Bách Luyện Thành Thần

Chương 2627: Xung đột

Trong mắt thanh niên mặc áo đen, những đệ tử học cung mặc áo xanh này không biết chui từ nơi hẻo lánh nào ra, thuộc về loại dân đen không đáng để mắt tớiNghe thấy Thu Dịch mở miệng phản bác, trên mặt thanh niên mặc áo đen thoáng hiện vẻ ngạc nhiên. Y cười khẩy, nói: “Đúng là thằng nhãi không biết quy củ, muốn chết à?”

Dứt lời, y đánh một chưởng về phía Thu Dịch. Trong chưởng này ẩn chứa một luồng gió rét lạnh, nếu Thu Dịch bị đập trúng thì e rằng sẽ bị biến thành bức tượng băng ngay lặp tức, sau đó trở thành một đống mảnh vỡ be bét máu thịt.

Kẻ này thật sự muốn giết chết Thu Dịch!

Dù sao Thu Dịch cũng mới đến, chưa rõ tình huống ở đây. Ở trong Đạo Kiếm Cung không ai nói ra tay là ra tay ngay, nhưng còn đám người mặc áo đen kia vừa ra tay là đã muốn giết người! Dưới tình thế cấp bách, Thu Dịch bèn xoay người một cái, thuận tay rút Thanh Phong kiếm ra khỏi vỏ, chắn ở trước người mình.

“Rầm!”

Chưởng này vừa đập tới, khí lạnh rét buốt khuếch tán ra. Thu Dịch đột nhiên cảm thấy tay phải mình buốt lạnh, sau đó nửa người bị mất phản ứng, lập tức bị đông cứng lại.

Thanh niên mặc áo đen vốn không có ý dừng tay. Sau khi đánh ra một chưởng, y thuận thế thay đổi hướng và đánh về phía đầu của Thu Dịch.

Lại là một chưởng muốn lấy tính mạng của Thu Dịch!

La Chinh nhướng mày, thân thể hắn như ảo ảnh lao thẳng tới. Hắn dùng tay túm lấy vạt áo của Thu Dịch rồi kéo giật lại, giúp gã tránh thoát chưởng này, đồng thời nói: “Có chuyện gì thì từ từ nói, tội gì đưa người ta vào chỗ chết?”

Thanh niên mặc áo đen nhìn La Chinh với ánh mắt lạnh lùng, cười ha ha nói: “Ngươi là ai? Thứ vô dụng không có đủ thực lực, có tư cách gì nói chuyện với ta?”

Một tia chân ý của đạo ngưng tụ lại, hàng loạt chưởng ấn lập tức trùm về phía đầu của La Chinh.

Trong mắt La Chinh lóe lên vẻ nghiêm túc, hắn không hề tránh né khi phải đối mặt với chưởng ấn này mà tiến thẳng về phía thanh niên áo đen kia.

“Bụp bụp bụp…”

Từng chưởng ấn đập vào người La Chinh khiến bên ngoài thân thể hắn xuất hiện từng tầng băng. Nhưng thân thể hắn chỉ hơi cử động một chút, những lớp băng này đã lập tức vỡ vụn, chẳng ảnh hưởng gì tới hắn.

Trong nháy mắt, La Chinh đã vọt tới trước mặt thanh niên mặc áo đen, tay phải đưa ra nhanh như chớp.

Thanh niên mặc áo đen không ngờ La Chinh lại hung hãn như vậy, trên mặt y lộ ra vẻ sợ hãi. Hai thanh kiếm sau lưng bỗng lao ra khỏi vỏ, bay từ hai bên về phía đầu của La Chinh: “Kiếm Ngưng Thế!”

Đây là sát chiêu của y, được dung hợp từ thần đạo Huyền Băng và chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng. Những nơi kiếm đi qua, tất cả vật chất đều bị đóng băng, cuối cùng sẽ bị y dễ dàng chém thành mảnh vỡ.

Thấy La Chinh vẫn không có ý tránh né, trên mặt thanh niên mặc áo đen lộ ra ý cười tàn ác.

Nhưng hành động của La Chinh lại vượt ngoài dự liệu của y. Hai tay hắn cực nhanh, ra đòn như rắn độc, chộp lấy hai thanh trường kiếm một cách chuẩn xác. Một luồng sức mạnh cực lớn được phóng thích ra.

“Két, cạch!”

Hai thanh kiếm bị La Chinh dễ dàng bẻ gãy.

Lúc thanh niên áo đen còn chưa kịp phản ứng, một tay La Chinh đã đập vào ngực y.

“Bịch!”

Thanh niên áo đen bị đánh bay ra ngoài, ngã rầm trên mặt đất.

Y bị té tới mức váng đầu hoa mắt, cố gắng ngẩng đầu lên, trên mặt là vẻ dữ tợn. Y nói: “Ngươi biết ta là ai không? Chọc phải ta, ngươi chắc chắn sẽ phải chết!”

“Ta chắc chắn sẽ phải chết?” La Chinh sờ lên mũi mình, dường như đang nghe thấy câu chuyện buồn cười nhất thiên hạ.

Thanh niên mặc áo đen đang định nói chuyện thì La Chinh tiện tay phẩy một cái, một luồng gió mạnh bay thẳng về phía y. Một sức mạnh vô hình lập tức chui vào miệng y, bẻ sạch hết răng bên trong khiến máu tươi chảy ra qua khóe miệng.

“Thứ vô dụng không đủ thực lực có tư cách gì nói chuyện với ta?” La Chinh đứng bên cạnh thanh niên mặc áo đen, nhìn xuống y và nói.

“Vụt!”

“Vụt!”

“Vụt!”

Hơn hai mươi người đi theo thanh niên áo đen lao tới, đồng loạt rút trường kiếm trong tay ra. Những người này đến từ cùng một gia tộc, khí tức chân ý mãnh liệt xen lẫn sự lạnh lẽo khuếch tán ra, khiến không khí xung quanh như biến thành ngày mùa đông lạnh giá.

“Vèo!”

Một người trong số đó ngăn ở giữa La Chinh và thanh niên mặc áo đen, lên tiếng nói: “Đây là thiếu chủ của Vương gia chúng ta! Thiếu chủ của chúng ta mà bị thương thì chắc chắn ngươi sẽ phải chết. Nếu ngươi biết dừng cương trước bờ vực, quỳ xuống cầu xin tha thứ, có lẽ Vương gia sẽ tha cho ngươi một…”

“Bộp!”

Người này còn chưa kịp nói xong đã bị La Chinh vung tay tặng cho một cái tát. Cái tát này nhìn có vẻ hờ hững, nhưng thực tế lại rất mạnh, tốc độ cực nhanh, đối phương vốn chẳng thể né tránh.

Người kia bị đánh bay lên không trung, xoay vài vòng rồi mới rơi xuống mặt đất.

“Đồ vô dụng thì không có tư cách nói chuyện. Không biết có ai tự nhận mình không phải đồ vô dụng không, có thể tiến lên thử một chút” La Chinh lạnh lùng nói.

Mấy người thuộc Vương gia vốn chẳng nhìn thấy rõ hắn ra tay như thế nào. Mặc dù bọn họ rút kiếm chĩa về phía La Chinh nhưng trong mắt lại thoáng hiện lên vẻ sợ hãi, nhất là thiếu chủ Vương gia. Y được người khác đỡ dậy, nhìn La Chinh chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống hắn vậy.

Nhưng đúng như bản thân y đã nói, thực lực không đủ thì nói gì cũng vô dụng.

Đúng lúc này, đột nhiên có mấy bóng người màu trắng xuất hiện trên tường kiếm. Những người này đều mặc trường bào màu trắng, trên lưng đeo trường kiếm, đồng loạt lao về phía La Chinh.

Thiếu chủ Vương gia nhìn thấy mấy người mặc áo trắng này giống như nhìn thấy cứu tinh, mắt y sáng rực lên, dùng giọng nói không rõ ràng kêu to: “Ca! Ta ở đây!”

Khí thế của những thanh niên mặc áo bào trắng kia cực kỳ mạnh mẽ, dù bọn họ không phải Bỉ Ngạn cảnh nhưng chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng lại rất đủ đầy, chỉ còn cách Bỉ Ngạn cảnh một bước mà thôi.

Những người này vừa xuất hiện, toàn khoảnh sân đang ồn ào lập tức im lặng.

Một thanh niên mặc áo bào trắng dẫn đầu bay xuống, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn quát lớn: “Ai dám gây chuyện dưới tường, giết không cần luận tội!”

Vương Thiệu Kỳ lập tức đáp: “Ca! Vừa rồi hắn đòi giết ta…”

Một thanh niên đứng sau lưng ông cụ mặc áo bào trắng chính là Vương Trạch – ca ca của Vương Thiệu Kỳ. Vương Trạch lớn hơn đệ đệ mình hai tuổi, nhưng gã đã tiến vào trong tường kiếm trước đệ đệ mình một bước.

Gã nhìn tình trạng vết thương của đệ đệ mình, sau đó quay đầu nhìn chằm chằm La Chinh và hỏi: “Ngươi muốn giết đệ đệ ta?”

“Không” La Chinh khẽ mỉm cười, đáp.

Vương Trạch thoáng sững sờ rồi buông lời giễu cợt: “Dám làm mà không dám chịu à? Ngươi cho rằng phủ nhận là xong?”

Ai ngờ La Chinh lại nói: “Ta chỉ nói sự thật. Nếu ta thật sự muốn giết hắn thì giờ hắn đã biến thành một bộ thi thể từ lâu rồi. Huống chi, thứ vô dụng không đủ tư cách để ta giết!”

Trên mặt Vương Trạch lộ ra vẻ nham hiểm, gã cười gằn: “Đúng là thú vị. Dưới tường kiếm rất hiếm khi xuất hiện đám dân đen không hiểu biết”

Mặt La Chinh không đổi sắc, hắn nói với giọng điệu lạnh lùng: “Ta cũng cảm thấy rất thú vị, hiếm khi nào có nhiều thứ rác rưởi xuất hiện cùng lúc như thế này!”

Hắn vừa dứt lời, những người mặc áo bào trắng kia lập tức sầm mặt. Thanh niên mặc áo bào trắng đứng sau cùng thì có vẻ như xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cười ha hả nói: “Vương Trạch à, hắn chỉ là dân đen nhưng lại dám nói ngươi là thứ rác rưởi. Ha ha ha…”

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận