Bách Luyện Thành Thần

Chương 2373: Sao chép

Trần Hoàng Dịch Kiếm có Thảo Viên Kim trong tay, đương nhiên không phải sợ hãi “vật không thể xác định” trong sương đen nữaNhưng những người khác thì có lẽ phiền toái.

Màn sương đen này tràn vào một mạch giống như thổi tắt ngọn đèn dầu, hấp thu toàn bộ ánh sáng khiến tất cả mọi người chìm trong bóng tối.

“Tối quá!”

“Đây là cái gì?”

“Trong bóng tối có gì đó!”

Các chân thần đại viên mãn và á thánh nhanh chóng rơi vào trạng thái khủng hoảng lo sợ.

Bọn họ cảm giác được trong bóng tối có vật gì đó đang lượn lờ quanh người, trong cung điện băng còn truyền ra từng luồng khí lạnh càng làm cho bọn họ rợn cả tóc gáy.

“Đánh tan màn sương đen này!”

Một á thánh phóng ra một tia sáng màu trắng gai mắt từ đầu ngón tay.

Nếu là ở bên ngoài, ánh sáng trắng này đủ để chói mù mắt người bình thường, nhưng ở chỗ này, tia sáng màu trắng này lại hoàn toàn không phóng ra được.

Mọi người chỉ thấy ánh sáng trắng lóe lên, sau đó lại chìm vào bóng tối!

“Lửa tới!”

Một thánh nhân gầm nhẹ một tiếng.

Thánh nhân này cũng tinh thông thần đạo Sồ Hỏa, tuy không lợi hại bằng Đường Lôn nhưng cũng không thể xem thường.

“Vù vù vù…”

Một ngọn lửa hình rồng bay lên trời, tỏa ra ánh sáng màu vàng chói. Tuy nhiên, tình cảnh của ngọn lửa ấy cũng chẳng khác ánh sáng trắng ban nãy là bao, chỉ vụt sáng một cái rồi tắt ngủm.

Nhưng bên tai mọi người vẫn vang lên tiếng lửa cháy “vù vù”, điều này chứng tỏ lửa của thánh nhân cũng không biến mất, chẳng qua chỉ không thể lan ra mà thôi.

Ngay cả vị thánh nhân kia cũng có biểu cảm như vừa gặp phải quỷ, rõ ràng ông ta đang điều khiển ngọn lửa của mình, mà ngọn lửa này cũng gần trong gang tấc, nhưng ông ta lại không nhìn thấy? Đây là đạo lý gì…

Tuy các vị thần ở đây đều đã từng trải qua sóng to gió lớn, nhưng sợ hãi trong lòng cứ ngày một lan tràn, khó tránh sinh ra khủng hoảng.

“Những thứ kia càng lúc càng gần!”

“Giết nó!”

“Vù!”

Ánh kiếm chợt lóe lên trong bóng tối, đồng thời truyền đến một tiếng kêu thảm thiết, có người đã vô tình làm bị thương bạn đồng hành.

Tất cả mọi người loạn cả lên, nếu không có ai ngăn lại thậm chí còn có thể giết chết lẫn nhau.

“Tất cả im miệng cho ta!”

Đông Phương Thuần Quân chợt quát một tiếng.

Trong giọng nói của ông ta ẩn chứa một luồng đạo uẩn không thể nào kháng cự, là đạo uẩn đến từ “thuật Đại Thống Trị”.

Bình thường uy nghiêm của Đông Phương Thuần Quân đã đủ để ông ta khống chế tất cả trong lòng bàn tay, cho nên rất ít khi thi triển thủ đoạn này, nhưng tình thế bây giờ đã hoàn toàn mất kiểm soát, ông ta phải ra tay bảo vệ!

Sau khi ông ta quát lên một tiếng này, xung quanh lập tức yên lặng.

Nỗi sợ hãi trong lòng bọn họ bị sức mạnh tinh thần của Đông Phương Thuần Quân áp chế, khiến họ quên mất sợ hãi, dần dần tỉnh táo lại.

Những “vật không thể xác định” vẫn luôn tồn tại, thậm chí còn đang lặng lẽ lượn lờ xung quanh mọi người.

Đông Phương Thuần Quân cũng có thể cảm nhận được, nhưng ông ta dứt khoát làm lơ.

“Theo ta, tiếp tục xuống dưới!” Đông Phương Thuần Quân nói.

Ông ta cho rằng cô gái kia dẫn dụ các thánh nhân xuống bên dưới, nhất định là có mưu đồ.

Cho dù đã biến cung điện băng thành một thế giới hắc ám, nhưng có lẽ cũng sẽ không lập tức ra tay.

Dù sao tất cả mọi người đều có thể sử dụng thần thức bình thường, ngay cả khi hai mắt không nhìn thấy nhưng nhờ vào thần thức, họ vẫn có thể hoạt động như thường.

Dưới sự dẫn dắt của Đông Phương Thuần Quân, mọi người tiếp tục bay xuống bên dưới.

Vừa rồi lúc cô gái kia ngăn chặn ngọn lửa của Đường Lôn, Đông Phương Thuần Quân đã tập trung thần thức trên người nàng ta.

Lúc này trong mắt ông ta hiện lên một tia sát khí, đồng thời dùng chân nguyên truyền âm thấp giọng nói: “Nếu có thể đuổi theo cô gái kia, ta sẽ ra tay trước nhằm giữ chặt ả, các vị có thể toàn lực ra tay!”

Đông Phương Thuần Quân cũng hết sức kiêng kỵ cô gái kia.

Nhưng kiêng kỵ là một chuyện, điều đó không có nghĩa rằng ông ta sẽ sợ hãi chùn bước.

Song, Đông Phương Thuần Quân vừa bắt đầu tăng tốc thì lông mày chợt nhíu chặt. Trong thần thức của ông ta, cô gái này cũng đang không ngừng bay xuống!

***

Mọi người đều khó thích ứng với hoàn cảnh tối tăm này, nhưng nàng ta sinh ra ở Hắc Thủy vực, bây giờ trở lại trong bóng tối vẫn hoạt động dễ dàng như cá gặp nước.

“Đi đi, các con, ta có đủ sức mạnh tín ngưỡng cho các ngươi, nhớ kỹ khí tức của bọn họ, nắm giữ sức mạnh của bọn họ…”

Nàng ta thổi một hơi trong bóng tối.

Từng con “Vô Hình” lượn lờ trong không trung tối tăm, bay về phía ngược lại.

Những con “Vô Hình” này chính là “vật không thể xác định” trong miệng Trần Hoàng Dịch Kiếm.

Nhiều năm qua, Trần Hoàng Dịch Kiếm vẫn luôn muốn điều tra rốt cuộc “vật không thể xác định” có hình dạng như thế nào, hắn ta tin rằng có thể nhìn thấy “vật không thể xác định”, nhưng vẫn không có kết quả.

Trên thực tế, quả thực bản thân “Vô Hình” có hình thái hoàn chỉnh. Có điều trong Hắc Thủy vực, chỉ cần cho “Vô Hình” một thời gian, nó có thể sao chép ra một đối tượng hoàn chỉnh!

Trần Hoàng Dịch Kiếm không biết trước đây “Vô Hình” đã từng sao chép hắn ta vô số lần, sau đó đưa Trần Hoàng Dịch Kiếm bản sao tới một thế giới khác.

Hơn nữa bản sao của Vô Hình cũng không đơn giản chỉ là ảnh ảo, mà là một bản sao hoàn chỉnh, chỉ cần là sinh linh từng tồn tại trong Thần vực thì nó đều có thể sao chép được hoàn chỉnh, điều kiện tiên quyết là phải tiêu hao một lượng lớn sức mạnh tín ngưỡng.

Lúc trước những ác ma kia và vô số hung vật dưới vực sâu Ma Vực đều bị cô gái này ép “chết”, sức mạnh tín ngưỡng phóng ra cũng bị nàng ta hấp thu sạch sẽ, bây giờ đã có một lượng lớn sức mạnh tín ngưỡng, đương nhiên có thể chống đỡ cho đám “Vô Hình” này sao chép các thánh nhân!

Mặc dù sức mạnh tín ngưỡng trong vực sâu Ma Vực là sức mạnh tín ngưỡng tiêu cực, nhưng dù sao cũng đến từ “thần dân” và “chân thần”. Về lý thuyết, những sức mạnh tín ngưỡng này thuộc về “Xi Vưu” – người đã sáng tạo ra Thần vực.

Sử dụng sức mạnh tín ngưỡng để sao chép, ở một ý nghĩa nào đó cũng được tính vào phạm trù “tạo vật”.

Đây cũng chính là lý do vì sao từ đầu đến cuối nàng ta chỉ sao chép một La Chinh mà thôi…

“Vù vù vù…”

Đông Phương Thuần Quân chỉ đạo mọi người nhanh chóng bay vút đi.

Đối với thánh nhân, khoảng cách mấy chục nghìn mét còn không bằng một cái chớp mắt, nhưng tốc độ của cô gái kia cũng không chậm, bay vút liên tục trong cung điện băng, tốc độ không hề thua kém Đông Phương Thuần Quân.

Nhưng trong lúc bay, Đông Phương cảm giác được nỗi sợ trong lòng càng lúc càng bành trướng!

Không chỉ ông ta, mỗi một người ở đây đều cảm giác được bên cạnh mình còn có những thứ vô hình nào đó đang đeo bám.

Tuy nhiên, bọn họ dùng thần thức rà quét lại chỉ thấy trống không…

Nỗi sợ hãi không biết từ đâu này cứ lặng lẽ dâng lên trong lòng bọn họ.

“Đây chẳng qua chỉ là ảnh ảo mà thôi, mọi người không cần để ý!” Đông Phương Thuần Quân nói.

Ông ta tiếp tục thôi động “thuật Đại Thống Trị”, giọng nói uy nghiêm của ông ta lần nữa truyền vào trong tai trong óc mỗi người, lấn át nỗi sợ trong lòng bọn họ…

Trong quá trình này, những con “Vô Hình” bên cạnh bọn họ vẫn đang nhanh chóng biến đổi hình thể.

Không xa phía sau Đông Phương Thuần Quân, một con “Vô Hình” cũng đang ngưng kết thành hình người. Không tới một hơi thở, con “Vô Hình” này đã sao chép ra một gương mặt hoàn chỉnh, sau đó là quần áo, tóc tai…
Bạn cần đăng nhập để bình luận