Bách Luyện Thành Thần

Chương 2591: Tu luyện đồng thời

Tại thế giới mẹ, chân ý của đạo không phải thứ gì quá hiếm hoi. Đương nhiên những bản ghi chép chân ý của đạo bằng Phạn văn rất khó giải mã, nhưng sau khi dịch được rồi thì việc sao chép lại cực kỳ đơn giảnTrên thị trường lưu hành rất nhiều loại phiên bản khác nhau, ngoại trừ bản ghi chép bằng chữ viết của loài người thì còn có cả những phiên bản viết bằng thứ tiếng của những chủng tộc khác.

Bản dịch của chân ý của đạo rất dễ lấy, song người thật sự lĩnh ngộ được hoàn toàn thì lại chẳng mấy ai.

“Bản dịch này cũng không khác gì so với mấy bản chúng ta thường thấy…” Một người đứng cạnh Lại Hoa Bắc lật quyển sách ra đọc, trên mặt thoáng qua nét thất vọng.

Bọn họ ở tại Ngưng Kiếm Cung được mấy ngày rồi, hôm nào cũng mong chờ ngóng trông, thế nhưng học cung lại chỉ cấp cho họ vài thứ tầm thường như thế nên cảm thấy thất vọng cũng là lẽ thường.

“Bản dịch của chân ý của đạo luôn là một thể hoàn chỉnh, thừa hay thiếu một chữ đều không được, ngươi còn ngóng trông nó khác chỗ nào? Tài nguyên lớn nhất của Đạo Kiếm Cung chính là thanh Tham Thiên Đại Kiếm kia, nếu chúng ta có thể quan sát nó ở khoảng cách gần thì sẽ thu được lợi ích rất lớn” Một người khác lên tiếng khuyên.

“Liễu Từ An nói đúng đấy, mục đích chúng ta gia nhập Đạo Kiếm Cung chẳng phải vì bản dịch này” Lại Hoa Bắc gật đầu đồng ý, ánh mắt hắn ta lại chuyển sang người La Chinh.

La Chinh cầm quyển sách màu xanh trong tay, lật ra một trang và đọc, miệng thì lẩm bẩm gì đó. Nhìn hắn có vẻ đang rất háo hức tu luyện chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng…

“La Chinh huynh? Huynh định tu luyện đồng thời cả chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng đấy à?” Trong mắt Lại Hoa Bắc lóe lên cảm xúc khó tả.

Mạch suy nghĩ của La Chinh bị Lại Hoa Bắc cắt ngang, hắn mỉm cười đáp: “Không được à? Lẽ nào chân ý của đạo chỉ có thể chọn môn nào học đúng một môn đó?”

“Đương nhiên là không rồi! Nhưng huynh đã tu luyện thành công chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên, nếu lại tu chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng từ đầu thì sợ là vừa tốn sức vừa tốn thời gian. Mặc dù môn tu chủ đạo trong Đạo Kiếm Cung là chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng, nhưng trong cung cũng vẫn có công pháp tương ứng dùng riêng cho chân ý của đạo khác” Lại Hoa Bắc nói.

La Chinh gật đầu trả lời: “Nếu tu thêm một môn chân ý của đạo nữa cũng không gặp phải vấn đề gì thì ta đương nhiên sẽ không lãng phí cơ hội hiếm có này…”

Nói đến đây, trong lòng La Chinh cũng thầm cảm khái.

Ở Thần vực, mấy bản dịch chân ý của đạo hoàn chỉnh sao mà thưa thớt quá, ngay đến thánh nhân cũng khó lấy được. Vậy mà ở thế giới mẹ, vật quý báu ấy lại biến thành thứ thông thường, độ chênh lệch này quá lớn.

Nguyên nhân chủ yếu trong đó có lẽ là vì tộc Cửu Lê bị diệt, khiến di sản truyền thừa của thế giới mẹ tại Thần vực bị thất lạc. Tựa như mẫu thân hắn, giờ đây bà vẫn mang thành kiến nhất định đối với người dân bản địa của Thần vực nên không chịu truyền thụ chân ý của đạo mà bà tu luyện ra ngoài.

“Nghe nói tu thêm một môn chân ý của đạo là có thể dung nạp thêm một tín vật Bỉ Ngạn. La Chinh huynh có tư chất hơn người, đương nhiên muốn tu luyện đồng thời hai môn là chuyện rất dễ, hì hì…” Chân thần đại viên mãn tên Liễu Tự An cất lời nịnh nọt.

Mười người bọn họ đã tận mắt thấy La Chinh dùng tay không đánh bại hơn ba mươi tên đệ tử của Ngưng Kiếm Cung, bởi vậy bây giờ hình tượng của hắn trong lòng bọn họ chẳng khác gì người trời. Trong tiềm thức, họ đã xem hắn như nhân vật cốt lõi của nhóm.

“Từ An huynh quá khen rồi, chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng cực kỳ phức tạp, e là vẫn phải tốn không ít thời…”

La Chinh còn chưa nói hết câu, một luồng gió mang theo hơi thở sắc bén bỗng vượt qua những bức tường dày trong Ngưng Kiếm Cung, hướng thẳng đến hậu viện.

Luồng gió ấy như đâm thẳng vào trái tim khiến toàn bộ mọi người ở đây – bao gồm cả Lại Hoa Bắc – bỗng rùng mình, trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi.

La Chinh cảm nhận được luồng gió ấy cũng hơi nhíu mày lại.

Đây chính là khí tức phát ra từ chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng, hùng mạnh, liên tục và lộ rõ sự sắc bén!

Cùng với tiếng bước chân lộn xộn, ngoài cửa hậu viện có hai, ba mươi người vọt vào. Họ chính là đám thiếu gia lêu lổng từng bị La Chinh ra tay dạy dỗ…

“Rốt cuộc cũng đến…” La Chinh khẽ cong môi mỉm cười.

Hắn biết rõ bản tính của đám công tử bột này, khi còn chưa chịu khuất phục thì chắc chắn sẽ nghĩ ra mọi biện pháp, điều động toàn bộ tài nguyên ra mà trả đòn lại.

Ba mươi mấy người bọn họ đã bao giờ bị tủi nhục đến vậy đâu? Sau khi xông vào hậu viện, cả đám đều dùng ánh mắt hung dữ trừng La Chinh.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc La Chinh đã chết cả trăm ngàn lần rồi.

“Thu Nhật ca, là hắn!” Thu Tư Nguyên lạnh giọng nói.

“Chúng ta cùng xông lên, nhất định phải phế bỏ hắn” Nguyệt Bạch Hạo vuốt mớ tóc trắng trước trán, lên tiếng nói.

Ngay sau đó, trong nhóm người bỗng vang lên một giọng nói nam không ra nam, nữ không ra nữ: “Tên này mới vào biển Chân Ý à? Chỉ là một nhân vật nhỏ bé mới vượt qua đoạn đầu tiên thôi mà, cần phải cùng nhau xông lên sao? Các ngươi mời Thu Nhật ta tới là xem thường ta đấy à?”

Dứt lời, một người bước ra khỏi đám đông. Kẻ này thân cao tám thước, thân hình gầy yếu, mỏng manh như cây sậy. Thế nhưng khí tức sắc bén toát ra từ y thì lại cực kỳ nồng đậm, cảm giác như khi y ra tay toàn lực sẽ có từng thanh kiếm sắc vô hình phóng ra.

Đây chính là Thu Nhật, người mà Thu Tư Nguyên bọn họ phải bỏ ra rất nhiều tiền của mời tới. Y cũng là một thiên tài của Thu gia.

Trong hậu viện không có vật nào che chắn nên khí tức mà Thu Nhật tỏa ra lại càng sắc bén hơn. Lúc nhóm người Lại Hoa Bắc đối mặt với khí tức này càng khó mà chịu nổi, gương mặt mỗi người đã trắng bệch như tờ giấy.

Song, Lại Hoa Bắc vẫn gắng gượng vét chút can đảm trong lòng mình ra mà lắp bắp nói: “Ở đây, ở đây là Ngưng Kiếm Cung, quy định trong học cung là… chỉ có thể để đệ tử trong học cung so tài với nhau. Ngươi là đệ tử của học cung khác, nếu ra tay thì e không hợp quy củ!”

Vì lo sợ đám công tử bột quyền thế kia đến trả thù nên mấy ngày qua Lại Hoa Bắc đã tìm hiểu kỹ càng quy định trong Ngưng Kiếm Cung.

“Ha ha ha…”

Đám công tử thiếu gia nghe vậy bèn lập tức cười vang.

“Cái đám rác rưởi không biết chui ra từ đâu này, chỉ mới mấy ngày thôi mà đã đi nói quy định với bọn ta rồi!” Thu Tư Nguyên vừa cười vừa nói.

“Ta thật không chịu nổi… Bọn họ đâu biết cái tên Thu Thắng Thủy kia chẳng thèm đoái hoài gì đến Ngưng Kiếm Cung, toàn bộ quy định trong học cung đều là do chúng ta đặt ra! Ha ha…” Nguyệt Bạch Hạo cũng cười to, nói.

Trong số mười ba học cung của Đạo Kiếm Cung, quy định của Ngưng Kiếm Cung là lỏng lẻo nhất, chứ những học cung khác căn bản không cho phép đệ tử tùy ý so tài hay đánh nhau. Đám công tử bột này đặt ra mấy quy định trong Ngưng Kiếm Cung chủ yếu là để tiện cho họ đuổi đám đệ tử mới gia nhập đi thôi…

Mấy người Lại Hoa Bắc hoang mang nhìn nhau, trong mắt đều hiển hiện vẻ lo lắng.

La Chinh hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Thu Tư Nguyên và hỏi: “Cứ xem như các ngươi đặt ra quy định thì đó cũng vẫn là quy định. Dẫn người ngoài tới đây cũng đâu có đúng?”

“Đáng tiếc… Ta vốn là đệ tử Ngưng Kiếm Cung” Thu Nhật từ tốn nói.

Thu Tư Nguyên cũng lên tiếng châm chọc: “Chỉ có đám ruồi muỗi nhỏ bé mới đi nghiên cứu xem quy định là gì thôi. Đáng tiếc lắm, phải không?”

La Chinh vẫn không thay đổi sắc mặt, điềm tĩnh lắc đầu: “Ta hỏi vậy chỉ vì sợ hắn là người của học cung khác, ta ra tay thì lại vi phạm quy định. Nếu mọi người đều là đệ tử Ngưng Kiếm Cung, vậy thì không có gì đáng tiếc cả…”

“Có ý gì?” Ánh mắt Thu Nhật trầm xuống.

Sau đó, y nghe thấy tiếng nổ “Ầm ầm” vang lên, mặt đất vừa được sửa chữa lại xuất hiện một cái hố to. Thân hình La Chinh đã chỉ còn là cái bóng, dùng một quỹ tích không theo lẽ thường nào mà hướng thẳng về phía Thu Nhật.

Hiển nhiên thực lực của Thu Nhật được xem là đứng đầu trong Ngưng Kiếm Cung, nhưng y cũng giống với các đệ tử khác trong học cung, kinh nghiệm thực chiến ít đến đáng thương. Y căn bản không ngờ được La Chinh lại đột nhiên xông lên tấn công như vậy.

Lúc La Chinh dán sát đến bên cạnh Thu Nhật, Thanh Phong kiếm của y mới chỉ vừa tuốt ra khỏi vỏ. Bên tai vang lên tiếng “Rắc” giòn tan, cánh tay cầm kiếm của y đã rũ xuống xụi lơ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận