Bách Luyện Thành Thần

Chương 2235: Truy đuổi

Tường thành nơi tộc Trưởng Giám Ngục sinh sống chỉ cao hơn mười mét bởi bọn họ chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ có người xâm lược, cho nên xây dựng tường thành chỉ mang tính hình thức mà thôiNgay khi Diêm Lai dẫn hai người bị lưu đày bỏ chạy, một bóng người đã từ trên tường thành vọt tới.

Diêm Lai cũng nhận ra hình bóng trên tường thành. Đó chính là người thuộc tộc Xi Vưu đã từng giao thủ với Tiên Trạch, thậm chí khi đó Địch Tiến còn giở thủ đoạn nhưng vẫn không thể đấu thắng thằng nhóc này.

Ánh mắt La Chinh và Diêm Lai thoáng chạm nhau, La Chinh cười nhạt một tiếng rồi nhảy xuống khỏi tường thành.

Hắn không định truy đuổi Diêm Lai mà đi thẳng tới chỗ người phụ nữ họ Lâu!

“Vù!”

Người phụ nữ họ Lâu giấu mình trong lớp áo choàng, tuy không thể bay nhưng thân thể lại cực kỳ nhẹ nhàng. Nàng ta nhanh chóng đi tới một con đường…

Ở bên kia, La Chinh liên tục chạy và nhảy qua các tòa nhà cao thấp. Nhờ địa hình mà tốc độ của La Chinh còn nhanh hơn người phụ nữ họ Lâu kia ba phần!

Chẳng mấy chốc, người phụ nữ họ Lâu chợt nghe bên phải mình vang lên tiếng bước chân.

Nàng ta hơi nghi ngờ quay đầu nhìn lại thì chợt thấy La Chinh đang chạy song song với mình!

La Chinh mỉm cười với nàng ta, nhẹ giọng nói: “Rất xin lỗi, có người hy vọng ngươi có thể ở lại”

“Vậy sao?”

Người phụ nữ họ Lâu cười lạnh.

Nàng ta không biết lai lịch của La Chinh, nhưng một kẻ có thể đuổi kịp nàng ta trong thời gian ngắn như vậy chứng tỏ thực lực không tầm thường.

Tuy vậy, nàng ta vẫn không hoảng loạn lắm…

Giống như Tiểu Vân đã nói, quả thực tộc Trưởng Giám Ngục không thể hoàn toàn tránh khỏi Chúng Sinh Bình Đẳng, nhưng ơn huệ cổ thần Hỗn Độn ban cho bọn họ đủ để thoát khỏi sự hạn chế của Chúng Sinh Bình Đẳng.

“Xoạt!”

Người phụ nữ họ Lâu chạy băng băng về phía trước, đồng thời kéo nhẹ dây thắt lưng dưới xương sườn mình.

Tấm áo choàng lớn vốn bao phủ kín mít quanh thân nàng ta bắt đầu rách ra, tách rời đoạn bên trên và bên dưới, mái tóc dài màu bạc trắng cũng xõa tung ra khỏi tấm áo choàng.

Lúc nào tộc Trưởng Giám Ngục cũng khoác tấm áo choàng này, thậm chí khi đối mặt với kẻ địch cũng rất ít khi cởi nó xuống, chỉ khi chiến đấu bọn họ mới cởi bỏ nó ra!

Trong khoảnh khắc áo choàng được cởi bỏ, thân hình của người phụ nữ họ Lâu nhanh chóng hiện ra. Giữa hai cánh tay của nàng ta lóe ra từng luồng ánh sáng màu xanh nhạt, một luồng năng lượng đặc biệt bắt đầu hội tụ.

“Dao động của luồng năng lượng này…”

La Chinh đi song song với nàng ta trên nóc nhà. Ánh mắt hắn chợt lóe lên, gương mặt đầy vẻ nghiêm trọng.

Bây giờ mọi người đang bị trúng Chúng Sinh Bình Đẳng, toàn bộ người bị lưu đày đều hóa thành người phàm, nói đúng hơn là chỉ mạnh hơn người phàm một chút…

Thật không ngờ tộc Trưởng Giám Ngục có thể lấy thân thể người phàm để kích phát ra sức mạnh nhường này!

“Ngươi chẳng qua chỉ đang mơ mộng hão huyền mà thôi” Người phụ nữ họ Lâu vung tay lên, năng lượng màu xanh nhạt không ngừng hội tụ và hóa thành hai lưỡi đao sắc bén dài bằng nửa cánh tay.

Nàng ta trở tay cầm lấy hai lưỡi đao này, mỉm cười nhìn La Chinh rồi đột nhiên xoay người đi.

“Xoạt!”

Một vòng sáng màu xanh nhạt hình thành rồi lao vút về phía La Chinh.

“Vù vù…”

Vòng sáng này vọt tới nhanh vô cùng. Dưới tình thế cấp bách, La Chinh chợt xoay người lăn xuống khỏi nóc nhà, sau đó hai tay chống trên mặt đất, khó khăn lắm mới đứng vững.

Căn nhà phía sau hắn lại không may như thế, nó bị vòng sáng cắt trúng sụp đổ tan tành…

“Ầm ầm ầm…”

Vòng sáng này kéo dài không dứt, sau khi cắt nát một căn nhà lại tiếp tục lao thẳng về phía trước, một mạch hủy diệt mấy chục căn nhà.

Chút uy lực cỏn con ấy, nếu không có Chúng Sinh Bình Đẳng thì không có gì đáng nói, chỉ cần chọn đại một tên hoang thần ra giơ tay nhấc chân một cái là có thể hủy diệt cả khu dân cư này…

Nhưng trong tình hình hiện tại, chỉ chém ra một nhát kiếm mà có thể đạt được hiệu quả nhường ấy thì đúng là quá dọa người.

“Xoạt xoạt” Người phụ nữ họ Lâu vung nhẹ hai lưỡi đao sắc bén màu xanh, mỉm cười nhìn chằm chằm vào La Chinh bằng ánh mắt giễu cợt.

Tuy đòn tấn công vừa rồi không thể giết chết thằng nhóc này, nhưng trong lòng nàng ta vẫn ngầm đắc ý. Nàng ta nói: “Có còn định cương quyết bám theo không? Bây giờ ngươi rời đi, ta còn có thể cho ngươi một cơ hội, tha cho ngươi một mạng”

La Chinh dời mắt khỏi những tòa nhà đổ nát, mỉm cười và nói: “Ta không cần cơ hội này”

Nghe vậy, nụ cười trên mặt người phụ nữ họ Lâu đột nhiên tắt ngúm, gương mặt rét lạnh như bao phủ bởi sương giá. Nàng ta vung hai lưỡi đao sắc bén về phía La Chinh.

Nếu muốn chém chết hắn, nàng ta cần phải đánh nhanh thắng nhanh, bằng không để đám người kia bao vây tới đây, nàng ta sẽ gặp rắc rối lớn…

“Vù…”

Hai lưỡi đao sắc bén màu xanh chém ra giữa không trung, hóa thành hai đường vòng cung khổng lồ, một trái một phải cùng chém về phía La Chinh.

Đối mặt với nhát chém kinh khủng ấy, La Chinh chỉ nhẹ nhàng cất bước theo Kiếm Bộ. Thân hình hắn nhanh nhẹn di chuyển, tránh được một cách vô cùng hung hiểm.

“Bước chân đẹp đấy” Người phụ nữ họ Lâu cười lạnh, nói: “Nhưng ngươi có thể tránh tới khi nào?”

Trong lúc nói chuyện, vầng sáng màu xanh nhạt lại bùng lên giữa hai tay nàng ta, lần nữa tấn công chính diện về phía La Chinh, chiêu sau ác liệt hơn chiêu trước, tốc độ càng lúc càng nhanh!

La Chinh cầm kiếm trong một tay, lần lượt tránh né. Từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn duy trì khoảng cách ba – bốn mét với người phụ nữ họ Lâu, dùng thân pháp linh hoạt len lỏi qua những lưỡi đao của nàng ta.

Nếu người khác nhìn thấy cảnh này e rằng sẽ toát mồ hôi thay cho La Chinh mất, dù sao chỉ cần sai một bước thôi là hắn sẽ bị người phụ nữ kia cắt thành từng mảnh vụn, thế nhưng La Chinh lại có vẻ thích thú với điều này.

Sau khi chém liên tục hơn mười kiếm, người phụ nữ họ Lâu đã bắt đầu nóng nảy, thằng nhóc này còn khó chơi hơn nàng ta tưởng tượng!

Nếu quân tiếp viện của thằng nhóc này tới kịp, e là nàng ta sẽ không đi được nữa!

Vừa nghĩ đến đây, vẻ mặt nàng ta bỗng trở nên độc ác. Hai lưỡi đao sắc bén màu xanh đan vào nhau, tạo thành lực đẩy khủng khiếp buộc La Chinh phải lùi về sau.

Thế nhưng chiêu đẩy lùi này không thi triển ra hoàn toàn mà chỉ có một nửa. Ngay sau đó, khóe miệng người phụ nữ họ Lâu khẽ nhếch lên, hai lưỡi đao sắc bén bỗng nhiên thay đổi phương hướng, bổ thẳng về phía La Chinh.

Nếu chém trúng, nàng ta có thể bổ La Chinh thành hai khúc!

Nhưng vào lúc này, La Chinh chợt ngẩng đầu lên, mỉm cười với nàng ta. Thanh trường kiếm được đặt ngang trước ngực hắn.

Người phụ nữ họ Lâu thấy nụ cười của La Chinh cũng thoáng nghi hoặc, nhưng La Chinh lại định dùng một thanh kiếm bình thường để ngăn cản hai lưỡi đao sắc bén của nàng ta thì đúng là quá ngây thơ. Lưỡi đao của nàng ta có thể cắt thanh kiếm của hắn thành ba mảnh, cả thân thể của hắn cũng vậy!

Có điều, ắt hẳn gã thanh niên trước mặt phải biết rõ điều này mới đúng chứ? Bởi vì từ nãy đến giờ hắn vẫn cố gắng không vung kiếm chạm vào lưỡi đao của nàng ta cơ mà, vì sao lúc này lại dùng cách thức ngu xuẩn như vậy để chống đỡ?

Hai bên giao thủ, thắng thua được xác định chỉ trong nháy mắt, mà từng ấy thời gian thì đâu đủ để nàng ta suy nghĩ cặn kẽ về những mối nghi hoặc ấy.

Khoảnh khắc khi hai lưỡi đao chém về phía La Chinh, Chân Lý Phương Tinh màu xanh nhạt lẳng lặng hóa ra trên cánh tay La Chinh, ngay sau đó một vầng sáng xanh biếc nhanh chóng lan dọc ra theo cánh tay của hắn, dần dần bao phủ quanh trường kiếm.

“Keng keng!”

Hai tiếng va chạm lanh lảnh vang lên, cảnh tượng mà người phụ nữ họ Lâu tưởng tượng không hề xảy ra…

Trong lúc nàng ta còn đang nghi hoặc khó hiểu, La Chinh đã tìm được sơ hở của nàng ta.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận