Bách Luyện Thành Thần

Chương 2703: Tử Giả Tô Sinh

Hiển nhiên những luyện khí sư khác không nghĩ ra, nhưng Tô Do Thần không phải đồ ngốc. Ông chủ trì đại trận Cửu Duyên Tru Thiên, nắm rõ mọi hoạt động của đại trận trong lòng bàn tay, mà vừa rồi đường kiếm quá mức hùng mạnh ấy rõ ràng đến từ vị trí của La Chinh!Vả lại, ban nãy La Chinh cũng là người đưa ra đề nghị biến trận. Liên tưởng đến dáng vẻ như đã tính trước mọi chuyện của hắn trước đây, suy đoán trong lòng Tô Do Thần càng được củng cố hơn.

Về lý do vì sao Đằng Xà kiếm trong tay hắn lại là bản nhái thì Tô Do Thần không rõ lắm. Chỉ có điều, vừa rồi khi đại trận được khởi động, lực chú ý của tất cả mọi người đều không nằm trên người La Chinh, nếu hắn dùng long tráo phượng thì cũng không khó lắm.

Dù nói gì đi nữa, Tô Do Thần sẽ không vạch trần điều này.

Người này thể hiện thực lực cực kì bất phàm, lai lịch tuyệt đối không đơn giản. Huống chi, La Chinh cũng là người đã cứu tính mạng của họ, nếu đối phương không muốn để lộ con át chủ bài của mình mà ông lại đứng ra vạch trần thì thật không biết điều.

Ông lại nghĩ, con trai mình có thể đi theo nhân vật như này cũng xem như là phúc duyên của y. Nếu thuận lợi thì tương lai có lẽ sẽ được thành tựu rất lớn.

Trong lòng ông hơi cảm thán, nếu khi trước mình thật sự dùng mọi cách ngăn cản Tô Khoan thì e là tình hình hôm nay chẳng thể nào cứu vãn nổi.

Yến Đãng đã chết, kết cục của Yến Đạt và cả những Thái Nhất Vệ kia e là cũng chẳng khá hơn.

Thế nhưng Tô Do Thần còn gánh vác trọng trách trên vai, ông phải mang phong thạch đi nên đương nhiên không để ý được đến nhiều chuyện như thế.

Thật ra, không chỉ có mình ông nhìn ra điểm này. Ngay lúc dị tượng xuất hiện trong thanh kiếm màu lục, Tô Khoan gần như nghĩ đến La Chinh đầu tiên. Y sực nhớ ra khi còn ở Long thành, trong lúc mua kiếm La Chinh đã hỏi Ngũ thúc của mình, nghe ngóng xem Đằng Xà kiếm là pháp bảo cấp bậc nào, hơn nữa còn có vẻ khá quan tâm.

Khi đó Tô Khoan và Ngũ thúc đều nghĩ rằng La Chinh chẳng qua đang hiếu kỳ mà thôi.

Bây giờ liên tưởng đến chuyện La Chinh mua Đằng Xà kiếm bản nhái, Tô Khoan cũng thấy hơi nghi ngờ, chắc hẳn La Chinh chỉ mua nó để làm vật che mắt người khác!

Còn những luyện khí sư khác hoặc nhiều hoặc ít cũng có một vài suy đoán trong lòng. Ánh mắt của họ không phải là kém, nhưng dù gì họ cũng không phải người đứng ra điều khiển đại trận nên không cách nào cảm nhận được nơi xuất phát của luồng sức mạnh kia. Bọn họ không chỉ nghi ngờ La Chinh mà còn nghi ngờ lẫn nhau, thậm chí có người nghi ngờ cả Tô Do Thần.

Chỉ có điều, họ may mắn nhặt về được một mạng nên nỗi nghi ngờ này cũng chẳng đáng là gì. Dù người nắm giữ bảo bối kia là ai thì chỗ dựa đằng sau chắc chắn rất lớn, không phải chuyện mà mấy luyện khí sư bọn họ muốn xen là xen vào được.

Nhưng ngay lúc mấy người chuẩn bị chạy đi thì tại nơi mà một trong hai yêu nữ bị chém chết chợt hiện ra một quả cầu màu nâu lớn cỡ nắm tay.

Quả cầu này bỗng nhiên vỡ tan…

Một ảnh ảo mờ nhạt lơ lửng hiện ra, mang hình dáng của Khư Tử.

“Bí giả thần thông!” Tô Do Thần biến sắc.

“Là con mắt Tử Giả Tô Sinh! Bí giả thần thông của tộc Kim Ô! Chúng ta đi mau!”

“Bị thứ này tiếp cận thì e là khó thoát…”

Có một vài bí giả thần thông chỉ phát huy hiệu quả sau khi người sở hữu nó chết đi. Ví như một vài bí giả thần thông có thể khiến bản thể sống lại một khoảng thời gian ngắn ngủi sau khi chết đi để tiến hành báo thù, mà con mắt Tử Giả Tô Sinh chính là một trong số đó, hơn nữa còn là bí giả thần thông mà chỉ duy nhất tộc Kim Ô mới có.

Hiển nhiên Khư Tử đã chết, ảo ảnh sống lại kia chỉ có thể làm con mắt chỉ điểm đi theo đám người đã giết nàng ta, đồng thời liên tục truyền hình ảnh mà mình nhìn thấy về tộc Kim Ô!

Nàng ta lơ lửng giữa không trung, cứ thế dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào đám người.

Bọn họ tiến lên, ảo ảnh cũng tiến lên. Bọn họ dừng lại, ảo ảnh cũng dừng lại theo!

“Cứ tiếp tục thế này thì không được!”

“E là không về Sơn Hà thành lũy được…”

“Phải nghĩ cách phá hủy con mắt Tử Giả Tô Sinh!”

Bọn họ dừng chân lại, đồng loạt ra tay hòng hủy diệt cái bóng mờ ảo kia. Thế nhưng thứ mà tộc Kim Ô am hiểu nhất chính là lửa và thần thông không gian, con mắt Tử Giả Tô Sinh há lại bị phá hủy dễ đến thế?

Dù cả nhóm phóng ra đủ loại công kích nhưng chúng đều xuyên thẳng qua ảnh ảo, căn bản không thể phá hủy nó được.

La Chinh cũng thử mấy loại thần thông, song tình hình lại chẳng khác gì những người còn lại.

“Vô dụng, loại thủ đoạn này không phải thứ mà các ngươi có thể phá hủy đâu. Dùng Lạc Tinh Thủ thì chắc được, chỉ có điều… Ha ha” Giọng của 9527 vang lên trong đầu La Chinh.

Uy lực của Lạc Tinh Thủ không quá lớn, nhưng mượn năng lượng của Chân Lý Phương Tinh thi triển ra nên cũng thuộc tầng cấp cao nhất, trong vài tình huống đặc biệt thường có thể sinh ra hiệu quả kỳ diệu.

Nhưng vừa nãy La Chinh đã mạo hiểm dùng Đằng Xà kiếm, khiến cho Tô Do Thần nghi ngờ rồi. Bây giờ hắn mà sử dụng Lạc Tinh Thủ nữa thì e là sẽ hoàn toàn bại lộ.

Tuy hắn gia nhập Long thành, nhưng vẫn chưa quá rõ về thế cục trong thế giới mẹ, việc để lộ lai lịch của mình không phải là hành động sáng suốt.

Chỉ có điều, đôi khi vì mạng sống, có những chuyện dù biết rõ không thể làm nhưng lại không thể không làm.

Khi La Chinh còn phân vân chưa quyết định thì bỗng xảy ra điều khác thường.

Bọn họ chỉ cảm thấy một áp lực rất lớn bỗng giáng xuống từ trên bầu trời, sau đó ảo ảnh của Khư Tử chợt thay đổi. Dung mạo nàng ta biến đổi, khí tức cũng không ngừng mạnh thêm, nhanh chóng vượt xa Khư Tử…

Mấy người Tô Do Thần nhìn thấy dung mạo kia thì sắc mặt ai nấy đều thay đổi.

Nàng chính là cô gái giáng lâm xuống Bích Vân thành, cũng là chúa tể của Thần Sào tộc Kim Ô, Phượng nữ!

Nhân vật hùng mạnh nhường này, dù chỉ là một hình chiếu huyễn diệt cũng đã đủ giết sạch mọi người ở đây một cách dễ dàng.

Nếu là Thần Sào Đại Yêu, bọn họ còn có động lực chiến đấu và vùng vẫy, nhưng khi đối mặt với Phượng nữ, họ căn bản không có dũng khí, cũng như không cần thiết phải phản kháng lại!

Phượng nữ nhìn xuống đám người bên dưới, dung nhan đẹp tuyệt trần trông lại đáng sợ như thần chết.

“Phong thạch… Giao ra đây” Giọng nói rét lạnh của Phượng nữ thổi tới theo gió.

Linh hồn nàng quá mạnh, dù chỉ là hình chiếu nhưng trong lời nói lại chứa cả sức mạnh câu hồn đoạt phách nào đó, tựa như không cho phép bất kỳ ai chống lại.

Tô Do Thần đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Đã tránh được kiếp nạn ắt phải chết rồi mà bây giờ lại phải giao phong thạch ra, dù thế nào ông cũng không cam lòng.

“Giao ra!”

Khí tức của Phượng nữ lại tăng vọt lên lần nữa, cảm giác áp lực đè xuống càng nặng hơn.

Trong số mấy người bọn họ, linh hồn của Tô Khoan là yếu nhất. Hai chân y run rẩy, gần như không đứng vững.

Tạo ra hình chiếu huyễn diệt cũng khiến Phượng nữ tiêu hao rất nhiều sức mạnh. Lần trước hình chiếu của nàng đã phá hủy bốn Thiên Vạn U Phong Kiếm Trận, lần này thi triển ra lần nữa, thực lực của hình chiếu còn chẳng bằng một nửa trước đây.

Vả lại bây giờ nàng không biết phong thạch đang nằm trong tay ai, mà hình chiếu huyễn diệt thì không cướp đồ được, thứ mà nàng phóng ra thật ra là một luồng năng lượng thuần túy. Vì vậy, nàng mới ép buộc những người này giao ra phong thạch, sau đó giao cho những Kim Ô khác mang nó về.

Nếu họ không chịu giao ra, nàng chỉ có thể dùng thủ đoạn khủng bố như sấm vang chớp giật mà giết sạch mọi người, sau đó lại phái Kim Ô đi lấy phong thạch là được.

Đương nhiên Tô Do Thần cũng biết rõ ý nghĩ trong lòng Phượng nữ, trong đầu ông cũng đang thầm suy tư tìm cơ hội sống sót.

Thấy Phượng nữ đã mất kiên nhẫn, Tô Do Thần đột nhiên lấy chiếc bình nho nhỏ kia ra, nâng cao trên đầu: “Khối phong thạch kia đã được hòa tan trong chiếc bình này!”

Phượng nữ khẽ nhướng lông mày, ngón tay hơi cong lại, chiếc bình đã lơ lửng trôi về phía nàng.

Ngay lúc đó, Tô Do Thần bỗng dùng chân nguyên truyền âm nói với mọi người: “Trong bình kia trống rỗng! Mọi người tự chia ra mà chạy đi!”

Dù họ có giao phong thạch ra, Phượng nữ cũng không có khả năng tha mạng cho họ, vậy chi bằng thừa cơ liều mạng một phen.
Bạn cần đăng nhập để bình luận