Bách Luyện Thành Thần

Chương 3548: Dò hỏi

Người tò mò không chỉ có mình La Chinh, Nữ Oa, Phục Hy, thậm chí tộc nhân tộc Á Nho và Hà Mông ở phía xa cũng rướn cổ lên“Loạt soạt loạt soạt…”

Nhánh cây lại múa may trên mặt đất.

“Rất lâu trước kia có một quả cầu lửa lao từ thượng du xuống, thế lửa cực lớn, sông Thần vốn đầy ắp nước cũng bị đống lửa kia thiêu cạn, khi lửa tắt cũng chỉ còn lại ba khúc thi thể này thôi, phần thân không biết ở đâu”

Mọi người thấy câu trả lời mà rừng Sí Phong viết ra đều hơi thất vọng, dù sao cho dù là ai cũng muốn nhìn lén bí mật bên trong Thượng Thanh Thiên và Ngọc Thanh Thiên.

Dựa theo lời rừng Sí Phong nói, thời gian quả cầu lửa kia lao xuống nhất định từ rất lâu rồi, như vậy thật ra rừng Sí Phong đã giữ ba đoạn tay chân màu đen kia rất nhiều năm, cho nên đoạn tay chân màu đen của Hắc Mông lúc trước cũng là do rừng Sí Phong lén ban tặng.

“Sao ngươi biết được thi thể cháy đen có hại với Bất Hủ cảnh?” La Chinh hỏi.

“Ngươi cứ thử một lần” Rừng Sí Phong lại đưa nhánh cây ra viết xuống đất.

“Không cần, ta tin ngươi” La Chinh lắc đầu. Đúng là La Chinh có thể thử nghiệm, nhưng đến bước này đã không cần thiết phải chất vấn nữa.

“Loạt soạt…”

Rừng Sí Phong thu nhánh cây về, mà tộc nhân tộc Hà Mông và tộc Á Nho thì thở phào nhẹ nhõm.

Nhất là tộc trưởng Ô Mông của tộc Hà Mông, trong lòng ông ta mừng như điên.

Ông ta đã thử nghiệm vô số lần, hy vọng đạt tới trình độ của Hắc Mông, nhưng mỗi lần cố gắng, kết quả đổi lấy chỉ là thất vọng.

Mặc dù sau khi tộc trưởng đời trước chết, đến lượt ông ta thống lĩnh tộc Hà Mông, nhưng trong lòng Ô Mông hiểu rất rõ, chức vị tộc trưởng của ông ta căn bản là có tiếng mà không có miếng.

Bây giờ cắn nuốt hết đoạn tay chân màu đen này, ông ta lập tức có thể trở thành Hắc Mông tiếp theo!

“Rắc, rắc, rắc…”

Trước khi những tộc nhân tộc Hà Mông khác còn chưa kịp suy nghĩ, Ô Mông đã cầm đoạn tay chân màu đen kia lên gặm từng miếng.

Rừng Sí Phong chẳng qua là chỉ định đoạn tay chân màu đen kia cho tộc nhân tộc Hà Mông mà thôi, không nhất định là cho Ô Mông, lỡ như những tộc nhân tộc Hà Mông khác không phục, tình hình sẽ trở nên phiền phức hơn.

Tộc nhân tộc Á Nho ở bên kia cũng mang tâm tư tương tự.

Số lượng cá thể trong tộc Á Nho nhiều hơn tộc Hà Mông nhiều, toàn bộ tộc Á Nho có hơn bốn mươi chi nhánh thị tộc, qua mỗi một đoạn thời gian, một chi nhánh thị tộc trong đó có thể dẫn đội tiến vào rừng Sí Phong, mà tộc trưởng tộc Á Nho rất ít khi tiến vào nơi này.

Theo đạo lý chi nhánh thị tộc này phải mang đoạn tay chân màu đen kia về dâng tặng cho tộc trưởng, nhưng điều này hiển nhiên là không thể, người dẫn đầu chi nhánh thị tộc này cũng đang cắn nuốt đoạn tay chân màu đen, đợi sau khi thực lực của hắn ta tăng lên trở về tộc Á Nho, e rằng sẽ lại dấy lên một trận gió tanh mưa máu.

Đối với tranh chấp giữa những người dị tộc này, La Chinh không có quá nhiều hứng thú, hắn còn phải xử lý đống tài nguyên như tòa núi nhỏ mà rừng Sí Phong tặng cho…

Một bên khác của rừng Sí Phong.

Một luồng dao động năng lượng đột nhiên xuất hiện, sau đó luồng dao động năng lượng này như sóng nước, mắt thấy sắp phác họa ra hình dạng một cánh cửa.

Nhưng hình dạng cánh cửa vừa mới tạo thành, vô số lá phong đã phát nổ bên ngoài cánh cửa, nổ nát bấy cánh cửa chưa được hình thành kia.

Bên trong cánh cửa…

Mấy chục con quái lông dài vây quanh cửa. Bọn chúng cảm nhận được uy lực khi lá phong phát nổ ở bên ngoài cánh cửa, con nào cũng kinh hãi không thôi.

“Những lá phong kia nổ tung là năng lượng thực tướng!”

“Da lông của chúng ta không ngăn được tổn thương của năng lượng thực tướng”

“Tùy tiện đi ra ngoài sẽ chết!”

Đám quái vật lông dài đều không biết phải làm sao.

Bọn chúng vất vả lắm mới bắt được một tên dị tộc nhân, sau khi thăm dò được một ít tin tức bèn chạy thẳng tới rừng Sí Phong, không ngờ cánh rừng Sí Phong này lại cổ quái như vậy, trong lá phong tích chứa năng lượng thực tướng đáng sợ!

Loại năng lượng thực tướng này gần như có thể bất chấp tất cả thủ đoạn phòng ngự, năng lượng phóng ra bao nhiêu thì sẽ tạo thành bấy nhiêu tổn thương đối với mục tiêu, gần như không có cách nào tiêu trừ giảm bớt.

“Ta mặc kệ, dù sao các ngươi nghĩ hết tất cả mọi cách cũng phải tìm ra bà nội cho ta!” Một giọng nói giòn giã ra lệnh: “Nếu bà nội ta chết, nguyền rủa trên người các ngươi cả đời cũng đừng hòng cởi bỏ!”

Một cô gái nhân loại ngồi ở góc tường cách đó không xa, hai chân thon dài trắng như tuyết khép lại ở một bên, đó chính là Lăng Sương.

Ngoài dung mạo ra, thân thể nàng đã sinh ra biến hóa rõ rệt.

Vốn là một đầu tóc đen đã hóa thành từng viên tinh thể màu tím, ngay cả lông mày cũng do từng viên tinh thể nhỏ tạo thành, trong đôi mắt lại lóe lên màu tím yêu dị, giống như khảm nạm hai viên đá quý màu tím vào trong đó vậy.

So sánh với trước đây, khí tức của Lăng Sương đã cường đại hơn vô số lần. Ngay cả đám người dị tộc trong Tam Thập Tam Trọng Thiên cũng khó mà được như nàng.

Tính khí của đám quái lông dài khá tốt, bọn chúng nghe câu uy hiếp này của Lăng Sương mà sợ hãi.

“Bọn ta đã cố gắng lắm rồi!”

“Bây giờ đã hỏi thăm được, chắc hẳn bà ấy đang ở ngay trong rừng Sí Phong…”

“Nhưng nếu bà nội ngươi đã chết từ lâu rồi thì sao?” Có một con quái lông dài hỏi.

“Chết từ lâu cũng thế, bà nội ta còn sống thì ta mới giúp các ngươi!” Lăng Sương bĩu môi.

Lúc này một con quái lông dài màu trắng bưng một miếng gạch vuông màu đen đi về phía Lăng Sương.

Giữa miếng gạch vuông màu đen bị đào ra một cái lỗ, trong lỗ chứa đầy chất lỏng màu tím, chất lỏng sôi trào còn có sương mù màu trắng bay lên. Chỉ thấy con quái lông dài màu trắng kia nói: “Nếu bà nội ngươi còn sống, ngươi cũng phải có đủ thực lực để đi giải cứu bà ấy, bà nội ngươi chết rồi thì ngươi cần có đủ thực lực báo thù cho bà ấy, mau uống đi”

Lăng Sương vốn còn định phản bác, nhưng nàng cảm thấy lời quái lông dài màu trắng nói cũng không sai, sau khi khựng lại một lát thì nhận lấy miếng gạch vuông màu đen kia, bắt đầu uống chất lỏng màu tím bên trong.

“Nếu không có cách nào mở cửa ra ở trong rừng Sí Phong, chúng ta mở ở ngoài rừng Sí Phong, các ngươi tiến vào đó tìm là được” Con quái lông dài màu trắng đề nghị.

“Nhưng nếu chúng ta bại lộ, há chẳng phải là…” Một con quái lông dài hơi lo âu nói.

Quái lông dài màu trắng cười ha ha: “Giấu được một lúc chứ không giấu được cả đời, bọn họ sớm muộn cũng sẽ biết”

Vì vậy đám quái lông dài nghe theo lời quái lông dài màu trắng nói, chuyển cánh cửa này ra ngoài rừng Sí Phong.

Sau khi mở cửa ra, có bốn con quái lông dài lặng lẽ không một tiếng động chui vào rừng Sí Phong, mà cánh cửa kia cũng đã biến mất.

Hai canh giờ sau…

Bốn con quái lông dài đi vòng quanh rừng Sí Phong rồi quay về, trong đó có một con quái lông dài lăng không khẽ vỗ một cái, cánh cửa kia lại xuất hiện. Sau khi bốn con quái lông dài mở cửa chui vào đó, cánh cửa lại biến mất một lần nữa.

“Sao rồi?”

Lăng Sương chờ đã lâu vội vàng hỏi.

“Nghe ngóng được, bà nội ngươi còn chưa chết” Con quái lông dài cầm đầu trả lời.

Lăng Sương vội đứng dậy, một luồng áng sáng màu tím khuếch tán ra từ trong đôi mắt nàng, lan đi theo lông mày và tóc của nàng, từ cơ thể nàng thả ra một luồng khí tức ác liệt cường đại.

Cho dù đám quái lông dài đang ngồi đây con nào cũng có thực lực kinh người, nhưng vẫn bị hơi thở này đè ép, nhất là con quái lông dài mà nàng đối mặt, trong cổ họng nó phát ra âm thanh chói tai, gần như không nói lên lời.

“Khụ khụ khụ…” Con quái lông dài cầm đầu kia chỉ vào cổ họng mình.

Lúc này Lăng Sương mới ý thức được vấn đề của mình, vội vàng thu lại khí tức của bản thân: “Xin, xin lỗi…”

Nàng còn chưa hoàn toàn nắm giữ sức mạnh của mình trong tay…

Con quái lông dài kia thở hổn hển mấy hơi, sau đó mới kể lại chuyện bên trong rừng Sí Phong cho Lăng Sương nghe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận