Bách Luyện Thành Thần

Chương 3210: Làm mồi nhử

Mâu thuẫn giữa La Chinh và núi Thái Hạo cũng không nhỏLúc trước nếu không có lão Anh và Diễm Phi nương nương ra mặt, sợ rằng hắn đã không thể rời khỏi núi Thái Hạo.

Người của núi Thái Hạo trấn giữ đằng sau không phải một tin tức tốt đối với La Chinh.

Nhưng hiện tại Thái Nhất Thiên Cung đang bị kẻ địch mạnh tấn công, có lẽ núi Thái Hạo cũng không tới mức lấy việc công báo thù riêng.

Tô Khuê không nhận ra lo lắng của La Chinh, đưa tay chỉ xuống bên dưới: “Xem, đó chính là Thái Hạo trận!”

La Chinh đưa mắt nhìn theo, thấy được mặt đất phía bên trái đã bị đào lên.

Một pháp trận hình kiếm khổng lồ được khắc trên mặt đất, chính giữa pháp trận hình kiếm này là một tòa tháp cao, đương nhiên là tòa tháp này vừa được tạo ra, nhìn vẫn còn mới tinh.

La Chinh phóng mắt nhìn xuống bên dưới, trong cửa sổ trên tòa tháp cũng có một người đang nhìn về phía trước, người nọ chính là Huyến nương nương mặc một bộ váy đỏ.

“Các đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng đã lục tục hội tụ tại thành Bắc Huyền, nhóm nhanh nhất đã tới tiền tuyến” Huyến nương nương nói.

Đằng sau Huyến nương nương là một ông lão áo đen đang ngồi ngay ngắn, ông lão này có mũi ưng, hai mắt cụp xuống như thể căm ghét cả thế giới, ông ta chính là Hoang Long trước đây từng bắt La Chinh tại Bàn Long Cổ Đạo.

“Hẳn là thằng nhóc La Chinh cũng sẽ tới thành Bắc Huyền” Hoang Long nói với giọng khàn khàn.

“Ta đã phái người đi dò xét” Khóe miệng Huyến nương nương nhếch lên thành một đường cong xinh đẹp: “Kỳ Bắc Châu loạn như vậy, là thời điểm tốt nhất để ra tay, nếu hắn dám tới, nhất định có đi mà không có về!”

Từ sau khi kết thù với núi Thái Hạo, La Chinh vẫn chưa từng rời khỏi Thái Nhất Thiên Cung. Ngay cả khi tới Hồn Nguyên Đại Thế Giới cũng có cường giả trấn giữ, núi Thái Hạo không thể để Từ Thọ ra tay xử lý La Chinh.

Hiện tại tất cả các đệ tử vùng đất Kiếm Đỗng đã được điều động, đây là một cơ hội tuyệt hảo cho núi Thái Hạo.



Đi qua “Thái Hạo trận”, tiếp tục đi về phía trước chừng trăm dặm là sẽ thấy được một trạm kiểm soát được dựng lên tạm thời, cũng chính là “cửa Liệt Chấn” mà Tô Khuê đã nói.

Trạm kiểm soát này tuy là tạm thời nhưng có quy mô khá lớn, dù sao xây dựng một công trình kiến trúc cũng là một chuyện vô cùng đơn giản đối với Bỉ Ngạn cảnh.

Mà ngay trước tòa nhà lại là một pháp trận dài nhỏ.

Hai đầu pháp trận này kéo dài cực xa, hai bên đều không nhìn thấy điểm cuối.

“Đây là Thiên Võng? Vì phòng ngừa Kim Ô đột nhập mà ngay cả tòa pháp trận này cũng lấy ra dùng?” Cố Hải nhìn chằm chằm pháp trận và nói.

Cả pháp trận Thiên Võng vắt ngang qua góc Tây Bắc, từ trái qua phải hình thành một vách tường cao tận trời.

Chỉ cần Thiên Võng không bị phá, Kim Ô tuyệt đối không thể vượt qua.

“Đúng” Tô Khuê gật đầu: “Trước đó vài ngày Kim Ô từng phát động tấn công, nhưng bị Thiên Võng cản lại, chúng ta xuống đó thôi”

“Vù vù vù vù…”

Sáu người từ trên cao hạ xuống, thu hút sự chú ý của rất nhiều người bên dưới.

Rất nhiều người đóng tại cửa Liệt Chấn, ngoại trừ một số lượng Thái Nhất Vệ tương đối lớn thì còn có Bỉ Ngạn cảnh được chiêu mộ từ Trung Thần Châu, ví dụ như các minh chủ và kỳ chủ trong Long thành cũng đã được điều động tới đây.

“Nghe nói là viện quân được mời tới từ vùng đất Kiếm Đỗng!”

“Có viện quân thì sao chứ, thêm vài người, bớt vài người, có ý nghĩa gì đâu…”

“Hầy…”

Đối mặt Kim Ô, những người này có vẻ vô cùng bi quan.

Đương nhiên nhóm La Chinh không phát hiện ra sự bi quan này. Dưới sự chỉ dẫn của Tô Khuê, cả đám được đưa thẳng vào tòa nhà lớn nhất của cửa Liệt Chấn, vài vị Thần Tướng trong đó tiến lên chào đón.

Đôi bên giới thiệu một lượt, sau đó Tô Khuê mới nghiêm mặt nói: “Cả cửa Liệt Chấn do ta phụ trách, ban nãy ở trong thành Bắc Huyền xem như Tô Khuê mạo phạm, nhưng đã tới nơi này, các vị lại là người cầm kiếm vàng trong tay, hy vọng các vị có thể phục tùng mệnh lệnh của ta”

Mấy người thuộc vùng đất Kiếm Đỗng nghe nói như vậy, mặc dù trong lòng không vui nhưng biết quân lệnh như núi, không nói gì thêm.

Sau đó Tô Khuê lại giới thiệu tình hình cửa Liệt Chấn, những nơi trú đóng quan trọng ở đây, sau đó phân cho năm người bọn họ mỗi người một gian phòng riêng.

Sau khi hiểu được sơ lược, mọi người có thể tự do hoạt động trong cửa Liệt Chấn.

La Chinh vừa đi dạo trong cửa Liệt Chấn vừa ghi nhớ hoàn cảnh xung quanh.

Phía trước cửa Liệt Chấn là điểm cuối bình nguyên, địa hình như một con rắn, nếu bị tấn công từ hai bên trái phải, có thể chi viện, có thể phòng thủ, địa hình cực kỳ thuận lợi. Chính vì như vậy nên mới bị tộc Kim Ô tập trung tấn công.

Sau khi dạo một vòng, La Chinh phát hiện cửa Liệt Chấn chia làm hai tầng, tầng trên do các Thái Nhất Vệ canh gác, tầng dưới đa phần đều là các Bỉ Ngạn cảnh Nhất Trọng Thiên, Nhị Trọng Thiên.

Không biết vì sao, lúc La Chinh đi qua, ánh mắt của người bên dưới hướng về phía hắn lại mang theo oán hận và phẫn nộ.

Trong lòng La Chinh cảm thấy kỳ quái, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều.

Ngay khi hắn đang định trở lại phòng mình thì tầng dưới bỗng vang lên một âm thanh.

“Kỳ… Kỳ chủ đại nhân!”

La Chinh đã lâu chưa nghe thấy xưng hô này, người gọi hắn như vậy chỉ có thể là những người bên ngoài Long thành.

Người nọ vừa gọi, một Thái Nhất Vệ bốn sao ở tầng trên lập tức quát lớn: “Câm miệng! Gì mà kỳ chủ đại nhân, vị này chính là Thần Tướng Thái Nhất Vệ chúng ta vừa mời tới! Mau cút về cho ta!”

