Đông Phương Hằng Mân cũng vậy.

Đến thời khắc cuối cùng, Đông Phương Hậu vẫn không có ý định kháng cự mà quỳ rạp trên mặt đất…

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận