Bách Luyện Thành Thần

Chương 2841: Ba gian phòng nhỏ

La Chinh chỉ cảm thấy nghi hoặc trước hành động cố tình nâng giá thôi, còn Tống Phi Vũ thì lại không tài nào hiểu nổiDi Thiên thần miếu là một trong tam đại thần miếu của Thập Tam Trọng Thiên, cũng là thần miếu được hoan nghênh nhất. Nếu có thể đào được một vài tín vật Bỉ Ngạn siêu phẩm ở đây thì gần như sẽ một bước lên trời, trở thành đệ tử đứng đầu trong thế lực siêu cấp của một phương.

Song, tiến vào Di Thiên thần miếu vô cùng mạo hiểm, mà không phải lần nào cũng thu hoạch được gì đó.

Dựa theo giá cả thị trường, nếu không tiến hành đấu giá thì chìa khóa Bỉ Ngạn của Di Thiên thần miếu chỉ đáng giá khoảng tám, chín triệu hồn đan. Người này lại nâng giá lên đến tận mười sáu triệu, như vậy thật quá bất thường.

Ngay khi Tống Phi Vũ đang hoang mang không hiểu thì lại có sinh linh khác giơ bảng giá lên.

“Mười chín triệu hồn đan!”

Kẻ vừa ra giá thuộc tộc Thiên Lang. Mặc dù tộc này không phải thế lực siêu cấp, nhưng mỗi một cá thể đều vô cùng hùng mạnh. Chẳng qua vì số sinh linh trong tộc quá ít nên không có sức cạnh tranh trong thế giới mẹ cho lắm.

Tộc Thiên Lang vừa ra giá thì lại có một chủng tộc khác cố tình nâng giá thêm: “Hai mươi triệu hồn đan!”

Lần này giá chỉ tăng lên thêm một triệu hồn đan.

Lăng Sương cùng La Chinh không biết rõ giá thị trường nên đều nhìn sang Tống Phi Vũ.

La Chinh đã tới Thập Tam Trọng Thiên thì không định về tay không, thăm dò thần miếu là chọn lựa đầu tiên của hắn.

Tống Phi Vũ xua tay: “Chìa khóa Bỉ Ngạn của Di Thiên thần miếu đúng là vô cùng quý giá, nhưng quá mười triệu hồn đan thì không đáng…”

Lời hắn nói lọt vào tai mấy kẻ ngồi xung quanh, một dương hồn nhìn như gà rừng chợt lên tiếng: “Mười triệu hồn đan mà muốn lấy được chìa khóa Bỉ Ngạn của Di Thiên thần miếu, nếu là ba ngày trước thì chắc được, nhưng còn bây giờ thì… Hà hà…”

Nghe thấy trong lời con “gà rừng” này còn ẩn chứa hàm ý, Tống Phi Vũ bèn hỏi: “Vị… Kê huynh này…”

Trong thế giới mẹ ngoại trừ những thế lực siêu cấp kia còn có vô số các tộc nhỏ khác, Tống Phi Vũ không biết sinh linh dị tộc này đến từ đâu nên đành xưng hô với nó theo hình dạng bên ngoài.

Ai ngờ con “gà rừng” kia lập tức xù lông: “Ta không phải gà! Ta là Cửu Nhãn Khổng Tước!”

Giọng nói của nó bén nhọn cực kỳ, vừa cất lên đã lập tức thu hút ánh mắt của toàn bộ sinh linh ở đây.

Nhĩ Thử không thể không nhắc nhở: “Trong phòng đấu giá không được ồn ào!”

Tống Phi Vũ vội vàng xin lỗi: “Thật ngại quá, hóa ra là Khổng Tước huynh…”

Muốn giao lưu với dị tộc cũng cần chú ý đến từ ngữ, nếu không rất dễ đắc tội với người ta.

Cửu Nhãn Khổng Tước thở phì phì, nói: “Ngươi muốn hỏi về chuyện ở Di Thiên thần miếu phải không? Mấy ngày nay đã lan truyền đến mức cả người qua đường cũng biết, tin tức của ngươi đúng là chẳng nhạy bén gì cả. Hừ!”

“Ta cũng mới vào Bỉ Ngạn không lâu, chẳng lẽ trong Di Thiên thần miếu xảy ra chuyện gì khác thường?” Tống Phi Vũ ngạc nhiên nói.

Mặc dù hắn ta vô cùng quen thuộc Thập Tam Trọng Thiên nhưng gần đây cũng không vào Bỉ Ngạn, chính vì nghênh đón Lăng Sương mà hắn ta mới quay trở lại đây. Cho nên tất nhiên hắn ta không biết rõ những chuyện xảy ra trong mấy ngày qua.

“Đương nhiên, chuyện này lớn lắm. Cửa sau của Di Thiên thần miếu đã được mở, có thêm một lối đi nữa” Cửu Nhãn Khổng Tước trả lời.

“Lối đi?” Trong mắt Tống Phi Vũ hiện lên vẻ khác lạ: “Theo ta được biết thì Di Thiên thần miếu lưng dựa Ám Vực mà? Lối đi này chẳng phải sẽ dẫn thẳng vào Ám Vực sao?”

Trong mắt các dương hồn, Ám Vực chính là cấm địa tuyệt đối. Không một loại ánh sáng nào có thể chiếu sáng Ám Vực, lỡ may bước chân vào đó thì sẽ chìm trong hư không vô tận đen kịt một màu.

“Đúng là con đường tiến vào Ám Vực, chẳng qua lần này hơi khác. Trong Ám Vực có một vầng sáng le lói, đồng thời còn xuất hiện ba gian phòng nhỏ. Đứng ngoài Di Thiên thần miếu cũng có thể nhìn thấy!” Cửu Nhãn Khổng Tước đắc ý nói.

“Cái gì!” Tống Phi Vũ mở to mắt.

Trong Bỉ Ngạn có rất nhiều truyền thuyết liên quan tới Ám Vực, nghe nói trong Ám Vực cũng có sinh linh Bỉ Ngạn tồn tại, hơn nữa những sinh linh Bỉ Ngạn này mới là chủ nhân chân chính của Bỉ Ngạn. Họ là Chúa tể của cả Bỉ Ngạn, mà trong Ám Vực còn cất giấu vô số tín vật Bỉ Ngạn siêu phẩm…

Truyền thuyết tương tự nhiều vô số kể, nhưng chưa có cái nào được chứng thực.

Nguyên nhân vô cùng đơn giản, không ai có thể sống sót ra khỏi Ám Vực.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Từng có rất nhiều dương hồn thử nghiệm, ví dụ như tu luyện thần thông hồn hỏa đặc thù nào đó để thắp sáng Ám Vực. Nhưng bất cứ một nguồn sáng nào quẳng vào trong đó đều tựa như bị ném vào trong nước, thoáng chốc đã bị Ám Vực nuốt chửng và dập cho tắt ngúm.

Từ xưa đến nay, Ám Vực vẫn luôn là vùng đất cấm.

Vậy mà lần này xuất hiện ngoại lệ…

Có người thắp sáng được một phần trong Ám Vực, thậm chí còn chiếu rọi ra ba gian phòng nhỏ!

Ánh sáng ấy đến từ đâu, trong phòng nhỏ tồn tại cái gì… Chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi đã gợi lên vô số phỏng đoán đủ loại.

Thế là các dương hồn trong Thập Tam Trọng Thiên liền nhốn nháo hẳn lên. Chỉ cần đào bới được chút gì từ trong những căn phòng nhỏ đó thì chắc cũng là một thứ vô cùng hiếm thấy.

Tin tức lan truyền nhanh chóng, chìa khóa Bỉ Ngạn của Di Thiên thần miếu vốn đã vô cùng đắt đỏ, bây giờ lại càng được nâng cao hơn. Giá cả hiện giờ đã được đưa đến mức cao ngất ngưởng!

“Vậy vì sao đám Nhĩ Thử lại mang chìa khóa Bỉ Ngạn ra đấu giá?” Tống Phi Vũ vẫn khá khó hiểu.

Lăng Sương ở bên cạnh cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, nếu thật sự có thể thông qua Di Thiên thần miếu đi vào Ám Vực, vậy giá trị của chìa khóa Bỉ Ngạn mở Di Thiên thần miếu căn bản không thể nào định giá nổi. Đám Nhĩ Thử tinh ranh cỡ nào cơ chứ, sao lại lấy ra đấu giá ngay vào lúc này, lại còn đưa ra giá khởi điểm thấp đến vậy?”

Sau khi dùng chìa khóa Bỉ Ngạn mở thần miếu ra, những dương hồn khác cũng có thể tiến vào theo.

Thập Tam Trọng Thiên không phải Nhất Trọng Thiên. Đám dương hồn trong Nhất Trọng Thiên không khác gì ăn mày, kẻ nào cũng mong chờ có người mở cửa cho mình vào. Trong khi đó, mỗi lần mở cửa thần miếu trong Thập Tam Trọng Thiên, dương hồn khác sẽ chủ động nộp ra không ít hồn đan. Đôi khi mở cửa một lần không những không lỗ vốn mà thậm chí còn kiếm được không ít!

“Ta cũng không rõ lắm…” Cửu Nhãn Khổng Tước lắc đầu.

Không riêng gì nó mà các dị tộc khác ở đây cũng thấy rất lạ.

Uy tín của đám Nhĩ Thử vẫn rất đáng tin, chúng đã mang ra đấu giá thì chắc chắn sẽ bảo đảm giao đến tay đối phương. Vì vậy các dị tộc mới ra giá hào phóng đến vậy, hơn nữa vừa mở miệng đã tăng lên gấp đôi, mục đích đúng là để dọa chạy các đối thủ cạnh tranh tiềm ẩn.

Tuy nhiên, chuyện ở Di Thiên thần miếu dù mới xảy ra cách đây ba ngày nhưng hầu hết các dị tộc đều đã biết đến, cho nên mới có cảnh đấu giá điên cuồng như hôm nay.

Trong lúc họ trò chuyện, giá của chìa khóa Bỉ Ngạn đã bị đội lên đến năm mươi triệu hồn đan!

“Cái giá này… Chúng ta vẫn nên khoanh tay xem diễn thôi” Tống Phi Vũ lắc đầu nói.

Đối với đa số điện hồn thì năm mươi triệu hồn đan đã là cái giá trên trời. Trừ khi có thế lực lớn đứng sau trợ giúp cho, còn bình thường hiếm ai bỏ ra được từng ấy.

Nếu Tống Phi Vũ biết tin này sớm thì có lẽ hắn ta sẽ xin núi Thái Ất trợ cấp, bây giờ hiển nhiên đã không kịp nữa rồi.

Nhưng lúc này La Chinh bỗng giơ tay lên nói: “Sáu mươi triệu hồn đan”

“Huynh…”

Cái giá mà La Chinh vừa đưa ra khiến Tống Phi Vũ giật nảy mình. Hắn ta suýt đã vọt đến bịt miệng La Chinh lại.

Số hồn đan này quá lớn, La Chinh có lấy ra được không?

Trong phòng đấu giá của Nhĩ Thử có quy định, nếu không trả nổi tiền thì sẽ rắc rối to.
Bạn cần đăng nhập để bình luận