La Chinh cầm kiếm vàng trong tay thì chính là một Thần Tướng.

Trên thực tế, vì chiến sự lần này nên tất cả mọi người ở vùng đất Kiếm Đỗng đều được thăng chức lên Thần Tướng, những Thái Nhất Vệ ở đây đều vô cùng cung kính hắn.

Người tầng dưới bị Thái Nhất Vệ bốn sao răn dạy thì không dám nói nữa, chỉ đành rụt người về.

La Chinh lạnh mặt, hắn trừng Thái Nhất Vệ rồi điểm mũi chân, nhảy thẳng từ tầng hai xuống, đối mặt với cái người đang lùi bước nọ.

“Nguyệt Bạch Hạo!” La Chinh nhướng mày.

Người nọ đúng là Nguyệt Bạch Hạo của Đạo Kiếm Cung. Thấy La Chinh đi xuống, Nguyệt Bạch Hạo kích động ra mặt: “Kỳ chủ đại nhân! Thật sự là kỳ chủ đại nhân! Ta biết ta không nhận sai mà!”

Lúc đi qua Long thành, La Chinh phát hiện mọi người bên ngoài Long thành đều đã biến mất, trong lòng hắn đã có dự cảm chẳng lành.

Chiến sự nguy cấp, chỉ sợ Thái Nhất Thiên Cung đưa hết những người này lên chiến trường, với tu vi của bọn họ chỉ sợ lành ít dữ nhiều.

“Các đệ tử khác của Đạo Kiếm Cung đâu rồi? Ân Nguyệt Hoàn đâu?” La Chinh quan tâm hỏi han.

La Chinh vừa hỏi như vậy, Nguyệt Bạch Hạo ngập ngừng một lúc, hốc mắt đỏ lên, suýt nữa bật khóc.

Nguyệt Bạch Hạo vốn là một công tử ăn chơi trong Đạo Kiếm Cung, ít khi chịu khổ, ngay cả khi ở Long thành cũng có La Chinh che chở, sau khi La Chinh rời đi thì Ân Nguyệt Hoàn lại trở thành minh chủ một phương, luôn hết mực quan tâm đệ tử Đạo Kiếm Cung.

Nhưng trước đó không lâu, bọn họ bị Thái Nhất Thiên Cung đưa tới Kỳ Bắc Châu, các huynh đệ Đạo Kiếm Cung phân tán từ đó, thời gian này Nguyệt Bạch Hạo trải qua rất nhiều đau khổ, mấy lần suýt mất mạng ở đây!

“Kỳ, kỳ chủ đại nhân, Thu Tư Nguyên đã bị Kim Ô ăn rồi, xương cốt không còn! Những người khác được Ân Nguyệt Hoàn minh chủ lãnh đạo trấn thủ tại cửa Thiên Tốn, nhưng lành ít dữ nhiều, Thái Nhất Vệ cũng chẳng xem chúng ta là gì, lấy tính mạng chúng ta làm mồi nhử…”

Đại quân trấn thủ Kỳ Bắc Châu chia làm ba loại, loại mạnh nhất là Thần Tướng, là những chiến lực hàng đầu như Tô Khuê và La Chinh. Thứ hai là Thái Nhất Vệ, các kiếm phái lớn thuộc bảy ngọn núi cũng phái đệ tử tới đây, một khi gia nhập đều tự động trở thành Thái Nhất Vệ.

Mà loại thứ ba chính là đông đảo những người dưới cờ ngoài Long thành. Những người này có thực lực thấp kém, lúc đối mặt Kim Ô gần như không hề có sức chiến đấu, không biết ai đưa ra ý tưởng, đưa những người này tới ngoài Thiên Võng để làm mồi nhử Kim Ô.

Lấy người sống làm mồi, hiệu quả vô cùng tốt, nhưng tính mạng những người này rất đáng lo ngại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận