Bách Luyện Thành Thần

Chương 3581: Chạy băng băng

Sau khi Quỷ Quyệt chui vào trong cơ thể La Chinh, cơ thể hắn không chịu sự điều khiển của hắn nữaQuỷ Quyệt như một dòng nước chảy chui vào mỗi một sợi kinh mạch và mỗi một đoạn xương của La Chinh, trở thành một phần thân thể của hắn.

Điều đáng mừng là Quỷ Quyệt không ăn mòn linh hồn La Chinh…

Hắn cứ thế chạy đi một mạch, thoát cái đã bước vào trong đầm lần máu ở đối diện.

La Chinh không thể điều khiển bản thân, ngoại trừ việc trơ mắt nhìn “mình” chạy như điên về phía trước thì chẳng làm được gì.

“Rào rào rào…”

Trong vùng đất trũng của đầm lầy máu, máu văng tứ tung khắp nơi.

Sau khi chạy thật nhanh, ngược lại La Chinh đã có thể kết thối với thế giới trong cơ thể mình.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối, đây là nơi nào vậy, sao xung quanh toàn là máu thế?” La Chinh hỏi.

“Đầm lầy máu” Nguyên Thủy Thiên Tôn đáp: “Nơi này vô cùng nguy hiểm, hơi bất cẩn chút thôi là có thể sẽ phải chôn thân tại đây mãi mãi”

Đối với nhóm thợ săn Bất Hủ đã quen thuộc với đầm lầy máu thì có lẽ nơi đây không đáng sợ đến thế, nhưng đối với người xa lạ vô tình xâm nhập vào đầm lầy thì chỗ này chính là địa ngục.

Trong vũng nước màu máu kia có một loại đỉa có màu đỏ tương đang ẩn núp. Chúng có thể hoàn toàn hòa vào cùng với nước máu, dùng thần thức cũng khó mà cảm nhận ra. Một khi chúng lặng lẽ bám vào trên người dị tộc hoặc Bất Hủ cảnh là sẽ chui ngay vào đầu, thoắt vái phóng ra chất độc làm tê liệt mục tiêu rồi xâm chiếm linh hồn từng bước một.

Điểm đáng sợ nhất là sau khi nuốt linh hồn, đỉa Linh Hồn sẽ nhanh chóng chiếm cứ thân thể của ký chủ.

Đám đỉa Linh Hồn này không có năng lực suy nghĩ quá mạnh, nhưng chúng sẽ hành động theo phản xạ có điều kiện mà điều khiển ký chủ tiến lên, dẫn ký chủ đi thẳng vài trong miệng của Tích Trùng.

Trong đầm lầy máu cũng có hệ sinh thái riêng biệt.

Tích Trùng là một loại trùng khổng lồ to béo, cũng là sát thủ đỉnh cao ẩn núp trong đầm lầy. Bất cứ sinh linh nào đi ngang qua sào huyệt của Tích Trùng đều sẽ bị kéo vào sào huyệt nhấm nháp sạch sẽ.

Tích Trùng không thể rời khỏi sào huyệt của mình, phạm vi hoạt động của chúng rất có hạn. Ngoại trừ những sinh linh “đến từ nơi khác” không biết rõ tình hình ra, còn lại các sinh linh sinh ra và sống trong đầm lầy máu thì đều đi vòng qua sào huyệt của Tích Trùng cả, vì vậy Tích Trùng cần đỉa Linh Hồn hỗ trợ để săn mồi.

Ngược lại, đỉa Linh Hồn cần mút máu của Tích Trùng mới lớn mạnh được. Để có thể lấy được phần thưởng của Tích Trùng, chúng bèn không ngừng giúp Tích Trùng đi săn, dùng hành động này để đổi lấy máu của Tích Trùng.

Máu bắn tung tóe khắp nơi trong đầm lầy máu nên đương nhiên sẽ có không ít máu bắn lên người La Chinh.

Đám đỉa linh hồn kia cũng lặng lẽ bám lên người hắn và lặng lẽ bò về phía đầu hắn.

Mặc dù đám đỉa này nhỏ bé cực kỳ, nhưng La Chinh vẫn phát hiện ra ngay lập tức.

“Nguyên Thủy Thiên Tôn tiền bối, chỗ này có nhiều đỉa bò lên quá!” La Chinh nói.

Nguyên Thủy Thiên Tôn im lặng một lúc rồi bỗng nói: “Đó là đỉa Linh Hồn, chúng có thể trực tiếp ăn mất linh hồn ngươi!”

“Chỉ bằng đám vật thể nhỏ bé này ư?” Lông mày La Chinh dựng lên.

“Đúng vậy, năng lực của chúng rất thần kỳ, thường trong lúc thần không biết quỷ không hay…” Nguyên Thủy Thiên Tôn thận trọng nhắc nhở.

“Xử lý chúng là xong thôi!”

Không đợi Nguyên Thủy Thiên Tôn nói xong, linh hồn của La Chinh đã chui ra khỏi đầu định đi giải quyết đám đỉa linh hồn bám trên cơ thể mình.

Hắn đã bước vào Thánh Hồn cảnh, độ cứng cáp của linh hồn cao hơn rất nhiều so với đa số Hồn Nguyên cảnh, muốn diệt trừ đám sâu bọ nhỏ xíu này hiển nhiên không phải chuyện khó.

“Ù!”

Linh hồn La Chinh phóng ra uy áp linh hồn hùng mạnh, uy áp linh hồn hóa thành từng thanh kiếm nhỏ vô hình phóng về phía đỉa Linh Hồn.

“Phập phập phập…”

Uy lực của những thanh kiếm này không hề yếu, đám đỉa Linh Hồn bám trên người La Chinh lập tức bị băm nhừ.

Sau khi diệt trừ đám đỉa Linh Hồn trên đầu mình, La Chinh tiếp tục giải quyết mấy con đỉa ở sau lưng, hai tay và trên ngực.

Nhưng trong quá trình giải quyết mấy con đỉa, máu trong đất trũng bị giẫm vào bắn tung tóe ra bốn phía, có một phần văng lên bề mặt linh hồn La Chinh. Đám đỉa núp trong máu lại bắt đầu điên cuồng gặm nhấm linh hồn La Chinh.

Mặc dù đã có chín khắc ấn Thánh Hồn tăng cường thêm nhưng linh hồn La Chinh vẫn không thể chịu nổi sự cắn xé của đỉa Linh Hồn!

La Chinh bị đau, đành phải lùi về lại trong đầu.

“Đám đỉa này lợi hại quá!” La Chinh nhịn đau, nói.

Chỉ trong một thoáng cắn xé vừa rồi mà linh hồn La Chinh đã bị thương tổn không nhẹ. Hắn cảm giác thấy một nửa linh hồn mình đã tê dại hết cả.

“Ta còn chưa nói xong mà ngươi đã ra tay rồi” Nguyên Thủy Thiên Tôn bất đắc dĩ nói: “Để Chúc Dung ra đối phó với đám đỉa này đi”

Ông vừa dứt lời, Hỏa Thần Chúc Dung bản tôn đã hiển hiện trên đỉnh đầu La Chinh.

Khí hồn của Chúc Dung bao bọc trong một tầng lửa hừng hực thật dày, ngọn lửa này cháy lan từ đầu xuống, bao bọc toàn bộ cơ thể La Chinh ở bên trong, từ xa nhìn lại hắn trông không khác gì một người lửa đang chạy.

Đỉa Linh Hồn trên người La Chinh hiển nhiên bị lửa thiêu trụi thành tro bụi, còn máu bắn văng lên thì bị lửa làm bốc hơi hết sạch.

Rõ ràng trong suốt quá trình bị đỉa Linh Hồn tấn công, Quỷ Quyệt vẫn khống chế thân thể La Chinh chạy phăm phăm về phía trước.

Thật ra Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng La Chinh đã phát hiện Quỷ Quyệt không có ý thức tự chủ. Lúc trước, mấy lời mà Quỷ Quyệt nói lúc nhập xác đã được văn minh Thiên Chấp giải mã ra, nó đang biểu đạt sự hối hận và phẫn nộ của mình theo bản năng, đồng thời muốn thoát khỏi sự trói buộc của con đường Than Khóc.

Bây giờ Quỷ Quyệt cứ chạy như điên vẫn là do bản năng thúc đẩy. Còn mục đích xa hơn của nó là gì thì vì bây giờ tình huống khá gấp gáp nên La Chinh không có thời gian để ngồi xuống đoán cùng với Nguyên Thủy Thiên Tôn. Việc cấp bách lúc này là bảo toàn tính mạng!

Chúc Dung bản tôn chẳng qua chỉ là một tia khí hồn, chưa được bao lâu hắn ta đã hơi mệt rồi.

Thế là hắn ta quay về thế giới trong cơ thể, tiếp theo đến phiên Đế Tuấn bản tôn ra tay. Đến khi Đế Tuấn bản tôn mệt mỏi thì sẽ đổi lại tiếp…

Nhóm anh kiệt Nhân tộc trở thành bảo tiêu cho La Chinh, bảo vệ linh hồn La Chinh không bị đỉa Linh Hồn ăn mòn.

Lúc mọi người trong nhóm anh kiệt Nhân tộc đang thay nhau ra trận thì cơ thể của La Chinh bước thẳng vào trong một cái đầm lớn.

Mũi chân hắn chạm nhẹ lên mặt nước một cái, giậm chân bước đi trên đó. Với tốc độ đạp nước của La Chinh thì vượt qua đầm chỉ như một bữa sáng.

Nhưng hắn vừa phóng được vài bước, dưới nước bỗng có một cái đầu khổng lồ trồi lên, đó chính là Tích Trùng. Rõ ràng đầm nước này là sào huyệt của một con Tích Trùng!

“Soạt!”

Tích Trùng với hình thể to lớn há miệng thật rộng, một ngụm nuốt trọn La Chinh!

Tích Trùng này chính là sinh linh Bỉ Ngạn trong Thượng Thanh Thiên, đương nhiên thực lực hơn xa các sinh linh Bỉ Ngạn của Thái Thanh Thiên.

Thông qua đám đỉa Linh Hồn kia, Tích Trùng đã cảm ứng được sự tồn tại của La Chinh từ lâu, nhưng vì hắn có thể giải quyết đám đỉa Linh Hồn quá dễ dàng nên con Tích Trùng này vô cùng thất vọng.

Chỉ có điều, nó lại không ngờ rằng La Chinh sẽ phi thẳng đến sào huyệt của nó, đây quả là món ngon đưa lên tận miệng.

Tích Trùng cười tươi sung sướng ngậm miệng lại. Nó đang định chìm vào đầm nước và chầm chậm nhai nuốt La Chinh thành từng mảnh vụn thì bên ngoài cái đầu kiên cố của nó bỗng xuất hiện từng khe hở to bằng cánh tay.

“Tạch tạch tạch…”

Lúc khe hở mở rộng ra, cái đầu còn phát ra tiếng vang ầm ầm.

Tích Trùng có vẻ còn hơi hoang mang và cũng có đôi chút bất an. Mãi đến khi nó nhận ra vấn đề đến từ “con người” trong miệng mình thì cái đầu khổng lồ của nó đã nổ tung!

Cơ thể của La Chinh vẹn nguyên như chưa từng xảy ra chuyện gì, tiếp tục sải đôi chân chạy băng băng về phía trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận