Bách Luyện Thành Thần

Chương 2457: Linh hồn tiến vào biển

Hai vị thánh nhân gia tộc Huyền Nguyệt được Ngự Thần Phong tiễn ra ngoài Tiên phủLa Tiêu lúc này mới khẽ thở dài: “Hy vọng bọn họ có thể đưa ra lựa chọn chính xác”

“Cho dù bọn họ chọn quy thuận cũng không có gì quá bất ngờ” Vũ Thái Bạch nói.

Vì kéo dài chủng tộc, giữ được địa vị gia tộc quyền thế, phần lớn thánh nhân đều sẽ thỏa hiệp…

“Nhưng chưa chắc là lựa chọn tốt nhất” La Tiêu cười nhạt.

Nhờ La Chinh dẫn đường, La Tiêu đã gặp được Bỉ Ngạn cảnh ở ngoại vực nên đương nhiên biết hai thế lực này có sự chênh lệch không nhỏ. Hiển nhiên ông hy vọng gia tộc Huyền Nguyệt sẽ đưa ra lựa chọn tốt nhất.

“Xem ra chúng ta cũng phải để đệ tử Cố gia trên đảo nổi rút về” Tịnh Vô Huyễn nói, trên mặt cũng lộ ra buồn bã: “Chỉ có điều, không biết bây giờ sư tôn ở đâu…”

Ban đầu, khi La Tiêu bị Đông Phương Thuần Quân nhốt chưa được bao lâu, Cố Bắc đã rời khỏi đảo nổi.

Bây giờ La Tiêu bình yên trở về, nhưng Cố Bắc vẫn không có tin tức gì.

La Tiêu cũng lắc đầu cười nói: “Ông ấy vốn đã cực kỳ hứng thú với ngoại vực, mà thăm dò ngoại vực quá hao phí thời gian. Cũng may Cố gia không có bao nhiêu người, Tiên phủ cũng có thể chứa, người của La gia ta tạm thời không cần tới đây…”

Bây giờ Hiên Viên Vệ bị thả ra ngoài, toàn bộ Thần vực không còn một nơi an toàn, nơi duy nhất có thể ngăn cản những Hiên Viên Vệ kia chỉ sợ cũng chỉ có cấm địa, hơn nữa cho dù là cấm địa cũng chưa chắc có thể chống đỡ lại Hiên Viên Vệ.

Tịnh Vô Huyễn gật đầu: “Ta sẽ sắp đặt cho người hỏi thăm chiều hướng ở đảo nổi…”

Cửa vào rừng rậm Lang Tuyền cũng không hoàn toàn đóng với đảo nổi, bọn họ vẫn có cách hỏi thăm được một ít tin tức từ nơi đó.

Ngay lúc này, La Niệm ló đầu vào từ ngoài cửa, khẽ mỉm cười với bên trong: “Ông nội, ông đã nói sẽ trao đổi hàng với con mà!”

Nhìn cháu trai mình, vẻ lo lắng trên mặt La Tiêu bay biến sạch. Ông cười nói: “Đương nhiên, xem ra ông nội ta đây còn phải nhờ phúc của cháu trai…”

Hóa ra trong lúc vô tình La Niệm nghe được tin Hàm Cửu Di truyền “Chân ý đạp pháp tự nhiên” cho La Tiêu nên cậu lập tức nảy ra một chủ ý. Dù sao chân ý này cũng là do cậu dịch ra, quá trình giảng dạy phải có sự đồng ý của cậu, vì vậy cậu lập tức thuận lý thành chương thúc đẩy một “giao dịch”.

***

Vốn dĩ La Chinh định rời khỏi Tiên phủ, tiếp tục dựa theo tấm bản đồ trong đầu đi thu nạp thần đạo trong đạo bia, song vì sự xuất hiện của Hiên Viên Vệ mà hắn không thể không lùi về phía sau. Bọn họ cần quan sát động tĩnh trên đảo nổi, đến khi tất cả ổn định rồi nói sau.

Khoảng thời gian này, La Chinh lựa chọn bế quan.

Sau khi tu thành đại viên mãn, cũng có nghĩa thần đạo đã đi đến cuối.

La Chinh đã tu luyện chân ý đạp pháp tự nhiên đến chín mươi chín phần, lần này mục đích chính khi bế quan là để chân ý của đạo đạt viên mãn, tạo thành thuyền chân ý.

“Lần trước ta đã tiến vào biển Chân Ý, nhưng lại dùng chính thân mình chui vào trong đó. Vậy bây giờ nếu ta muốn tiến vào lần nữa thì phải làm sao?” La Chinh hỏi 9527.

“Không biết” 9527 dứt khoát trả lời.

“Sao ngươi lại không biết?” La Chinh cảm thấy thật bó tay.

“Phương pháp tu luyện Cổ Thần là thông qua “Nhục Thân Kiếp” để chui vào biển Chân Ý, mà ngươi thì… Ta cũng không biết, có lẽ là lại cần dùng lửa nướng?” 9527 cười nói.

La Chinh bĩu môi, nói thế nào đi nữa, lần này hắn nhất định phải phá vỡ ràng buộc cuối cùng của chân ý của đạo.

Sau đó La Chinh ngồi xếp bằng, chân ý đạo pháp tự nhiên do La Niệm chép lại đã bày ra, từng chữ cái chiếu vào mắt.

Lúc đầu hắn không hề có chút áp lực nào, tụng niệm cực nhanh, nhưng về sau những chữ kia cứ không ngừng lướt qua trước mắt hắn, áp lực cũng từ từ tăng lên.

Thật ra sức mạnh linh hồn của La Chinh đã vượt xa chân thần đại viên mãn bình thường, dù trong thế giới mẹ cũng đã là hàng ưu tú, nhưng hắn có cố thế nào đi nữa cũng không vượt qua được mấy chữ cuối cùng trong chân ý đạo pháp tự nhiên.

Vấn đề không nằm trên sức mạnh linh hồn, ít nhất bây giờ La Chinh cụng không bị ngất xỉu nữa.

Thông thường, người tu luyện chân ý của đạo trên thế giới mẹ đều là tự một mình mở ra một vùng trời đất, bày ra ý cảnh chân ý của đạo thông qua hoàn cảnh, cho nên ở thế giới mẹ, lúc lĩnh ngộ chân ý của đạo thường là rất nhiều chân thần đại viên mãn tập trung với nhau. Nhờ ý cảnh đó thôi thúc mà người tu luyện chỉ giải quyết một lần là xong.

Bây giờ La Chinh không có điều kiện như vậy, cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mình đột phá…

“Vị, dĩ, thanh, chỉ, mạc…”

Tụng niệm đến đây, răng La Chinh bắt đầu kêu lạch cạch.

Toàn bộ linh hồn hắn đã tiến vào trạng thái hết sức cực đoan, dường như ở trước mặt hắn có một bức tường cao vô hình không cách nào vượt qua. Hắn chỉ có thể dùng sức mạnh cố gắng xông tới, như vậy đương nhiên áp lực phải chịu rất lớn.

Đối với chuyện La Chinh tu luyện chân ý đạo pháp tự nhiên, 9527 cũng không có bất kỳ chỉ dẫn gì.

Trên lý thuyết có rất nhiều loại chân ý của đạo, có điều mấy thiên tài trong thế giới mẹ đều tự mình tìm ra được con đường, những người khác chỉ đi theo con đường ấy mà thôi, mà bức tường cao này chỉ có thể dựa vào chính bản thân La Chinh vượt qua.

Nhưng 9527 cũng đã nhìn ra, La Chinh căn bản là lợi dụng sức mạnh linh hồn của mình xông vào!

Cách làm này rõ ràng là làm ẩu, nếu đổi thành những người khác đã sớm ngất xỉu vô số lần, thậm chí ngay cả linh hồn đã tu thành dương hồn cũng có thể bị tổn thương, nhưng nếu thật sự xông qua được cũng rất có lợi cho bản thân hắn.

Một ngày…

Hai ngày…

Năm ngày…

Thời gian dài tiêu hao sức mạnh linh hồn, La Chinh cũng sắp không chịu nổi, phải liên tục bổ sung mấy đan dược gia tăng sức mạnh linh hồn.

Cái giá ấy cũng không phải là không mang lại thu hoạch, cả quyển chân ý đạo pháp tự nhiên chỉ còn lại sáu chữ ngắn ngủi là sẽ hoàn thành, mà hình ảnh biển Chân Ý cũng loáng thoáng hiện ra ở trước mặt hắn. Dù sao La Chinh cũng là người từng đi qua biển Chân Ý, chẳng qua là khi dùng thân xác tiến vào đó thì cảnh tượng thấy được sẽ khác mà thôi.

Đến ngày thứ mười, La Chinh có thể tụng niệm thêm hai chữ, chỉ còn bốn chữ nữa…

Ngày thứ mười lăm, chỉ còn hai chữ nữa.

Có điều mấy ngày này La Chinh tiêu hao sức mạnh linh hồn quá độ, cuối cùng thật sự gục xuống đất. Cho dù sức mạnh linh hồn của hắn rất dồi dào nhưng cuối cùng cũng có lúc tiêu hao gần như không còn.

Sau khi tỉnh lại, hắn không chút do dự tiếp tục tụng niệm chân ý đạo pháp tự nhiên.

“Thiện!”

Ngày thứ hai mươi bế quan, La Chinh gần như cắn răng nghiến lợi đọc một chữ cuối cùng của chân ý đạo pháp tự nhiên.

Đến đây, cuối cùng hắn cũng dung hợp dương hồn của mình với chân ý của đạo.

“Oành!”

Chân ý đạo pháp tự nhiên kia từ trong cơ thể La Chinh tỏa ra, một hình ảnh màu xanh da trời bọc kín hắn bên trong, hắn phát hiện mình ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ trôi lơ lửng trên một biển sao.

Cùng lúc đó, tất cả mọi người trong Tiên phủ cảm nhận được dị động truyền ra từ tháp tu luyện.

Tháp tu luyện do Cố Bắc chế tạo ra gần như có thể ngăn cản tất cả dao động, nhưng duy chỉ không ngăn cách được khí tức của chân ý của đạo. Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung ở tháp tu luyện.

“Xem ra thằng nhóc kia đột phá rồi” Ngự Thần Phong bĩu môi nói, trên mặt thoảng qua vẻ mất mát.

Mặc dù La Chinh tiếp xúc với chân ý đạo pháp tự nhiên khá sớm, nhưng những năm này hắn luôn tất tả chạy ngược chạy xuôi, trong khi Ngự Thần Phong rảnh rỗi trong tiên phủ đã suy ngẫm không ít mà bây giờ cũng chỉ mới tu luyện được hơn nửa quyển, càng về sau càng khó, muốn tu chân ý của đạo này đến viên mãn sợ là còn lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận