Bách Luyện Thành Thần

Chương 2141: Người bị xem thường

Đây không phải lần đầu tiên La Chinh nhìn thấy hình dạng ba đầu sáu tayMặc dù cái bóng được hình thành từ luồng sức mạnh hoang thần màu nâu này rất nhạt nhưng vẫn đủ để hắn khẳng định miếng hoang cốt này ẩn chứa huyết thống Xi Vưu!

Dĩ nhiên việc tìm thấy một miếng hoang cốt huyết thống Xi Vưu là chuyện tốt, song La Chinh vẫn cảm thấy hơi lo âu.

Hắn từng thay máu trong vũ trụ Đại Diễn nhằm tránh né sự trừng phạt của bảng đá thống trị, không biết việc thay máu có gây ảnh hưởng đến việc hấp thu hoang cốt huyết thống của mình không?

Thôi thì cứ thử một lần là biết ngay có ảnh hưởng hay không.

Thế nhưng đồng hoang Vạn Cổ không phải là nơi phù hợp để luyện hóa sức mạnh hoang thần, La Chinh bèn giấu miếng hoang cốt huyết thống ấy vào nhẫn tu di.

Đúng lúc này, hắn chợt nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn…

La Chinh bèn nhảy khỏi hố nhỏ, bấy giờ mới trông thấy vô số âm nhân đang chạy như điên tới từ đằng xa làm khói bụi cuồn cuộn bay sau lưng.

“Đám âm nhân này… nổi điên à?”

Nhị Tình ở cách đó không xa ngạc nhiên nhìn chúng.

Các hoang thần thường đến đồng hoang Vạn Cổ đều biết trên đó luôn tồn tại rất nhiều âm nhân. Một thế lực lớn từng diệt sạch tất cả âm nhân trên một mảnh đồng hoang Vạn Cổ, nhưng sau đó bọn chúng lại xuất hiện lần nữa với số lượng không nhỏ, giết không hết được.

Điều quỷ quái nhất là không ai biết đám âm nhân này chui từ đâu ra.

May mà chúng chỉ có sức mạnh bình thường, không gây trở ngại cho các hoang thần nên mọi người cũng mặc kệ chúng.

Nhưng việc bọn chúng xông đến theo đàn như hôm nay thật sự không bình thường!

“Cút hết cho ta” Kế Minh thấy đám âm nhân ào đến bèn vung cây đinh ba to cỡ nghìn mét trong tay ra.

“Roẹt roẹt roẹt…”

Trong nháy mắt, hàng trăm nghìn âm nhân đã bị cào nát thành mảnh nhỏ.

La Chinh khẽ cau mày trước cảnh tượng máu me ấy.

Hắn không cảm nhận được ác ý từ bọn âm nhân, trái lại còn cảm thấy bọn chúng đang trốn tránh thứ gì đó.

Ý nghĩ ấy vừa nảy ra trong đầu hắn thì một bóng người cao lớn bỗng nhiên xuất hiện trong làn khói mịt mù, kế đó nện thẳng vào đầu La Chinh.

Cú nện của người khổng lồ ấy chẳng khác gì quả núi đổ xuống!

La Chinh đột nhiên mở to con ngươi, xoay người nhảy lên không trung mới vừa vặn tránh khỏi cơ thể khổng lồ ấy.

“Đùng đùng…”

Người khổng lồ ấy đập mạnh xuống đất rồi trượt đi mấy chục nghìn mét mới dừng lại, đồng thời để lại một khe rãnh sâu nghìn mét trên mặt đất.

“Là Trừng Úy!”

Lúc xoay người trên không trung, La Chinh không kiềm được quay đầu nhìn gương mặt của người khổng lồ, sau đó phát hiện hai đầu bốn tay của người này đều giống hệt như Trừng Úy!

Chẳng qua, hiện tại cơ thể của Trừng Úy đã đầy vết thương.

“Người đó là Trừng Úy công tử ư?” Nhị Tình cũng kinh ngạc.

“Ai lại có khả năng làm Trừng Úy đại nhân bị thương chứ?” Kế Minh trợn to mắt như chuông đồng.

Tông Dịch nhìn khói bụi mịt mù ở phía xa, sắc mặt thay đổi liên tục. Bên trong màn bụi lại hiện ra ba bóng người cao chục nghìn mét.

Ba bóng người khổng lồ đó vượt qua khói bụi và để lộ ánh vàng phát sáng quanh cơ thể.

Lúc này, sắc mặt của Tông Dịch, Nhị Tình và Kế Minh đều trở nên rất khó coi.

Bọn họ đào hoang cốt tại mảnh đất hoang vắng này quanh năm nên biết rõ ánh sáng vàng đó là thiên phú thần thông đặc biệt trong huyết thống của bộ tộc Hiên Viên!

Sở dĩ Tông Dịch luôn cẩn thận từng li từng tí một cốt là để tránh né những cường giả đó, bởi số hoang thần chết trong tay bọn họ là không đếm xuể.

Hiện giờ Trừng Úy lấy một địch ba và đã bị thương nặng, nếu bọn họ bị cuốn vào trận chiến này thì nhất định sẽ chết chắc!

“Bỏ cuộc đi, Trừng Úy, dù thế nào ngươi cũng không thể rời khỏi mảnh đồng hoang Vạn Cổ này đâu” Người đàn ông trung niên đi đầu nói với vẻ thản nhiên.

Trừng Úy xoay người ngồi dậy, vừa lau vết máu bên khóe môi vừa nhìn chằm chằm vào ba gã hoang thần bằng ánh mắt lạnh lùng: “Các ngươi không sợ tộc Xi Vưu ta phát động chiến tranh à?”

Người trung niên cười ha ha: “Chiến tranh? Trừng Úy, ngươi đề cao bản thân quá rồi đấy! Ngươi chỉ là một tên hoang thần cấp trung trong tộc Xi Vưu thôi, tộc Xi Vưu sẽ phát động chiến tranh vì ngươi chắc?”

Hiện giờ tình hình thế giới vô cùng vi diệu. Ngoài ba tộc lớn là Nữ Oa, Hiên Viên và Xi Vưu, tộc Đế Tuấn xếp thứ tư cũng bắt đầu chộn rộn.

Cường giả thật sự của các tộc đều ở ẩn trong cốt tháp, hiếm khi tạo ra động tĩnh gì.

Dĩ nhiên Trừng Úy là người nổi bật trong lứa trẻ tuổi, nhưng tộc Xi Vưu sẽ không gây chiến vì hắn ta, lỡ chết rồi thì thôi.

Huống hồ mảnh đồng hoang Vạn Cổ này vốn là nơi rèn luyện của đệ tử hai tộc Xi Vưu và Hiên Viên, chết tại đây là chuyện bình thường.

Vẻ tuyệt vọng hiển hiện trong mắt Trừng Úy, xem ra mảnh đồng hoang Vạn Cổ này chính là mồ chôn xương của hắn ta rồi.

Người trung niên ra vẻ đại cuộc đã định, ánh mắt lại lướt qua đám La Chinh.

Tông Dịch, Nhị Tình và Kế Minh đều run rẩy, một lòng chỉ muốn tìm cơ hội bỏ trốn. Bọn họ tuyệt đối không muốn bị cuốn vào cuộc tranh chấp giữa hai tộc, nhưng mà… ba người đó sẽ tha cho bọn họ sao?

La Chinh đứng yên trên không trung thì đang thầm suy tính thiệt hơn.

Tuy hắn không rõ lai lịch của bộ tộc Xi Vưu trong thế giới này nhưng thông qua pho tượng Xi Vưu trong cung điện mặt trời, hắn cũng có thể đoán bọn họ cùng tộc với mình.

Hắn cứu Trừng Úy tức là tạo cơ hội cho chính mình gia nhập tộc Xi Vưu.

Thế nhưng ba hoang thần tộc Hiên Viên không hề kém cỏi, đây là một sự mạo hiểm rất lớn đối với La Chinh.

“Lâu Cát, ngươi đi giết mấy tên không liên quan kia, ta và Vu Mã Mạc sẽ giải quyết Trừng Úy” Người trung niên nói.

Ông ta vừa dứt lời, Tông Dịch, Nhị Tình và Kế Minh đều biết đây là lời tuyên án tử hình cho mình.

Chẳng qua, những người liều mạng như bọn họ sẽ không ngồi chờ chết. Người trung niên vừa nói xong thì ba người đã biến thành người khổng lồ cao bảy, tám nghìn mét hòng liều chết một trận!

La Chinh không kích hoạt sức mạnh hoang thần mà dùng chân nguyên truyền giọng mình vào tai Trừng Úy, Nhị Tình, Kế Minh và Tông Dịch: “Trừng Úy, ngươi kéo chân hai người kia một lát, ta sẽ sử dụng lực linh hồn để áp chế tên Lâu Cát đó, ba người các ngươi cùng ra tay giết gã ta, một tên chết là dễ dàng hơn rồi”

Bọn Trừng Úy đều lộ vẻ quái lạ vì bỗng nhiên nghe thấy giọng của La Chinh.

Hầu hết người trên thế giới này đều tu luyện hoang thần là vì hoàn cảnh ép buộc.

Tất cả hoang thần đều có một điểm thiếu hụt là linh hồn không đủ mạnh.

Cũng may mà lực linh hồn của mọi người đều không mạnh nên lúc các hoang thần chiến đấu với nhau không cần phải đắn đo về nhược điểm ấy.

Vì thế, bọn họ đều không dám tin câu nói đột ngột của La Chinh.

Chẳng qua bọn họ cũng không còn thời gian suy tính.

Người trung niên kia và “Vu Mã Mạc” mà ông ta nói đã xông về phía Trừng Úy, Trừng Úy cũng lùi về sau theo bản năng.

Cùng lúc đó, Lâu Cát tiến thẳng về hướng Kế Minh ở trước nhất như một con thú hoang cường tráng với nét mặt hưng phấn, còn La Chinh – kẻ duy nhất chưa kích hoạt sức mạnh hoang thần ở đây – thì đã bị Lâu Cát xem như ruồi muỗi.

“Muỗi” La Chinh bay lượn trên không trung, hai mắt tập trung, hai loại ánh sáng trên Thừa Ảnh kiếm trong tay bắt đầu đan xen. Hắn lại dùng chân nguyên truyền âm lần nữa: “Chính là lúc này, ra tay!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận