Bách Luyện Thành Thần

Chương 2245: Sự chống cự cuối cùng

Minh Vi xé một mảnh vải từ trên người một xác chết rồi buộc trên đầu vai của mìnhBan nãy nàng đã trúng một roi, trên vai xuất hiện một vết thương hình răng cưa.

Đối với nàng của trước kia thì vết thương này có thể khôi phục trong chớp mắt, không cần phải xử lý gì cả.

Nhưng bây giờ nó lại có thể lấy mạng của nàng!

Sau khi xử lý xong miệng vết thương, Minh Vi nhảy khỏi nóc nhà.

Những người bị lưu đày khác và hoang thần may mắn còn sống sót đều chủ động đến gần La Chinh.

Tiểu Vân và Phù Sơ đang được bảo vệ cũng theo sau.

Trận chiến này quá sức thảm thiết.

Ba phần tư hoang thần đã chết, người bị lưu đày cũng giảm đi gần một nửa.

Chẳng qua bên phía bộ tộc Trưởng Giám Ngục cũng bị đánh chết khoảng hai trăm người!

Tất cả mọi người đều có cảm giác sống sót sai tai nạn, ánh mắt khi nhìn về phía La Chinh cũng thay đổi.

Nếu không có La Chinh lấy một địch ba người Lâu Băng, Lâu Địch và Bạch Xã Huyễn của bộ tộc Trưởng Giám Ngục thì khó mà nói rõ kết quả của trận chiến này.

Một mình Bạch Xã Huyễn đã ngăn cản được vài người bị lưu đày, trong đó không thiếu cường giả mạnh như Phù Nhị, Trì Nghĩa.

Lâu Địch đã bị La Chinh chặn ngay từ đầu, nếu hắn ta thật sự dốc hết sức và phối hợp với những người áo đen khác thì sẽ càng khó giải quyết, có lẽ tình thế rồi sẽ nghiêng về một phía.

Như vậy thì xác chết nằm dưới đất sẽ là phe Minh Vi.

“Bộp!”

Minh Vi vỗ mạnh vào vai La Chinh, tươi cười: “Tuy ta đoán được một chút nhưng không ngờ tên nhóc nhà ngươi lại giấu sâu như vậy!”

Trong Chúng Sinh Bình Đẳng mà vẫn có thể sử dụng thần thông như thế, đúng là làm bọn họ khó tin mà!

Lão Kim đi lên trước với mọi người, ra vẻ đăm chiêu rồi cười khổ: “Đừng nói là Minh Vi ngươi, ngay cả ông lão ta đây cũng không phát hiện”

Thật ra lão Kim đã hiểu.

Dù sao Chúng Sinh Bình Đẳng cũng là thần thông do cổ thần Hỗn Độn bố trí, một La Chinh nho nhỏ tuyệt đối không thể vượt qua quy tắc cổ thần lập ra.

Khả năng duy nhất là vấn đề huyết thống của La Chinh.

Chắc thần thông này là thần thông huyết thống của cổ thần Hỗn Độn, vậy nên nó có thể thoải mái vượt qua quy tắc của cổ thần khác và không bị hạn chế bởi Chúng Sinh Bình Đẳng.

Lão Kim đoán được điều đó nhưng sẽ không nói ra.

Ông ta rất vui lòng nhìn thấy La Chinh dẫn dắt mọi người đi tiếp, trong lòng cũng chỉ cảm thấy vui mừng và an ủi thôi.

Thậm chí ông ta cảm thấy, bất kể tình hình của tộc Lê trong thế giới mẹ có gay go thế nào đi nữa, chỉ cần có La Chinh thì sẽ còn hy vọng. Nếu bọn họ có thể rời khỏi đây thì ông ta chắc chắn sẽ hết lòng đi theo vị thiếu chủ La Chinh này.

Trận chiến này làm không ít người bị thương nặng, thậm chí có trên mười người bị cụt tay cụt chân.

Người bị thương nặng đã không còn sức chiến đấu nên đành phải tạm bỏ ở đây.

Nếu có thể giải trừ Chúng Sinh Bình Đẳng thì tay chân bị cụt sẽ nhanh chóng mọc lại.

Người có vết thương nhẹ như bọn Minh Vi thì dùng một số thuốc trị thương bình thường để chữa trị, do hiệu quả của thuốc không cao nên mọi người không tiếp tục đi mà nghỉ ngơi tại chỗ.

“Lâu Địch, Lâu Băng và Bạch Xã Huyễn đều là lực lượng trung kiên của phái bảo thủ, những người còn lại chắc chắn sẽ không chủ động ra tay mà cố thủ ở tế đàn bình đẳng, đã không đủ để trở thành mối đe dọa nữa rồi” Tiểu Vân nói, mỉm cười với La Chinh: “Huống hồ… chúng ta còn có La Chinh!”

Ban đầu Tiểu Vân chỉ hy vọng La Chinh trở thành cầu nối cho nàng, qua đó nhờ những người bị lưu đày báo thù thay.

Ấy thế mà không hiểu sao cái người từ ngoài đến này lại biến thành vũ khí hủy diệt.

Những người bị lưu đày oai phong một cõi lại phải trông cậy vào La Chinh, chỉ nghĩ thôi cũng thấy khó tin rồi.

“Xem ra chúng ta đã thành công hơn nửa rồi!”

“Cuối cùng cũng có thể trở về thế giới mẹ…”

“Cũng nhờ có La Chinh thôi!”

Đôi mắt của những người bị lưu đày sáng ngời, hy vọng trào dâng. Bọn họ chỉ còn cách thành công một bước cuối cùng nên khó tránh khỏi kích động.

Tiểu Vân nhìn những người cùng tộc đang phơi thây xung quanh, sắc mặt tang thương.

Nàng là người khơi dậy trận chiến này, nàng đúng là kẻ phản bội của bộ tộc Trưởng Giám Ngục.

Tiểu Vân không hy vọng nhìn thấy cuộc tranh chấp giữa phái bảo thủ và phái tự do đi đến nước này. Thế nhưng, khi nhớ đến cha mẹ đã chết trong khuất nhục, nỗi khổ đau rút dần khỏi đôi mắt của Tiểu Vân. Mọi chuyện đều là số mệnh đã được định sẵn rồi.

Sau khi nghỉ ngơi dưỡng sức một hôm, mọi người lại tiếp tục lên đường.

Trên thực tế, nơi chiến đấu giữa bọn họ và bộ tộc Trưởng Giám Ngục đã vô cùng gần với “tế đàn bình đẳng” quan trọng, tính ra chỉ còn khoảng bảy tám dặm thôi.

Như suy đoán của Tiểu Vân, bộ tộc Trưởng Giám Ngục đã mất đi dũng khí để chủ động ra tay.

Thậm chí bọn họ còn không phái người điều tra tình hình chiến đấu vì điều đó là không cần thiết.

“Tế đàn bình đẳng” mà Tiểu Vân nói chính là vòng tròn nằm giữa mảnh sân rộng.

Hơn phân nửa đèn sinh mệnh được sắp xếp ngay ngắn xung quanh tế đàn bình đẳng đã bị dập tắt, trên mặt những người trong bộ tộc Trưởng Giám Ngục đều toát lên vẻ đau thương khi nhìn những chiếc đèn tắt.

“Bạch Xã Huyễn, Lâu Băng…”

Tộc trưởng đứng thì thào trước đèn sinh mệnh đã tắt, đau đớn nhắm mắt lại.

Mỗi một ngọn đèn sinh mệnh tắt đại diện cho một người trong tộc mất đi, nhiều chiếc đèn tắt tức là những người được phái đi đều đã bị giết chết.

Những người này đều là tinh nhuệ trong bộ tộc Trưởng Giám Ngục, bọn họ bị giết cũng đồng nghĩa với việc bộ tộc Trưởng Giám Ngục đã thảm bại.

“Tộc trưởng, chúng ta vẫn còn ở đây!”

Một người áo đen vén áo lên để lộ mái tóc bạc phơ và gương mặt vô cùng già nua.

“Đúng, chúng ta còn có thể đánh một trận! Dưới Chúng Sinh Bình Đẳng, thực lực của chúng ta sẽ không yếu hơn bọn Bạch Xã Huyễn!” Một ông lão khác cũng vén áo khoác đen và đứng dậy.

Những người ở lại đây toàn là người già yếu của phái bảo thủ, nhưng dù có yếu đến đâu thì cũng sẽ được bình đẳng sức mạnh với cường giả trong Chúng Sinh Bình Đẳng, điều duy nhất ảnh hưởng bọn họ là kinh nghiệm, võ kỹ,…

“Nói đúng lắm…” Tộc trưởng gật đầu, vất vả mở mắt và cắn răng: “Chúng ta còn có thể đánh một trận!”

Ngay lập tức, ông ta cất bước đi về một hướng trên tế đàn bình đẳng.

Người giữ mộ ở cách đó không xa đang ngồi dựa tường một cách biếng nhác.

“Thất bại à?”

Người giữ mộ thuận miệng hỏi.

Tộc trưởng gật đầu: “Vâng”

Người giữ mộ nghiêng đầu suy tư một lát: “Các ngươi nhận được ơn huệ của Khư, thật ra Chúng Sinh Bình Đẳng không hề bình đẳng chút nào. Đám người bị lưu đày đó không đơn giản như ta đã nghĩ, không ngờ lại có thể đánh bại các ngươi…”

“Bọn họ sẽ trở lại nhanh thôi, mong rằng các hạ sẽ ra tay cứu giúp” Tộc trưởng chắp tay nói.

Trước đây tộc trưởng còn có thể gửi gắm hy vọng vào bọn Bạch Xã Huyễn, nhưng có vẻ người giữ mộ này chính là hy vọng duy nhất trước mắt ông ta.

Người giữ mộ khẽ gật đầu: “Nếu ta đã đồng ý thì nhất định sẽ ra tay, nhưng… đừng hy vọng ta sẽ bán mạng vì các ngươi”
Bạn cần đăng nhập để bình luận