Bách Luyện Thành Thần

Chương 3537: Bí mật của quái vật lông dài

Trước tiên không nhắc đến sự thay đổi về hình thể của La Chinh, tồn tại đã đến cấp bậc như bọn họ thì muốn thay đổi ngoại hình của mình không phải là việc gì khóNhưng ở vùng hạ du sông Thần, hai con Linh Giao này nổi tiếng là hung ác, đây cũng là lý do vì sao không ai muốn xuống nước đuổi giết Đông Hoàng cùng lão Anh. Bởi bất cứ kẻ nào xuống nước, chỉ cần gặp phải hai con Linh Giao này thì chắc chắn đều phải chết, không ai ngoại lệ!

Lúc trước tộc nhân Hà Mông cũng muốn giết hai con Linh Giao như ác ma này, nhưng sau khi hy sinh ba tộc nhân mà hai con cá đó vẫn chẳng hề hấn gì, tộc nhân Hà Mông chỉ đành bỏ cuộc.

Cũng may hai con Linh Giao chỉ có thể ở trong sông Thần, tộc Hà Mông cấm tộc nhân tiến đến vùng hạ du nên xưa nay vẫn luôn bình an vô sự.

Chỉ có điều, nhóm dị tộc khác và các Bất Hủ cảnh trong Thái Thanh Thiên đã có rất nhiều người phải chết trong miệng hai con Linh Giao.

Nhắc đến hai con cá nhỏ này, nhịp tim của các dị tộc và Bất Hủ cảnh bỗng dưng tăng nhanh mấy lần.

Chỉ là tại sao hai con cá con bình thường này lại mặc cho La Chinh tùy ý bắt lấy?

Trong lòng Đông Hoàng chấn động đến cực độ!

Ông có xem trọng La Chinh đến mức nào đi nữa cũng sẽ không nghĩ được rằng chỉ trong thời gian ngắn thôi mà La Chinh đã mạnh đến mức đó.

“Bộp bộp!”

La Chinh quẳng hai con Linh Giao xuống đất và nói: “Ngoan chút đi!”

Hai con Linh Giao sao mà ngoan cho được? Mặc dù chúng có trí tuệ, có thể nghe hiểu lời người khác nói, nhưng dù sao cũng tràn đầy thú tính.

Vừa mới rơi xuống đất, hai con Linh Giao bỗng đập mạnh thân mình lên mặt đất, thân thể nho nhỏ bộc phát ra sức mạnh kinh người. Chúng cùng búng về phía sông Thần.

“Bộp! Bộp!”

Tay La Chinh vung lên thật nhanh, không khác gì một cái vợt khổng lồ đập hai con cá về mặt đất.

Linh Giao bị rơi xuống đất lần nữa bèn thay đổi sách lược, lại chui vào trong đất.

Lớp đất tơi xốp này không phải trở ngại đối với Linh Giao, nhưng chúng mới chui được một nửa, nắm đấm to lớn của La Chinh đã nện xuống bên cạnh.

“Rầm!”

Trên mặt đất xuất hiện một hố lõm, ép chặt lớp đất bên dưới hai con Linh Giao, khiến chúng kẹt ở trong đó.

“Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, không thì ta sẽ đập các ngươi nát bét” La Chinh trầm giọng khuyên chúng rồi mới rút hai con cá con ra khỏi lớp đất.

Đông Hoàng nhìn hai con Linh Giao, hỏi: “La Chinh, ngươi không giết chúng mà lưu chúng lại là để làm gì?”

“Hình như hai con cá con này có một loại phương pháp di chuyển đặc biệt nào đó, nếu có thể dung hợp thì ắt hẳn sẽ là một món tín vật Bỉ Ngạn không tệ” La Chinh nói.

Nữ Oa, Phục Hy cùng Thắng Thiên Thử Vương đều sáng mắt lên, Đông Hoàng thì lắc đầu nói: “Lời này không sai, thân thể nho nhỏ này bộc phát ra sức mạnh cực kỳ đáng chú ý, nhất là tốc độ đâm xuyên trong nước nhanh đến mức không thể tưởng tượng nổi. Chỉ có điều, vật sống này nếu không cận kề cái chết thì sẽ không chịu làm tín vật Bỉ Ngạn đâu”

Hai con Linh Giao có thể nghe hiểu mẩu đối thoại này, trong cặp mắt cá như đậu đen lập tức hiện lên vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục.

La Chinh lại tự tin nói: “Đương nhiên ta có cách để chúng khuất phục, chẳng qua bây giờ làm sao thu nạp được hai con cá con này đây”

Trong rừng Sí Phong không thể gây ra sóng năng lượng, đương nhiên không dùng nhẫn Tu Di được, huống chi hai con cá này còn là sinh linh Bỉ Ngạn hùng mạnh.

“Chít! Chuyện này cứ giao cho ta” Thắng Thiên Thử Vương nói. Nó lăn lộn lâu dài trong rừng Sí Phong nên đương nhiên sẽ có cách.

Lúc Thắng Thiên Thử Vương xử lý hai con Linh Giao kia, rốt cuộc Đông Hoàng cũng mở miệng hỏi: “Sao La Chinh có thể trèo lên Tam Thập Tam Trọng Thiên với tốc độ nhanh thế được? Bây giờ Thái Nhất Thiên Cung ra sao rồi?”

Lão Anh ở bên cạnh cũng thể hiện sự quan tâm lo lắng. Lúc hai người họ bị kẹt trong sông ngầm, nỗi lo lớn nhất của họ chính là Thái Nhất Thiên Cung và bảy ngọn núi trực thuộc.

“Thiên Cung…” La Chinh thoáng do dự một chút rồi nói: “Đông Hoàng cùng lão Anh lâm nguy tại Tam Thập Tam Trọng Thiên vốn là âm mưu của mấy người Cơ Hiên Viên. Sau khi lão Anh cũng bị vây nhốt, tộc Kim Ô đã xâm chiếm Thái Nhất Thiên Cung chúng ta trên quy mô lớn”

Quả thật là vậy!

Đông Hoàng cùng lão Anh liếc nhau một cái.

Qua đủ mọi động thái diễn ra trước khi hai người họ bị nhốt trong Bỉ Ngạn, họ đã suy đoán được cơ bản rằng tộc Kim Ô sẽ đến xâm chiếm. Chỉ có điều, thân thể của hai người vẫn không bị thương tổn gì, điều này cũng khiến bọn họ sinh lòng hoài nghi. Hoặc là tộc Kim Ô không xâm chiếm, hoặc là Thái Nhất Thiên Cung đã thắng.

Bây giờ La Chinh đã nói đến nước này, vậy hơn phân nửa là Thiên Cung đã thắng.

Sau đó La Chinh bèn tập hợp và bẩm báo cho Đông Hoàng biết về mọi chuyện đã xảy ra, từ việc tộc Kim Ô xâm chiếm cho đến Đế Tuấn bỏ mạng…

Mặc dù La Chinh kể vô cùng sơ lược, nhưng sự nguy hiểm và xoay chuyển tình thế khi ấy vẫn khiến Đông Hoàng và lão Anh khiếp sợ không thôi.

“Sau này ta tiến vào bức tranh bất hủ, Cơ Hiên Viên và Thần Nông Thị lại dẫn người đến đánh Thái Nhất Thiên Cung, thế là lão Cam và lão Ninh buộc phải đưa ra quyết định từ bỏ Trung Thần Châu, chuyển dời tinh nhuệ của bảy núi đến Lê Sơn. Nhưng giữa đường vẫn bị họ chặn lại…”

Đoạn nửa đầu của trận chiến Lê Sơn, trạng thái của La Chinh cũng giống với Đông Hoàng và lão Anh, hắn cũng đang bị kẹt trong Bỉ Ngạn. Thế là Phục Hy bèn tiếp lời La Chinh, kể lại trận chiến Lê Sơn cho Đông Hoàng cùng lão Anh nghe.

Bắt đầu từ việc Hắc Thuyền phá rối mãi đến khi Thông Thiên giáo chủ bị đánh giết, Đông Hoàng cùng lão Anh vẫn cứ đứng như trời trồng tại chỗ, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Nếu ban nãy việc La Chinh dễ dàng bắt được hai con Linh Giao khiến Đông Hoàng vô cùng chấn động và kinh ngạc, vậy thì bây giờ nghe chuyện La Chinh đánh bại Thông Thiên giáo chủ, ông thậm chí còn chẳng thốt nổi nên lời.

Sau khi thoát khỏi trạng thái rung động, lão Anh bỗng nhận ra một vấn đề: “La Chinh, Sương Nhi thì sao?”

Vừa rồi trong lời kể của La Chinh, bà nghe hắn nhắc đến Phượng Ca vài lần, nhưng Lăng Sương thì một lần cũng không có…

Các tinh nhuệ của Thái Nhất Thiên Cung đều di chuyển đến Lê Sơn, e rằng Lăng Sương cũng phải đối mặt với mối nguy không nhỏ!

Vẻ chần chờ trên mặt La Chinh càng khiến nỗi sầu lo của lão Anh khắc sâu hơn. Bà ép hỏi: “Lăng Sương sao rồi! Tên nhóc kia, nói mau!”

“Từ khi lão Anh bị nhốt trong Bỉ Ngạn, Lăng Sương đã biến mất khỏi núi Thái Ất. Lâm thúc thúc và dì Bình đã tìm khắp núi Thái Ất mà vẫn không thấy đâu…” La Chinh đáp.

“Nói cách khác, Sương Nhi không có ở Lê Sơn?” Lão Anh trầm giọng hỏi.

“Đúng vậy…” La Chinh gật đầu: “Có lẽ nàng đã nghĩ cách đi cứu lão Anh ngài”

Lão Anh dùng ánh mắt lạnh lùng trừng La Chinh, khi trước bà đã giao Lăng Sương cho La Chinh rồi, việc Lăng Sương an toàn hay nguy hiểm, hắn không thoát khỏi liên quan. Nhưng bây giờ thấy vẻ mặt tự trách của hắn, đôi mắt sáng ngời có thần của bà hơi tối đi. Bà nói: “Sương Nhi thì có thể nghĩ ra cách gì…”

“Trong đầu Lăng Sương có một cánh cửa đúng không?” La Chinh đột nhiên hỏi.

Trong lòng lão Anh đã thầm kết nối việc Lăng Sương biến mất với cánh cửa kia, bây giờ bỗng nghe La Chinh nhắc đến nó, bà cũng lấy làm kinh hãi: “Ngươi… Biết cánh cửa kia?”

“Ta từng thấy nó rồi, thấy qua một lần lúc cùng Lăng Sương tiến vào Nhất Trọng Thiên” La Chinh nói: “Rồi đến khi tiến vào đồng bằng Thiên Lôi, ta đã thấy nó lần thứ hai”

Khi đó Phục Hy và Nữ Oa cũng nhìn thấy cánh cửa xuất hiện đột ngột kia.

“Trong cửa xuất hiện thứ gì?” Lão Anh hỏi.

La Chinh cướp lời đáp: “Sau khi cửa mở thì có hai con quái vật lông dài chui ra. Chúng không hề sợ sấm sét trong đồng bằng Thiên Lôi. Chúng định kéo Nhân Hoàng đại nhân vào trong cửa, nhưng không thành công.”

Nghe thấy La Chinh nhắc đến quái vật lông dài, trên gương mặt già nua của lão Anh không có thay đổi gì quá nhiều. Lúc Lăng Sương còn nhỏ, lão Anh từng tiến vào đầu nàng mấy lần và tiếp xúc cánh cửa kia. Xuyên qua cánh cửa, bà từng gặp con quái vật lông dài ấy, thậm chí còn từng trò chuyện với nó một lần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận