Bách Luyện Thành Thần

Chương 3817: Khóa bát quái

Không gian bên trong nhà tù có hạn, miễn cưỡng có thể chứa một người ngồi xếp bằng trong đóHai tay La Niệm nắm lấy hàng rào đánh giá hoàn cảnh bên ngoài, trong lòng cực kỳ rối, có trời mới biết tiếp theo còn phải đối mặt với chuyện gì.

Sinh linh trong không gian dưới lòng đất này chắc phải đến mấy nghìn, hình thái, lớn nhỏ khác nhau, ngôn ngữ cũng không giống với nhau, bọn họ líu ríu lít nhít ồn ào đủ kiểu, dường như đều muốn trao đổi với đối phương nhưng hai bên đều nghe không hiểu ý của đối phương.

“Mặc dù những sinh linh này có trí khôn nhưng phần lớn đều có vẻ không quá cao…” La Niệm mặt mày ủ ê nói: “Rốt cuộc là nơi quái quỷ gì, tại sao lại bắt mình…” Mặc dù La Niệm thông minh, nhưng tâm tính kém xa phụ thân mình, tuy thỉnh thoảng đắc chí, nhưng khi gặp chút thất bại là lộ ra nguyên hình.

“Cục cục cục…” Ở hướng chéo đối diện với La Niệm có một con chim màu trắng phát ra một chuỗi tiếng kêu, vừa kêu vừa đập cánh, nó đã đập hơn nửa canh giờ rồi.

“Phiền chết, đừng ồn ào nữa!”

“Rầm!”

La Niệm hét to, nện một đấm lên rào chắn.

Khi con chim trắng kia cảm nhận được cơn giận của La Niệm, nó tạm dừng lại mấy hơi thở, cặp mắt bỗng hiện lên màu xanh đậm.

Khi La Niệm nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó, đầu như bị ai cầm chày nặng đập vào, đau đến mức cậu gần như đã hôn mê.

“Cục cục cục cục…” Sau khi cảnh cáo, chim trắng lại bắt đầu đập cánh, tiếng kêu còn vang dội hơi lúc trước!

La Niệm ôm đầu mình một lúc lâu mới khôi phục, bất đắc dĩ nói: “Mặc dù đám này có trí khôn nhưng xem ra vẫn là một đám ngu xuẩn…” Vừa rồi những đề bài trên mặt gương vô cùng đơn giản, có lẽ là đã cân nhắc đến chướng ngại văn hóa của những chủng tộc khác nhau nên chỉ khảo sát bằng hình vẽ đơn giản nhất, những kẻ thông qua khảo nghiệm này có thể thông minh tới đâu?

Lúc đang buồn sầu, La Niệm bỗng liếc thấy con quái vật nhỏ lúc trước gặp đang bị nhốt trong một gian tù phía đối diện.

Con quái vật đó ngược lại không kêu gào, mà là dựa lên rào chắn dùng đôi mắt màu đen nhìn mình chằm chằm, trên mặt vẫn treo nụ cười quái dị.

“Tên đó cũng là một kẻ khó hiểu, cứ trợn mắt nhìn mình mãi làm gì!”

La Niệm phỉ nhổ đôi câu, dứt khoát xoay người hai tay che đầu nhắm mắt lại.

Tuy rằng tu luyện tới cảnh giới như vậy đã không cần ngủ nữa, nhưng mắt không thấy lòng không phiền, chỉ có thể ngăn cách mình với bên ngoài.

Ở trạng thái vô cùng chán ngán này, La Niệm ngủ một giấc, những con quái vật kia cũng ồn ào suốt một đêm.

Đến khi cánh cửa không gian dưới đất được mở ra một lần nữa, một loạt tiếng sàn sạt từ cửa truyền đến.

La Niệm xoay người nhìn sang, thấy một đống “nhện” chi chít nối đuối mà vào.

Sau khi một “con nhện” trong số đó đi tới trước mặt La Niệm, cậu thấy trên lưng “con nhện” đặt một đống mảnh gỗ rời rạc, bên cạnh mấy mảnh gỗ kia còn có ba cái khuôn gỗ hình vuông lớn nhỏ khác nhau.

“Đây là trò xếp hình?”

Món đồ chơi này hồi ở Vân Điện La Niệm cũng đã từng chơi, còn là do Ninh Vũ Điệp mời chuyên gia chế tạo, mỗi mảnh gỗ đều có thể sáng lên.

La Niệm liếc nhìn một lượt, đưa tay chọn ra mấy tấm gỗ không ngừng ghép lại, chớp mắt đã dùng bảy tấm gỗ lấp đầy khuôn gỗ hình vuông thứ nhất.

Quá dễ! Tiếp theo cậu lại dùng mười hai tấm gỗ lấp đầy khuôn gỗ hình vuông lớn hơn, sau đó là mười sáu tấm gỗ lấp đầy khuôn gỗ hình vuông lớn nhất.

“Lần khảo nghiệm này khó hơn một chút, với trí khôn của đứa trẻ tầm tám tuổi là có thể làm được” Sau khi làm xong, ánh mắt La Niệm nhìn sang con chim màu trắng phía đối diện.

Thực lực của con chim màu trắng kia không thể nghi ngờ, chỉ trừng mắt một cái đã khiến đầu La Niệm đau đến mức suýt nữa nổ tung. Lúc này con chim trắng thò đầu ra khỏi hàng rào mổ tấm gỗ vào khuôn vuông như gà con mổ thóc, động tác rất nhanh thế nhưng tấm gỗ lại không ghép lại được thành hình.

“Cộc cộc cộc, cộc cộc cộc…” Những tấm gỗ kia không phải thừa một mảnh thì là thiếu một mảnh, đừng nói đến mười hai với mười bốn tấm gỗ, bảy tấm ván ghép lại đơn giản nhất nó cũng không ghép nổi.

Chim trắng dường như đã biết kết quả khi không ghép đủ ván gỗ, động tác mổ tấm gỗ càng lúc càng nhanh, trong mắt lại lộ ra vẻ nôn nóng, kết quả càng ghép càng không hoàn chỉnh, tấm ván bị mổ bay tán loạn khắp nơi, có mấy tấm gỗ bay ra ngoài, như vậy nhất định là không hoàn thành được.

“Cúc cúc cúc cúc…” Chim trắng thò đầu ra gấp đến độ ngửa mặt lên trời kêu to.

Trên mặt La Niệm nở một nụ cười nhạt: “Đáng đời, xem mày còn dám trừng tao hay không!”

Lần này thời gian đám “nhện” cho rất dư dả, ước chừng hơn nửa canh giờ, đến giờ đám “nhện” lập tức nâng hết những tấm ván gỗ rời đi, dù chúng có được ghép hoàn hảo hay không.

Vốn là không gian dưới đất đang ồn ào náo động bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, những con quái vật kia phần lớn đều đã biết số mạng của mình.

“Xèo…” Bên trong một gian tù bỗng phát ra một tiếng kêu, sau đó là một tia sáng vàng lóe lên, quái vật bên trong gian tù giam bị thiêu sạch.

“Xèo xèo xèo…” Từng tia sáng vàng nối tiếp nhau lóe lên, âm thanh cũng trùng điệp không dứt, liên tiếp có những con quái vật bị thiêu chết trong tù.

Con chim trắng kia đương nhiên đã biết mình phải đối mặt với điều gì, nó điên cuồng giãy giụa trong nhà giam, muốn lao ra.

Cánh của nó hóa thành một trạng thái năng lượng đặc thù, không ngừng chém lên hàng rào, nhưng hàng rào quá kiên cố, cho dù thực lực của chim trắng phi phàm cũng không cách nào phá vỡ hàng rào, thậm chí còn không để lại vết trầy nào trên đó.

“Xèo!”

Ánh sáng vàng lóe lên trong gian nhà tù, chim trắng trực tiếp hóa thành một đống than, chỉ có mấy chiếc lông chim màu trắng bay ra bên ngoài hàng rào.

La Niệm thấy chim trắng chết thảm, trong lòng không hề thấy thoải mái chút nào, ngược lại rơi vào sợ hãi.

Tuy cậu hoàn thành hình ghép nhưng vẫn rất căng thẳng, lỡ như ghi chép của đối phương xảy ra sai lầm, hoặc hình ghép của mình không đủ hoàn chỉnh, chết ở đây thật quá oan uổng.

Đến tận sau khi từng đợt tiếng nổ của những luồng sáng vàng phát ra biến mất, La Niệm thấy mình bình yên vô sự, lúc này mới thở phào một cái.

“Qua ải rồi…” Cậu dùng chất giọng khô khốc nói.

Vừa nói xong, ánh mắt La Niệm lại rơi vào gian nhà tù chéo góc ở phía đối diện. Cái đuôi của con quái vật nhỏ kia không ngừng vẫy, vẫn dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn mình.

La Niệm lười để ý đến con quái vật nhỏ kia, ánh mắt cậu quét qua những phòng giam đối diện, thầm đếm một lần, đại khái là bên trong mười chiếc lồng giam thì còn sống được một người, tỉ lệ đào thải lên đến chín phần, những con quái vật còn sót lại nhìn qua đều tương đối thông minh.

Loại khảo sát trí khôn này e rằng sẽ còn kéo dài, không biết đến bao giờ mới ngừng lại.

Nhưng khảo sát rốt cuộc có ý nghĩa gì? Nếu như thật sự là chọn ra sinh linh có trí khôn thì trực tiếp phái người tới là được…

Điều khiến La Niệm không chắc chắn nhất chính là vòng khảo sát thứ nhất, thứ hai trước mắt cũng coi như đơn giản, cậu rất dễ dàng ứng phó được, nhưng nếu độ khó phía sau từ từ tăng lên thì khó mà nói.

Nhưng bây giờ cậu không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể nhắm mắt xông pha từng cửa ải một.

Sau mười hai canh giờ, những “con nhện” kia lại một lần nữa xuất hiện ở không gian dưới đất, lần này bọn chúng mang lên sáu cục sắt có hình dáng đặc biệt lớn nhỏ không đồng đều.

Sau khi thấy những cục sắt này, trên mặt La Niệm hiện lên vẻ ung dung, khóe môi lại nở một nụ cười châm biếm.

“Khóa bát quái…” Những cục sắt kia được khóa lại vào nhau theo kết cấu mộng gỗ, cho dù là người trưởng thành cũng phải tốn một chút công sức mới mở ra được.

Từ nhỏ La Niệm đã thích giải khóa bát quái, đã sớm thuộc làu cách giải những khóa bát quái này.

Ngay khi cậu chuẩn bị bắt tay vào làm, con quái vật nhỏ đối diện bỗng nhiên cầm một chiếc khóa bát quái lên, giơ về phía La Niệm, hai tay nhẹ nhàng cọ một cái đã giải được, trong mắt nó lại lóe lên biểu cảm khiêu khích.

Đối mặt với loại khiêu khích này, La Niệm hơi cạn lời.

Sinh linh ở ngăn thế giới thứ năm đều có sức mạnh khó lường, ít nhất cường đại hơn La Niệm nhiều, bất kỳ thứ gì cũng có thể dễ dàng tiêu diệt, nhưng bây giờ lại chẳng khác nào đồ chơi cho bọn trẻ con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận