Bách Luyện Thành Thần

Chương 2462: Biện pháp ngu ngốc

Nhất thời, Tào Vũ không phản ứng kịpTuy không biết người trong biển sao lại làm được, nhưng trong mắt bọn họ, người này quá phi phàm, khó có thể tưởng tượng!

Nhân vật như vậy lại tới cướp đoạt hồn đan? Tào Vũ khó có thể hình dung tâm trạng của mình lúc này.

Nhưng khi hắn ta phản ứng kịp thì lập tức cảm thấy giọng nói này hơi quen tai.

“Đại, đại ca… Hình như hắn là cái tên vừa rồi!” Đằng sau Tào Vũ có người nhắc nhở.

“Tên nào…” Tào Vũ hỏi.

“Chính là cái tên mà ngay cả hồn đan là gì cũng không biết, thuyền chân ý của hắn là chân ý Đạo Pháp Tự Nhiên” Người phía sau tiếp tục nói.

Lúc này Tào Vũ mới nhận ra. Hắn ta nhìn người trên biển, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác căng thẳng run rẩy: “Ngươi, ngươi chính là kẻ ban nãy…”

La Chinh bơi ở phía trước thuyền của Tào Vũ, lạnh giọng nói: “Ta nói rồi, đừng nhiều lời vô ích. Giao hết hồn đan ra đây ta có thể tha cho các ngươi một mạng, bằng không ta đập vỡ hết đám thuyền của các ngươi!”

Tiểu Sương đằng sau mọi người cũng sững sờ đứng trên thuyền chân ý.

Nàng chớp mắt, hồi tưởng lại lời mà người kia đã nói với mình.

Tên kia nói sẽ trả hồn đan, bảo mình chờ, hơn nữa còn bảo mình đuổi theo thuyền chân ý của đám người này.

Thì ra hắn chính là người bơi trong biển Chân Ý!

“Người này có hai phân thân trong biển Chân Ý? Sao có thể…”

Tiểu Sương có làm sao cũng không nghĩ ra nổi, nhưng nàng cực kỳ hưng phấn. Ban đầu nàng cứ tưởng rằng qua biển Chân Ý là một chuyến đi nhàm chán, không ngờ vừa đặt chân vào đây lại đụng phải một kẻ thú vị!

“Nhưng mà thật ngốc, như vậy chỉ sợ không cướp được hồn đan” Nàng thầm nghĩ: “Nhưng ta có thể giúp ngươi một tay…”

Đám người Tào Vũ im lặng một lúc trước uy hiếp của La Chinh.

Hồn đan bọn họ vất vả cướp được thực sự quý giá giống như sinh mệnh, đó chính là thứ bảo đảm mạng sống cho bọn họ khi qua biển Chân Ý.

Đám người kia đã quanh quẩn ở đoạn thứ nhất một thời gian dài, nếu cứ thế chắp tay dâng hết thành quả cướp được cho người này thì còn khó chịu hơn là giết chết bọn họ.

“Vị đại ca này, vừa rồi là chúng ta sai, trả lại sáu viên hồn đan vừa rồi cho ngươi được không?” Tào Vũ vênh váo hung hăng vừa rồi bỗng chốc biến mất, thay vào đó là ăn nói khép nép trước mặt La Chinh.

Hắn ta biết nhân vật như vậy sẽ không tính toàn với mình.

Còn về hồn đan?

Người có thể trần truồng bơi lội trong biển Chân Ý, có mà người ta còn tặng hắn hồn đan ấy chứ.

Nhưng Tào Vũ không ngờ được La Chinh thật sự không có cách khác để lấy được hồn đan.

“Đừng bắt ta phải lặp lại lần nữa. Như vậy đi, các ngươi tổng cộng mười lăm người, mỗi người lấy ra ba viên hồn đan, ta sẽ xem như chuyện gì cũng chưa xảy ra” La Chinh tiếp tục uy hiếp.

Mỗi người ba viên hồn đan, tức là bốn mươi lăm viên hồn đan.

La Chinh không biết mình có cần dùng hồn đan để vượt qua đoạn thứ nhất hay không, nhưng biển Chân Ý có tổng cộng chín đoạn đường, muốn vượt qua cũng không hề dễ dàng. Đối với hắn thì hồn đan càng nhiều càng tốt.

Tào Vũ ý thức được chuyện này không thể cứ thế cho qua, nhưng hắn ta cũng tuyệt đối không thể giao hồn đan ra. Đó là toàn bộ tài sản trên biển Chân Ý của hắn ta và các huynh đệ.

“Nếu vị đại ca này không buông tha chúng ta, chúng ta chỉ có thể tạm thời rời khỏi biển Chân Ý” Tào Vũ thản nhiên nói: “Các huynh đệ, thi triển Phá Huyễn Chú!”

Nghe vậy, La Chinh lập tức sốt ruột.

Hắn đã quên mất điểm này, đám dương hồn này có thể tùy ý rời khỏi biển Chân Ý.

Nếu đám người kia rời khỏi đây, La Chinh cũng không có hơi sức đâu mà canh giữ mãi ở đây.

Đúng lúc này, Tiểu Sương đằng sau đám người kia cười nhạt một tiếng: “Đến lúc mấu chốt vẫn phải để ta ra tay, Kiếm Vận Loạn Tâm Mê Chú…”

Dứt lời, ngực nàng bỗng tỏa ra một vầng sáng. Vầng sáng này hóa thành một sợi dây chuyền màu xanh đậm, đó chính là một món pháp bảo linh hồn!

“Ù…”

Sợi dây chuyền này tỏa ra một luồng sức mạnh linh hồn đặc biệt khuếch tán ra, lập tức bao phủ hàng trăm mét xung quanh Tiểu Sương.

Đoàn thuyền mười lăm người của Tào Vũ nhanh chóng phát hiện mình tâm loạn như ma, Phá Huyễn Chú đã đến bên mép lại không thể nào niệm được hoàn chỉnh!

La Chinh cũng không khách sáo nữa. Hắn đánh một quyền xuống nước, đập mạnh vào thuyền chân ý của Tào Vũ.

Thuyền chân ý này được tạo thành từ chân ý của đạo, vốn cực kỳ yếu ớt, làm sao chịu được một đòn này của La Chinh? Mép thuyền phía trước lập tức sụp xuống phân nửa, con thuyền bắt đầu nghiêng về phía trước, nước biển Chân Ý cũng bắt đầu chảy vào bên trong.

“Này, này…” Tào Vũ kinh hãi tột độ. Chỉ cần dính một chút nước biển Chân Ý, hắn ta nhất định phải chết, dương hồn sẽ bị ăn mòn ngay trong nháy mắt!

Nhưng Phá Huyễn Chú của hắn ta lại bị một con bé đáng chết quấy nhiễu không thể nào niệm xong!

Hắn ta lùi ra sau đuôi thuyền, nói với vẻ cầu khẩn: “Đạo nhân, tiền bối… Ngươi tha cho ta một mạng, ta, ta…”

“Chẳng phải giao hồn đan cho hắn là được rồi sao? Ta sẽ rút lại Loạn Tâm Mê Chú, cho ngươi bình an rời khỏi biển Chân Ý” Tiểu Sương đứng đằng sau thản nhiên nói.

Hiện tại thuyền của Tào Vũ đã hỏng, đối tượng cầu xin của hắn ta nên là Tiểu Sương, chỉ khi Tiểu Sương dừng Kiếm Vân Loạn Tâm Mê Chú thì hắn ta mới có thể rời khỏi biển Chân Ý. Người đã tạo ra được thuyền chân ý như Tào Vũ, muốn tạo ra một con thuyền chân ý khác cũng không phải việc gì khó.

“Cho ngươi! Đây là tất cả hồn đan! Ta không giữ lại dù chỉ một viên! Cho ngươi hết!”

Chết đến nơi, Tào Vũ nào còn nửa phần do dự? Hắn ta vội vàng móc hết tất cả hồn đan ra ném cho La Chinh.

Nhìn một nắm hồn đan rơi xuống, La Chinh cũng phản ứng rất nhanh.

Hắn xoay người một cái, quét một đường trên không trung, nắm hết tất cả hồn đan trong tay.

Tiểu Sương thấy vậy, khóe miệng khẽ cong lên. Dây chuyền màu xanh đậm trên cổ nàng dần tối đi, biến mất trong dương hồn, Kiếm Vân Loạn Tâm Mê Chú cũng biến mất.

Lúc này phần lớn thuyền chân ý của Tào Vũ đã chìm xuống biển, toàn thân hắn ta chỉ có thể đứng trên đuôi thuyền, dương hồn run rẩy không ngớt.

Ngay khi Kiếm Vân Loạn Tâm Mê Chú biến mất, cuối cùng hắn ta cũng thành công thi triển Phá Huyễn Chú…

“Ù…”

Cả người cả thuyền chân ý chấn động một cái, biến mất khỏi biển Chân Ý.

Sau khi Tào Vũ rời khỏi, đám người đi theo hắn ta cũng vội vàng thi triển Phá Huyễn Chú, cùng Tào Vũ rời đi.

Trên mặt biển chỉ còn Tiểu Sương ở trên thuyền và La Chinh ở trong biển.

Tiểu Sương nhìn chằm chằm vào bóng người mơ hồ trong biển, trong giọng nói mang theo ý cười: “Ngươi… vừa rồi định làm vậy để trả hồn đan cho ta sao?”

La Chinh gật đầu, sau đó cầm hồn đan trong tay để lên thuyền của Tiểu Sương: “Chúng ta chia đôi, ngươi chờ ta một chút!”

Dứt lời, hắn ngả người về sau một cái, chìm vào biển Chân Ý, biến mất trước mắt Tiểu Sương.

Tiểu Sương nhặt từng viên hồn đan trên thuyền chân ý, đếm lại một chút mới bất đắc dĩ nói: “Dây dưa lâu như vậy cũng chỉ có sáu mươi viên hồn đan, người này thật là…”

Như Tào Vũ đã nói, người như Tiểu Sương không thèm để ý mấy viên hồn đan ấy. Trong mắt nàng, hành vi của Tào Vũ không được gọi là cướp bóc.

Đừng nói mấy viên hay mấy chục viên hồn đan, cho dù trăm ngàn viên hồn đan nàng cũng chẳng thèm để bụng, mà trong mắt Tiểu Sương hành vi của La Chinh lại càng thú vị. Rõ ràng có năng lực vô địch lại tốn công tốn sức chỉ vì mấy chục viên hồn đan, thật sự không biết hắn có lai lịch gì?

Không dễ gì mà gặp được chuyện thú vị như vậy.

Nàng cất mấy viên hồn đan này xong lại tiếp tục lơ lửng trên mặt biển, lẳng lặng chờ đợi La Chinh.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận