Bách Luyện Thành Thần

Chương 3775: Địa đàn

Tùy tiện tiến vào đường hầm không gian là một chuyện vô cùng mạo hiểm, bởi vì không ai biết đường hầm đó dẫn tới đâuNếu là người khác, hoặc là chủng tộc khác, lúc này hẳn là sẽ tỉnh táo lại, nhận thức được rằng cảnh tượng xảy ra trước mắt nhất định là một cái bẫy.

Nhưng lúc này từ trên xuống dưới Hầu Linh Môn đều đang vô cùng xúc động.

Ban nãy các Hầu Chủ như Hạ Cổ, Đại Cổ còn giữ lại một chút lý trí, song lúc này cũng đã tức giận cực kỳ, vẻ mặt đầy căm thù. Chúng muốn cùng Hầu Linh Vương xông lên xé nát đám Xà Chủ kia.

Đường hầm không gian này không dài lắm, chỉ hai ba bước đã đi hết, nhưng lúc Hầu Linh Vương vừa mới bước ra thì đã lập tức cảm nhận được có vô số con sâu đang gặm cắn thân thể mình.

Thân thể Quỷ Quyệt của Hầu Linh Vương vô cùng hùng mạnh, vật tầm thường không thể cắn được nó.

Sau khi thấy rõ tình thế trước mắt, sắc mặt Hầu Linh Vương tức khắc trầm xuống: “Hư Trần!”

Đường hầm không gian này dẫn thẳng tới bên ngoài đài Thanh Thiên chính, đưa chúng đến cái chết!

“Két két két…”

Hư Trần ăn mòn Hầu Linh Vương, cũng ăn mòn những Quỷ Quyệt khác như Đại Cổ, Không Cổ, Hạ Cổ.

Chúng cách đài Thanh Thiên chính chừng trăm dặm, muốn bay về là chuyện không thể.

“Không Cổ!” Hầu Linh Vương quát lớn một tiếng.

Trong các Hầu Chủ, Không Cổ là người am hiểu về thần thông không gian nhất, Không Cổ thấy thế bèn mở rộng hai tay, lòng bàn tay nó hiện ra hai lỗ hổng màu xanh nhạt. Hai lỗ hổng này cũng là đường hầm không gian, nhưng lại không giống đường hầm không gian bình thường.

Đường hầm không gian này tồn tại vĩnh viễn trong cơ thể Không Cổ, vô cùng ổn định và còn có thể triệu hồi mọi lúc mọi nơi.

“Vù!”

Không Cổ đánh ra một chưởng giữa không trung, một lỗ hổng màu xanh lập tức mở rộng, hình thành một đường hầm thật lớn. Đồng thời, nó phất tay về phía ngược lại, trên đài Thanh Thiên chính xa xôi chợt xuất hiện một lỗ hổng khác.

“Vương! Chúng ta vào…”

Lúc nói lời này, đầu của Không Cổ đã bị Hư Trần ăn mòn một nửa, nói cũng không hoàn chỉnh.

Hầu Linh Vương chịu đựng đau đớn, dẫn theo các Hầu Chủ tiến vào đường hầm. Nhưng nó vừa đi được một đoạn thì lỗ hổng giữa không trung kia lại lùi về sau một đoạn, né tránh Hầu Linh Vương!

Hầu Linh Vương nhìn Không Cổ: “Có ý gì vậy?”

“Ưm ưm…”

Hơn phân nửa cái đầu của Không Cổ đã bị Hư Trần ăn mòn, không nói nên lời được nữa. Dưới tình thế cấp bách, nó chỉ có thể dùng ý thức truyền âm: “Động Quy Thiên bị khống chế rồi!”

“Cái gì…”

Hầu Linh Vương dùng sức tiến lên, vẫn muốn chui vào trong đường hầm, nhưng đường hầm lại tiếp tục lùi, giống như đang trêu chọc Hầu Linh Vương vậy…

“Nghiệt!” Hầu Linh Vương gào lên.

Nhưng ngay cả âm thanh của nó cũng không truyền được bao xa.

Khu vực Xà Linh Vương lựa chọn giăng đầy Hư Trần, ngay cả âm thanh cũng bị Hư Trần ăn mòn sạch sẽ.

“Rắc rắc rắc…”

Đại Cổ, Không Cổ, Hạ Cổ lần lượt bị ăn mòn, cuối cùng thân thể khổng lồ của Hầu Linh Vương cũng bị Hư Trần ăn mòn hết.

Trong Thiên Phương thành, đôi mắt Xà Linh Vương hiện lên ý cười đã lâu không thấy: “Dận Châm ơi Dận Châm, ngươi vẫn ngu xuẩn như vậy!”

Thực tế lúc phóng đường hầm không gian ra, Xà Linh Vương không ngờ Hầu Linh Vương sẽ đi vào thật, đó chẳng qua chỉ là một trò khiêu khích mà thôi. Ấy thế mà Hầu Linh Vương lại thật sự chui vào, vậy thì nó cũng không cần khách sáo nữa.

“Hầu Linh Vương thật sự trúng kế rồi?” Song Kỳ Đại Xà đang đợi ở bên cạnh hỏi.

“Đã bị Hư Trần cắn nuốt” Xà Linh Vương đáp.

“Không biết tọa độ của chúng ở đâu, Vương có cảm giác được không?” Song Kỳ Đại Xà lại hỏi.

Xà Linh Vương lắc đầu: “Có lẽ là không ở Ngọc Thanh Thiên…”

Lúc trở về tọa độ sẽ phát ra dao động năng lượng, thông qua Hữu Hạn Toàn Tri Thạch có thể điều tra ra.

Xà Linh Vương không nhận thấy được sự dao động năng lượng đó, hẳn là không nằm trong phạm vi Ngọc Thanh Thiên, vậy chắc là được đặt trên đảo Dạ Kiến.

“Vậy là ở đảo Dạ Kiến” Song Kỳ Đại Xà suy đoán.

Ai ngờ Xà Linh Vương lại lắc đầu: “Nếu nằm trong tay mấy kẻ loài người đó thì sao?”

“Đám loài người đó…”

Đoàn người La Chinh đột nhiên biến mất đúng là một tin tức xấu, nhưng phiền phức hơn là Xà Linh Vương không biết bọn họ sử dụng thủ đoạn gì.

Nếu đối phương có thể trốn được Hữu Hạn Toàn Tri Thạch, chỉ sợ rằng Xà Linh Vương cũng không thể tra được tọa độ của Hầu Linh Vương.

Đợt tấn công lần này sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.

“Tiếp tục tìm” Xà Linh Vương ra lệnh.

Lúc này trong lòng Xà Linh Vương đã có chút hối hận.

Sớm biết tình hình sẽ như thế này, nó đã trực tiếp xông vào đảo Dạ Kiến rồi, đó mới là thượng sách. Có lẽ làm vậy sẽ khiến việc mở cửa phiền phức hơn một chút, nhưng dù sao cũng vẫn tốt hơn bây giờ.

Sau khi Song Kỳ Đại Xà rời đi, đốm sáng màu đen lại lơ lửng trước mặt Xà Linh Vương: “Ngay cả sinh linh trong thế giới Hỗn Độn cũng không bắt được, ngươi còn vô dụng hơn cả tưởng tượng của ta…”

“Những chuyện ta làm có chỗ nào sơ sót?” Xà Linh Vương hỏi ngược lại.

Đốm sáng khựng lại một chút: “Không có”

“Đừng coi khinh bọn họ, nếu muốn mượn dùng sức mạnh của bọn họ thì phải chịu đựng mạo hiểm dẫn lửa thiêu thân” Xà Linh Vương nói với giọng nghiêm túc.



Diện tích của Ngọc Thanh Thiên lớn hơn Thượng Thanh Thiên rất nhiều, hoàn cảnh cũng phức tạp hơn rất nhiều.

Đoàn người La Chinh vượt qua bộ lạc kia, sau đó bay qua vài ngọn núi đá, trước mắt chính là bùn lầy màu nâu mênh mông vô tận.

Vũng bùn rộng chừng năm nghìn dặm này được gọi là Đầm Lầy Mông Muội.

“Đi theo hướng này…”

Sau khi được Thái Thượng Lão Quân chỉ dẫn phương hướng, mọi người lập tức bay vút qua đầm lầy.

“Vù vù vù vù vù…”

Từng đàn cá có chân nhện lao vọt lên khỏi đầm lầy, chúng không phát hiện được sự tồn tại của nhóm người La Chinh, cứ thế đụng phải bọn họ.

Phục Hy không tránh không né, hễ đụng phải là lập tức giẫm nát chúng thành một đống máu thịt lẫn lộn.

“Phục Hy, cẩn thận chút” Nguyên Thủy Thiên Tôn khuyên bảo.

“Sao? Còn sợ Xà Linh Vương phát hiện à?” Phục Hy trừng mắt.

“Có thể” Nữ Oa nương nương nói: “Nếu sinh linh Bỉ Ngạn ở một khu vực nào đó chết quá nhiều sẽ khiến Xà Linh Vương chú ý, có thể đoán ra được…”

Trên mặt Phục Hy hiện lên vẻ bất đắc dĩ, quá trình chạy trốn càng thêm cẩn thận.

Sau khi đi qua Đầm Lầy Mông Muội hơn hai nghìn dặm, bọn họ vẫn bình an vô sự, nhưng vừa băng qua một vùng đất bằng phẳng, bọn họ lại bị một loại trùng độc hai cánh kỳ dị tấn công. Những con trùng độc đó như có được năng lực cảm giác độc đáo nào đó, dù đoàn người La Chinh có thuật đánh lừa không gian bảo vệ nhưng vẫn bị bọn chúng phát hiện một cách dễ dàng.

Tốc độ của đám trùng độc hai cánh này còn rất nhanh, cứ một mực đuổi theo. Chúc Dung không nhịn được nữa, y mặc kệ việc mình có thể bị phát hiện mà phóng sen lửa ra, thiêu chúng thành tro tàn.

Non nửa ngày sau, bọn họ đã băng qua Đầm Lầy Mông Muội. Đập vào mắt họ là ba hòn núi lớn, chính giữa núi là một đàn tế to lớn.

Đàn tế này nhìn thì chỉ có ba tầng, nhưng thể tích rất đồ sộ, không thấp hơn ba ngọn núi là bao.

“Đó chính là địa đàn?” La Chinh hỏi.

Thái Thượng Lão Quân gật đầu, trong mắt có chút kích động, cũng có chút phức tạp. Sau bao nhiêu năm ông mới trở lại nơi này, cuối cùng bí ẩn cũng được phá giải. Tuy ông chỉ còn lại một phần hồn phách, nhưng có thể nhìn thấy cảnh này cũng coi như là may mắn trong bất hạnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận