Bách Luyện Thành Thần

Chương 3855: Hành động

Mọi vật chất đều là năng lượng, mọi năng lượng đều cấu thành vật chấtHạ Cực Giới thuộc ngăn thứ ba chính là do năng lượng của ba nghìn thần đạo cấu thành. Nước, lửa, gió, cỏ, cây, đá, cát… đều hình thành từ năng lượng thần đạo nền tảng nhất. Tà Thần chỉ cần dùng năng lượng của thế giới trong cơ thể là đã đủ cung ứng rồi.

Trong khi đó, mọi vật chất trong Hạ Giới thuộc ngăn thứ tư đều được hình thành từ sức mạnh huyết mạch. Xét về mặt bản chất, việc dung hợp huyết mạch thực ra là một kiểu cải tạo. Sau khi Bất Hủ cảnh kế thừa sức mạnh huyết mạch thì cung ứng năng lượng dựa vào huyết mạch của mình.

Nhưng Tà Thần chưa trải qua sự cải tạo ấy, hắn ta cũng không phải là cường giả Bất Hủ cảnh. Hắn ta chỉ dựa vào mỗi năng lượng của thế giới mẹ để hoàn nguyên năng lượng.

Hoàn nguyên sức mạnh huyết mạch còn đỡ, hiện giờ thế giới mẹ to lớn khổng lồ đến vậy, năng lượng tích chứa đủ cho Tà Thần tiêu xài trong thời gian rất lâu.

Nhưng còn năng lượng Cực Thái trong Thâm Không thì lại tiêu hao rất khủng khiếp! Dù Tà Thần có chỗ dựa là thế giới mẹ nhưng vẫn không dám tiêu xài thoải mái, cho nên chỉ khi biểu diễn cho Thông Thiên giáo chủ cùng Hàn Ca xem, hắn ta mới thắp sáng toàn bộ một trăm bốn mươi loại năng lượng Cực Thái, còn những lúc khác thì đều phải tiết kiệm.

“Mặc kệ tiêu hao cỡ nào, có thể nắm giữ một năng lượng Cực Thái sẽ giúp thực lực của chúng ta tăng lên rất nhiều. Ta bằng lòng tu luyện” Hàn Ca nói.

Thông Thiên giáo chủ gật đầu: “Uy lực của sức mạnh ở tầng cấp cao hơn vốn có độ tăng mạnh tính bằng cấp số nhân, không thể đánh đồng với những sức mạnh tầm thường. Nếu ngươi chịu truyền thụ, ta xin cảm tạ ngươi trước!”

Hàn Ca từng được chứng kiến năng lực của năng lượng Cực Thái rồi, sức mạnh này vượt xa sức mạnh huyết mạch trên mọi phương diện.

“Tùy các ngươi thôi” Tà Thần không hề bất ngờ trước sự lựa chọn của họ.

Thông Thiên giáo chủ đưa mắt nhìn về phía cuối đại điện, ở đó còn một cầu thang nữa, hiển nhiên là dẫn lên tầng lầu cao hơn.

“Nơi này còn có tầng bốn, trên đó có sức mạnh ở tầng cấp cao hơn nữa ư?” Thông Thiên giáo chủ hỏi.

So với Hàn Ca thì Thông Thiên giáo chủ hiểu rõ Tà Thần hơn. Tên này vô cùng ích kỷ, nếu hắn ta chịu dốc túi truyền dạy mọi sức mạnh của mình thì chắc chắn hắn ta đã nắm giữ được năng lực còn mạnh hơn thế nữa.

Lần trước, Thông Thiên giáo chủ từng nghe Tà Thần nhắc đến “Tràng”, chỉ trong một thời gian ngắn như thế mà hắn ta đã nhìn thấu sức mạnh Thâm Không rồi, vậy chẳng phải hắn ta cũng có đủ năng lực để nắm giữ sức mạnh tầng cấp cao hơn kia?

“Lầu này tạm thời chưa mở” Tà Thần kiêu căng xua tay, hắn ta không bảo lầu đó có tồn tại mà cũng không bảo là không có.

Nghe giọng điệu này thì hình như thật sự có trò gì đó, Thông Thiên giáo chủ cùng Hàn Ca đều tỏ vẻ chấn động.

Họ rất khó dùng lời để diễn tả tài năng của tên này…

Đúng lúc ấy, một giọng nói chợt truyền vào trong đầu Tà Thần, đó chính là “lính gác” Tà Thần đang truyền lời cho hắn ta.

Tà Thần nghiêng đầu nghe một lúc, sau đó hơi nheo mắt lại và cười nói: “Vùng đất sơ khai có động thái khác thường”

“Vùng đất sơ khai của La Chinh ư?” Thông Thiên giáo chủ hỏi.

Tà Thần gật đầu: “Vùng đất sơ khai đã chuyển hướng bay về phía bên phải, hơn nữa còn đang tăng tốc”

“Mục đích là gì?” Thông Thiên giáo chủ sốt sắng hỏi.

“Vẫn chưa biết” Tà Thần lắc đầu, trên mặt toàn là vẻ hoang mang.

Hắn ta biết La Chinh đã lấy được sức mạnh Thâm Không, đối với vùng đất sơ khai thì đây là một sự tăng cường rất lớn, có thể nói là sẽ tăng vọt về chất, nhưng điều này không có nghĩa là La Chinh có thể khiêu chiến Hàng Cách Giả.

Tà Thần từng căn dặn La Chinh rồi, trong cục diện hiện giờ thì cả hắn ta và La Chinh đều không nên hành động thiếu suy nghĩ, chỉ cần an tâm cắn nuốt đầu lâu để lớn mạnh là được. Vùng đất sơ khai càng lớn thì năng lượng tích chứa cũng càng nhiều, La Chinh hành động như vậy thật quá không sáng suốt.

“Chúng ta có cần đuổi theo không?” Thông Thiên giáo chủ hỏi.

Tà Thần ngẩng đầu nhìn lên trần, trầm ngâm một lát rồi quả quyết nói: “Đi!”

Chỉ một thế giới mẹ thì không thể nào chống lại Hàng Cách Giả, Tà Thần điều khiển cho thế giới mẹ ở cách vùng đất sơ khai của La Chinh một khoảng không qua gần cũng không quá xa là vì muốn hợp tác với La Chinh để đối đầu với Hàng Cách Giả. Nếu bị lạc đàn thì sợ là sẽ bị tiêu diệt riêng lẻ!

Một canh giờ sau, thế giới mẹ to lớn bắt đầu chậm rãi chuyển động.

“Lính canh” Tà Thần lắc lắc những sợi xích đen quấn chặt trên thân mình, từ từ vươn một cánh tay ra và cất cao giọng: “Ba mươi độ về phía Tây, quay!”

Toàn bộ thế giới mẹ như nghe theo lời của lính canh Tà Thần này, chầm chậm chuyển động.

Sau khi thế giới mẹ đã xoay được một góc ba mươi độ, lính canh Tà Thần tiếp tục nói lớn: “Tiến lên!”

“Ùng ùng ùng…”

Thế giới mẹ tựa như một con quái vật khổng lồ bắt đầu tiến lên, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Quyền điều khiển thế giới mẹ là một quyền hạn cực kỳ quan trọng, nằm trong tay của Tà Thần bản tôn. Chẳng qua lính canh Tà Thần đoán được hành động của Tà Thần bản tôn nên mới nhập vai hô lên cho đã ghiền mà thôi.



Sâu trong hỗn độn, một khối lập phương hình tam giác đang di chuyển thật nhanh, đây chính là vùng đất Tuyệt Táng đã mở rộng vô số lần.

Trong vùng đất Tuyệt Táng ngập tràn sức mạnh hỗn loạn, mọi vật chất đều tối tăm và không rõ nét.

Cùng với sự mở rộng của vùng đất Tuyệt Táng, sức mạnh của đám quái vật sinh sống trong đó cũng mạnh đến mức xưa nay chưa từng có.

Nhưng đám quái vật chưa bao giờ dám đến gần ngọn núi lớn ở chính giữa vùng đất Tuyệt Táng.

Chủ nhân của thế giới này đã chiếm giữ khu vực bên trên ngọn núi ấy, đó là một con rắn rất lớn.

Thời gian vừa qua, con rắn lớn này vô cùng nóng nảy, chỉ cần có chút động tĩnh bé xíu nào là nó sẽ lập tức há miệng nuốt trọn bất cứ sinh linh nào dám can đảm đến gần. Vì vậy, trong phạm vi nghìn dặm quanh ngọn núi lớn đều trống không, tạo thành một khu vực cấm địa chết chóc.

Trên đỉnh núi u ám bỗng mọc lên hai “mặt trăng”, trông như vầng trăng khuyết cong cong treo ở chân trời.

Một vài quái vật có kinh nghiệm phong phú biết ngay rằng đây không phải là mặt trăng gì cả, mà là con rắn lớn kia vừa mở mắt ra.

“Ù…”

Trên đỉnh núi, Hàng Cách Giả chậm rãi hiện ra.

“Nghiệt tham kiến Hàng Cách Giả” Xà Linh Vương cúi thấp cái đầu rắn của mình xuống.

Trước kia Hàng Cách Giả còn có chút kiêng kỵ nên vẫn luôn tự xưng là “ánh sáng đen” trước mặt Xà Linh Vương, mà bản thân Xà Linh Vương cũng ôm lấy ảo tưởng không thực tế, cho rằng “ánh sáng đen” chẳng phải là Hàng Cách Giả.

Sau trận chiến ở Ngọc Thanh Thiên, mọi sự kiêng dè của ánh sáng đen đều không còn nữa, trực tiếp tự nhận mình là Hàng Cách Giả.

Từ đó về sau, Nghiệt biết rõ rằng mọi ảo tưởng của mình đều đã sụp đổ. Nó vĩnh viễn không thể nào quay về Chủ Giới, quay về quê hương xưa kia của mình.

Bây giờ, giá trị lợi dụng duy nhất của nó đối với Hàng Cách Giả chính là ngoan ngoãn quản lý vùng đất Tuyệt Táng. Đây cũng là cơ hội duy nhất giúp giữ cái mạng tàn này của nó.

“Chúng đều có động tĩnh” Hàng Cách Giả lên tiếng.

“Cả hai đều hành động à? Đi về đâu?” Xà Linh Vương sốt sắng hỏi.

“Ba mươi độ về phía Tây” Hàng Cách Giả chỉ tay về một hướng.

Lúc nghe thấy đáp án này, Xà Linh Vương rõ ràng rất bất ngờ. Sau một lúc im lặng, nó mới lên tiếng: “Chúng muốn đi tìm con gái ta?”

“Xà Nữ mang dòng máu Xà Linh” Hàng Cách Giả sửa lời.

“Sao chúng lại biết vị trí của nó?” Xà Linh Vương hơi nghi hoặc.

Hỗn độn vô cùng rộng lớn, ngay cả đám mây hỗn độn khổng lồ mà cũng nhỏ bé hệt như hạt bụi thì nói chi đến một người? Hơn nữa người ấy còn bị khảm trong vách tường hỗn độn, muốn tìm ra là chuyện không có khả năng.

“Tâm Linh Cực Thái” Hàng Cách Giả đáp: “Huyễn Không Thị Giác trong Tâm Linh Cực Thái có thể dò tìm trong thế giới rộng lớn vô hạn. Hắn dùng cách này để tìm ra Xà Nữ”

“Tâm Linh Cực Thái!” Xà Linh Vương kêu lên thất thanh: “Sao hắn có thể lấy được sức mạnh của Thâm Không chứ?”

Sáu đôi mắt của Hàng Cách Giả lấp lóe ánh sáng. Gã cũng giống như Tứ Linh Môn, đều không thể quay về Chủ Giới. Sau khi lấy được trọng kiếm Bất Quy Tắc, gã lập tức khống chế Tinh Không Giác Côn, vậy mà vẫn không thể ngăn La Niệm mang Thiên Hoàn Trượng về.

Đối với gã mà nói, việc này là một sự sỉ nhục không thể dễ dàng bỏ qua.

“Dù hắn nắm giữ sức mạnh Thâm Không thì cũng vẫn chẳng chịu nổi một đòn” Hàng Cách Giả cười lạnh, nói.

“Đại nhân muốn ra tay ư?” Xà Linh Vương bỗng phấn khởi hơn hẳn.

Hiển nhiên giấc mộng của nó đã tan vỡ, nhưng tính cách thì càng độc ác hơn. Nó biết, một khi quá trình hạ thấp hoàn thành thì kết quả của nó cũng chẳng tốt đi đâu được, bây giờ nó chỉ mong kéo được càng nhiều người chôn cùng với nó càng tốt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận