Bách Luyện Thành Thần

Chương 2412: Công kích luân phiên

Khí thế trong thiên địa này gần như đâu đâu cũng cóHàm Thanh Đế cảm nhận khí thế kia, chịu đựng uy áp trong đó, sắc mặt cũng hết sức khó coi.

Ông ta kìm nén nhịn nhục nhiều năm như vậy, từ đảo nổi nhẫn nhịn đến vực sâu Ma vực, thậm chí vì thế mà hy sinh ba đứa con của mình…

Ở trong mảnh hư không này, cuối cùng ông ta cũng tìm được thời cơ bùng nổ.

Ông ta vốn nghĩ mình đã đứng ở thế bất bại, thậm chí còn không để Đông Phương Thuần Quân vào mắt, mà ngược lại coi cô gái kia là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình.

Bây giờ nhìn lại, các loại tính toán và mưu lược của ông ta đều hết sức nực cười!

Thực lực của Đông Phương Thuần Quân đã sớm vượt qua tưởng tượng của ông ta…

Đông Phương Thuần Quân trôi lơ lửng trên bầu trời chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn ông ta một cái thôi, nhưng ông ta lại cảm nhận được toàn bộ thiên địa đều đang phát ra ý khinh thường.

Ông ta trăn trở một đời, lại phong thánh một lần nữa, nhưng người ta căn bản không coi mình là đối thủ chân chính…

“Rào rào!”

Bát quái quẩn quanh hư không, ánh mắt Đông Phương Thuần Quân lại rơi vào người La Chinh một lần nữa. Ông ta cất giọng nói: “Có thể đào tạo ra một đứa con trai xuất sắc như thế trước khi chết, trong vòng chưa đầy trăm năm đã đạt đến đại viên mãn, lại có thực lực đánh chết thánh nhân, mặc dù đó là một kỳ tích nhưng cũng không nằm ngoài suy đoán của ta… Đây không phải công lao của La Tiêu, mà là công lao của Lạc Thủy…”

Nói tới đây, sắc mặt Đông Phương Thuần Quân càng ngày càng bình tĩnh, nhưng trong mắt lại hiện ra một tia ghen ghét khó có thể dùng lời diễn tả được.

Nếu nói ai là cô gái đặc biệt nhất trong Thần vực, vậy thì không ai ngoài Lê Lạc Thủy.

Trong lúc vượt qua biển Chân Ý, Đông Phương Thuần Quân không ngừng giao lưu với người trong thế giới mẹ nên đã hiểu được toàn bộ về thế lực và kết cấu thế giới mẹ. Ông ta biết rất rõ tộc Cửu Lê ở thế giới mẹ là tồn tại như thế nào, càng hiểu rõ địa vị của Lê Lạc Thủy ở trong tộc Lê ra sao.

Chính vì sự ưu tú của Lê Lạc Thủy, cho nên tới tận bây giờ ông ta vẫn chưa từng cưỡng bách bà mà chỉ trân trọng yêu thương giữ bà bên cạnh…

“Có điều hôm nay, ta muốn đích thân hủy diệt kỳ tích này” Đông Phương Thuần Quân thản nhiên nói.

Ông ta muốn chém đứt tất cả mọi ràng buộc của Lê Lạc Thủy, sau đó sẽ cho bà thời gian quên đi…

“Vù!”

Đông Phương Thuần Quân nhẹ nhàng nâng tay rồi lật lại, ảo ảnh hai màu đen trắng từ sau lưng ông ta khuếch tán ra.

Ảo ảnh phóng to với tốc độ rất nhanh, nháy mắt đã lớn chừng sáu mươi nghìn mét, cao lớn ngang hình thể của La Chinh!

“Tuy không biết vì sao ngươi có thể trở nên khổng lồ như vậy, nhưng ta cũng muốn xem thử rốt cuộc ai mạnh hơn?”

Giọng nói vừa dứt…

Đông Phương Thuần Quân đã chạy thẳng về phía La Chinh.

Âm Dương Hóa Thế Đại Pháp cũng có một vùng trời đất tương tự với á thánh, có điều á thánh phải dốc hết tất cả đạo uẩn của mình ra mới có thể xây dựng thành, mà Âm Dương Hóa Thế Đại Pháp thì lại lấy chân ý Âm Dương Hỗn Độn xây dựng lên.

“Vèo!”

Giờ phút này tốc độ của Đông Phương Thuần Quân chợt tăng, cho dù cách La Chinh một khoảng không ngắn nhưng chỉ chớp mắt đã đến trước mặt ông ta. Đồng thời, ảo ảnh to lớn đã giơ nắm đấm đánh về phía La Chinh.

Bất cứ ai nhìn vào cũng nhận thấy sức mạnh và thân xác là chỗ dựa lớn nhất của La Chinh, nhưng Đông Phương Thuần Quân lại lựa chọn cứng đối cứng, có thể tưởng tượng ông ta tự tin về sức mạnh của mình đến mức nào?

Đối với nắm đấm mà ảo ảnh kia vung ra, La Chinh giơ hai cánh tay dày rộng nở nang của mình lên đón đỡ trước mặt.

Hắn chỉ cảm thấy một sức mạnh hùng hậu từ nắm đấm của ảo ảnh này truyền tới.

Sức mạnh này không phải căn nguyên sức mạnh của bản thân Đông Phương Thuần Quân, mà nó tới từ thế giới này, cũng đồng nghĩa rằng sức mạnh này khủng khiếp tới mức khó có thể tưởng tượng!

“Oành!”

Trên hai cánh tay La Chinh lóe lên một luồng sáng vàng huyền ảo, thân thể còn cao lớn hơn dãy núi kia nhanh chóng lùi về phía sau.

Trên mặt Đông Phương Thuần Quân nở nụ cười nhạt, định điều khiển ảo ảnh kia thừa thắng truy kích.

Thế nhưng ông ta vừa mới bước ra một bước thì ánh mắt hơi ngừng lại!

Vừa rồi, khi nắm đấm của ảo ảnh va chạm với La Chinh, những tia sáng vàng phát ra từ thân thể La Chinh cũng không biến mất mà chui vào trong ảo ảnh này, lấy tốc độ cực nhanh lan ra về phía ông ta!

“Thú vị!”

Đông Phương Thuần Quân cũng cảm nhận được sự bá đạo của ánh sáng vàng kia.

Lúc trước Mục Hải Cực bị một quyền của La Chinh đánh trọng thương cũng là vì những tia sáng vàng này rót vào thân thể, bây giờ Đông Phương Thuần Quân cũng cực kỳ chú ý.

Hai tay ông ta khẽ lật lại, một dòng thác xoáy Âm Dương gầm thét bắn ra, bay thẳng về phía những tia sáng vàng kia.

Ánh sáng vàng là chân ý của đạo mà La Chinh dùng thân xác rèn luyện ra, còn thác xoáy Âm Dương của Đông Phương Thuần Quân chính là do chân ý Âm Dương Hỗn Độn sinh ra!

“Vèo…”

Hai bên đan vào nhau, cuối cùng ánh sáng vàng vững vàng chiếm thượng phong, xâm chiếm toàn bộ thác xoáy Âm Dương!

Thấy cảnh này, sắc mặt Đông Phương Thuần Quân mới hơi thay đổi. Cũng ngay vào lúc đó, ông ta mới phát hiện mình đã coi thường La Chinh. Thân hình ông ta co lại, nhanh chóng chui ra khỏi ảo ảnh to lớn kia, để ánh sáng vàng lại trong ảo ảnh.

Chỉ thấy ánh sáng vàng đột nhiên lóe lên ở mọi điểm thuộc ảo ảnh, thoắt trái thoắt phải, chỉ qua vài hơi thở đã phá tan ảo ảnh to lớn đó!

“Sức mạnh cũng không nhỏ, nhưng chẳng qua cũng chỉ vậy mà thôi” La Chinh ở cách đó không xa cười nhạt.

Thật ra, ngay cả bản thân La Chinh cũng kinh ngạc với uy lực của ánh sáng vàng. Hắn không biết ánh sáng vàng đó là chân ý của đạo nào, ít nhất là mạnh hơn “Đạo Pháp Tự Nhiên”, “Âm Dương Hỗn Độn” mà La Chinh từng tiếp xúc…

Đông Phương Thuần Quân hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Mới chỉ phá hỏng một ảo ảnh âm dương của ta mà thôi, vậy mười ảo ảnh, hai mươi ảo ảnh thì sao?”

Dứt lời, Đông Phương Thuần Quân lại giơ tay lên một lần nữa. Bát quái to lớn trên đỉnh đầu mọi người bắt đầu chuyển động, từng ảo ảnh dáng người khổng lồ bắt đầu không ngừng hiện lên vây quanh La Chinh…

Thấy ảo ảnh không ngừng xuất hiện, trong lòng mọi người đã bị chấn động đến tột độ.

“E rằng thực lực của mỗi ảo ảnh kia đều lợi hại hơn so với thánh nhân…”

“Năng lực của Thuần Quân Đại Thánh cao đến mức này, nếu vận dụng từ sớm thì cha ta đã chẳng chết”

“Hừ, ngươi cho rằng thi triển chiêu thức mạnh như vậy không phải trả giá đắt ư?”

Những người còn sót lại cũng ở phía xa thận trọng trao đổi.

“Oành!”

La Chinh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì một ảo ảnh to lớn đã đến trước mặt, nắm đấm khổng lồ đập thẳng về phía hắn!

Kèm theo ánh sáng vàng lóe lên, La Chinh lại bị sức mạnh to lớn kia đập bay.

Có điều, vụ va chạm vừa rồi đã để lại một luồng sáng vàng trong cơ thể ảo ảnh, những tia sáng vàng đó cũng nhanh chóng xé nát bấy ảo ảnh như trước đó!

Thế nhưng Đông Phương Thuần Quân không hề nao lòng…

Một ảo ảnh khổng lồ bị xé nát thì còn có nhiều ảo ảnh khác xuất hiện!

“Oành!”

“Oành!”

“Oành!”

La Chinh vừa mới đối phó xong ảo ảnh trước thì hai nắm đấm của ảo ảnh khác đã đập mạnh vào lưng hắn, ngay sau đó là sườn, đầu…

Dưới sự vây công liên tục của mười mấy ảo ảnh, La Chinh cũng bị đập đến tối tăm mặt mày!

Thấy cảnh này, trong mắt cô gái và cả Trần Hoàng Dịch Kiếm đều hiện lên vẻ lo âu. Cho dù thân xác La Chinh vững chắc thế nào đi nữa, nếu cứ bị động chịu đòn như vậy cũng khó mà gánh chịu được công kích mức độ như thế này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận