Bách Luyện Thành Thần

Chương 3805: Gặp lại

Tốc độ rơi của quả cầu năng lượng màu tím không phải quá nhanh, cảm giác giống như một tầng trời đổ sụp rồi chầm chậm rơi xuốngNguyên Thủy Thiên Tôn thấy cảnh này bèn vươn tay bắn ra, hai vòng tròn lóe ánh sáng vàng tiến thẳng đến trên đỉnh đầu Cộng Công và Phục Hy.

“Ba người các ngươi rời khỏi đây đi…” Nguyên Thủy Thiên Tôn nói.

Vòng tròn giáng lâm của Nữ Oa vẫn đang nằm trong tay nàng, lúc nào nàng cũng có thể giáng lâm đến Vùng Đất Sơ Khai.

“Vậy còn ngươi?” Lông mày Nữ Oa nhíu lại.

“Còn ý nghĩa gì không?” Trên mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn là nụ cười như có như không.

Nếu tất cả mọi người đều phải bị diệt, vậy sống tạm thêm chút thời gian cũng có ý nghĩa gì?

Trên mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn toàn là vẻ không cam lòng. Rõ ràng họ rất vất vả mới đi đến được bước này, thế mà ngay tại bước cuối cùng lại thất bại trong gang tấc, thật khiến lòng người như tro tàn.

Cộng Công khởi động vòng tròn giáng lâm đầu tiên. Vòng tròn lóe ra ánh sáng, thân thể hắn ta hơi rung lên một chút song cuối cùng vẫn đứng nguyên ở đó…

“Không thể nào giáng lâm à?” Giọng nói Cộng Công run rẩy. Trong số các anh kiệt Nhân tộc, hắn ta luôn hết sức cẩn thận, thuộc về hạng người tương đối “Sợ chết”.

Phục Hy lạnh nhạt liếc hắn ta một cái rồi sử dụng vòng tròn giáng lâm của mình.

Thất bại…

Nữ Oa cũng thử nhưng vẫn là thất bại.

Nàng nở nụ cười thảm, nhìn La Chinh đằng xa: “Không thể nào rời khỏi Bỉ Ngạn, e rằng La Chinh cũng thế…”

La Chinh đang lẳng lặng nhìn lên bầu trời, sắc mặt vẫn vô cùng trầm tĩnh.

Hắn vừa thử niệm Phá Huyễn Chú rời khỏi Ngọc Thanh Thiên nhưng không thành công, giống như trên người hắn đã bị vẩy Tị Hồn Thủy lên vậy.

“Nếu ta chết thì Vùng Đất Sơ Khai sẽ sụp đổ à?” La Chinh hỏi Khởi Nguyên Thần Huyết.

“Ừ” Khởi Nguyên Thần Huyết đáp.

Dù Vùng Đất Sơ Khai bây giờ là do Khởi Nguyên Thần Huyết hỗ trợ xây dựng, nhưng La Chinh mới là chủ nhân của Vùng Đất Sơ Khai, hắn mới là nhân vật không thể thiếu.

“Vậy còn ngươi, ngươi sẽ thế nào?” La Chinh lại hỏi.

“Ta? Đương nhiên ta sẽ trốn thoát khỏi Vùng Đất Sơ Khai” Khởi Nguyên Thần Huyết nói.

“Chăm sóc họ giúp ta” La Chinh nói.

“Ta sẽ”

Có Khởi Nguyên Thần Huyết chăm sóc hay không, kết cục đều giống nhau cả. Quá trình hàng cách đã bắt đầu, toàn bộ thế giới hỗn độn sẽ bị kẻ trông giống loài người bỏ vào trong túi.

Lăng Sương, Ninh Vũ Điệp, Khê Ấu Cầm, Huân…

Gương mặt của từng người lần lượt hiện lên trước mặt La Chinh.

Lúc này đây, trong lòng hắn đột nhiên thấy hối hận.

Bắt đầu từ lúc kết bạn với các nàng, hắn như một quân cờ bị ngón tay vô hình đẩy tiến lên, chạy ngược chạy xuôi bốn phía, từ Đông Vực đến Hoàn Vũ, từ Thần Vực đến thế giới mẹ, chưa có lúc nào rảnh rỗi ở cạnh các nàng.

Nếu biết trước kết quả sẽ như này, hắn nguyện cùng các nàng trở thành một kẻ phàm nhân, an ổn sống nốt quãng đời còn lại, mặc kệ hắn có sứ mệnh gì, mặc kệ hắn có Chung Yên và hàng cách hay không…

La Niệm…

La Chinh bỗng nhớ đến đứa trẻ ấy.

“Nếu kẻ trông giống loài người hoàn thành hàng cách, vậy La Niệm và Khương Tử Nha ở Chủ Giới sẽ ra sao?” La Chinh lại hỏi.

“Chết”

La Chinh im lặng, tất cả mọi người đều im lặng.

Quả cầu năng lượng màu tím trên đỉnh đầu mỗi lúc một gần hơn, từ mười nghìn mét còn một nghìn mét, năm trăm mét…

“Soạt!”

Địa đàn ở phía xa bị quả cầu năng lượng màu tím ăn mòn đầu tiên.

Phục Hy bị quả cầu năng lượng màu tím ăn mòn trước, hắn ta vẫy vẫy tay với La Chinh.

“Vĩnh biệt…”

Nữ Oa thì quỳ xuống đất, đôi mắt đẹp tuyệt trần nhắm lại.

Nguyên Thủy Thiên Tôn thì đứng sừng sững ở đó không nhúc nhích.

Cộng Công vẫn đang cố tìm đường sống, hắn ta hóa luôn thành một vũng nước chảy dọc theo địa đàn xuống dưới, thấm vào dưới mặt đất.

Những người khác cũng leo xuống khỏi địa đàn hòng tranh thủ chút thời gian sống sót ít ỏi chỉ bằng vài hơi thở, nhưng lượng người bỏ cuộc lại nhiều hơn…

“Xì xì xì…”

Khoảnh khắc khi quả cầu năng lượng màu tím chạm đến, Nữ Oa, Phục Hy, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Dực Vương đều nhanh chóng tan biến vào bên trong quả cầu.

Ngay sau đó địa đàn sụp đổ…

Quả cầu năng lượng màu tím ăn mòn từng tầng từng tầng một. Chẳng mấy chốc, những quả cầu này đã cách đỉnh đầu La Chinh chỉ còn hơn mười mét.

Đúng lúc này, sau lưng La Chinh bỗng truyền đến chút dao động không gian.

Hắn kinh ngạc quay đầu lại, lập tức thấy một cánh cửa xuất hiện ngay sau lưng mình. Đó chính là cánh cửa trong đầu Lăng Sương!

“Cánh cửa này…” Hai mắt La Chinh trợn tròn.

“Cạch!”

Cửa bị đẩy ra, một đôi bàn tay to lớn lông xù vươn ra từ trong đó và túm La Chinh vào.

“Ầm!”

Cánh cửa đóng lại rồi lập tức biến mất trong không gian.

Cả quá trình từ lúc mở cửa đến đóng cửa chỉ diễn ra trong nháy mắt, nhưng cảnh tượng này vẫn bị kẻ trông giống loài người thấy được.

“Ồ?”

Trong mắt gã lóe lên vẻ khó hiểu.

“Còn chuẩn bị đường lui cơ à? Chẳng sao cả, cũng chỉ sống thêm được vài ngày mà thôi…”

Nói thật, kẻ trông giống loài người chẳng thèm để ý đến chuyện La Chinh sống hay chết, dù sao hắn cũng đều phải chết.

Bắt đầu từ lúc gã lấy được thanh trọng kiếm Bất Quy Tắc, kết cục đã được viết xong, không còn khả năng nào cho sự cố bất ngờ gì nữa.



Bên trong cánh cửa, hai hàng quái vật lông dài đứng ở hai bên hành lang. Ánh mắt của chúng đều rơi trên người La Chinh.

“Các ngươi… Là ai?” La Chinh hỏi.

Không ai trả lời câu hỏi này.

“Cộp cộp cộp…”

Có tiếng bước chân truyền đến từ cuối hành lang, mỗi lúc một rõ hơn. Sau đó một bóng người chậm rãi hiện ra từ trong bóng tối, đó chính là Lăng Sương đã biến mất nhiều ngày.

“Lăng Sương…”

Nhìn thấy cánh cửa này, La Chinh đã đoán được đại khái rằng rất có thể Lăng Sương ở trong đây. Song, khi tận mắt thấy được nàng, hắn vẫn khá kích động.

Lăng Sương nắm thật chặt nắm đấm, đứng yên tại chỗ đến bốn, năm hơi thở rồi mới trả lời câu hỏi của La Chinh: “Họ là người của Đại Sai Tưởng Phủ thuộc Nhân Linh Môn”

“Đại Sai Tưởng Phủ…” La Chinh lập tức nghe hiểu.

Hắn đã nghe nhắc đến phủ này rất nhiều lần, có thể nói Đại Sai Tưởng Phủ là người đặt nền móng của cả Nhân Linh Môn, cũng là nhóm người thông minh nhất trong Nhân Linh Môn. Ngay cả Tiết trưởng lão trợ giúp La Chinh lấy được Khởi Nguyên Thần Huyết cũng đến từ Đại Sai Tưởng Phủ.

Lăng Sương vừa nói xong thì đột nhiên bước thật nhanh đến chỗ La Chinh, vùi đầu vào trong ngực hắn.

“Ta tới trễ rồi, vốn là có cơ hội, hu hu hu…”

Đương nhiên La Chinh hiểu “trễ” trong miệng Lăng Sương là có ý gì, nhưng từ “cơ hội” mà nàng nói thì khiến hắn hơi khựng lại một lúc rồi mới lấy lại tinh thần. Hắn cười khổ nói: “Đúng là hơi trễ, nhưng có đến sớm hơn thì e rằng cũng chẳng được ích gì”

“Tại sao?” Lăng Sương tỏ vẻ không hiểu.

“Bởi vì, dù ngươi là con gái của Khổ Thụ đại nhân, dù Khổ Thụ đại nhân có tỉnh lại cũng không thể đối đầu với loại tồn tại ấy” La Chinh nói.

“Không thể nào!”

“Khổ Thụ đại nhân là cường giả mạnh nhất của Nhân tộc chúng ta, nếu ngài thức tỉnh nhất định còn mạnh hơn cả tên kia!”

“Đúng vậy, Khổ Thụ đại nhân mới là hy vọng cuối cùng, chúng ta phải nghĩ ra cách tìm được ông ấy!”

Đám quái vật lông dài phản bác lại.

La Chinh cười một cái, nói: “Khổ Thụ đại nhân mà cầm thanh kiếm kia chắc cũng không bằng ta…”

“Ngươi dựa vào đâu mà nói không bằng?” Một quái vật lông dài không phục, tức giận nói.

“Dựa vào đâu…” La Chinh suy nghĩ một chút rồi nói: “Dựa vào việc Tiết trưởng lão giúp ta lấy được Khởi Nguyên Thần Huyết, mà dưới sự trợ giúp của Khởi Nguyên Thần Huyết, ta có thể phát huy ra uy lực hoàn chỉnh của thanh kiếm kia”

“Cái gì!”

“Sao mà thế được…”

“Trên người ngươi có Khởi Nguyên Thần Huyết?”

Các quái vật lông dài đều ngây ra như phỗng, lúc này họ mới nhớ tới Tiết trưởng lão từng rời khỏi Đại Sai Tưởng Phủ và tiến vào Thâm Không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận