Bách Luyện Thành Thần

Chương 2171: Hoang Khí

Dĩ nhiên tính tình của Tiên Trạch rất đáng ghét, nhưng thiên phú lẫn huyết thống của hắn ta đều vượt xa các hoang thần cùng cấp bậc, do vậy ai trong bộ tộc Hiên Viên cũng đều đối xử với hắn ta như của báuTiên Trạch từng xúc phạm trưởng lão trong tộc nhiều lần nhưng chưa từng bị xử phạt, nói chung là người bị lưu đày trong tộc Hiên Viên đều che chở hắn ta.

Việc cô gái áo lam và tên vạm vỡ đại diện bộ tộc Hiên Viên chiến đấu chứng minh bọn họ không hề yếu ớt, chẳng qua bọn họ vẫn có chênh lệch không nhỏ so với Tiên Trạch.

Cho dù Tiên Trạch lớn lối ngay mặt nhưng bọn họ vẫn chỉ có thể nén giận, không dám nói lời nào.

“Đến rồi!” Có người hô.

Một đám người bay đến từ trên bầu trời xa xăm.

Đầu ngón chân của Tử Ngọc nhẹ nhàng chạm đất rồi bước vài bước, cặp mắt xinh đẹp tập trung nhìn người của tộc Hiên Viên. Nàng cất giọng lạnh nhạt: “Bộ tộc Xi Vưu ta đến như đã hẹn”

Một người đàn ông trung niên mặc áo khoác dài màu vàng của tộc Hiên Viên chậm rãi bước đến, hai mắt chăm chú nhìn vào gương mặt của Tử Ngọc rồi cười ha ha: “Một thời gian không gặp mà đại trưởng lão Tử Ngọc lại càng xinh đẹp hơn rồi!”

Người đàn ông trung niên đó chính là đại trưởng lão của tộc Hiên Viên – Cơ Mi.

Ánh mắt của Tử Ngọc vẫn lạnh nhạt: “Nếu không có chuyện gì khác thì mau vào chủ đề chính đi”

Cơ Mi không để tâm đến thái độ của nàng, chỉ mỉm cười đáp: “Tất nhiên rồi! Hai tộc chúng ta tranh đấu với nhau đã lâu, nói thế nào cũng cần có một kết quả. Việc xác định quyền sở hữu cốt tháp Thiên Nam sẽ miễn giảm tranh chấp trong tương lai, mọi người đều hy vọng có thể chung sống hòa thuận mà. Đệ tử bộ tộc Hiên Viên ta tu luyện chưa đủ, xin quý tộc nương tay!”

Người trong tộc Xi Vưu đều trợn trắng mắt trước lời nói của Cơ Mi.

Bộ tộc Hiên Viên đưa ra giao ước rồi ngay sau đó lại đi đánh chết đệ tử tinh anh của tộc Xi Vưu trên đồng hoang Vạn Cổ. Hiển nhiên tộc Hiên Viên đã có chuẩn bị trước nên hai bên còn chưa đấu với nhau mà tộc Xi Vưu đã chịu thiệt, thế mà đến giờ này còn nói vậy, đúng là dối trá.

Quy tắc giao chiến lần này rất đơn giản, hai bên cử năm hoang thần cấp trung ra, năm người bên nào thua trước thì xem như thua cuộc.

Đôi bên chuẩn bị một lát, đồng thời kéo giãn khoảng cách với nhau.

Dù sao đây cũng là cuộc chiến giữa các hoang thần cứ hở tí là hóa thành người khổng lồ hơn chục nghìn mét, mặt sân phải đủ lớn mới có thể đánh được.

Không ít người đã tụ tập ở một nơi cách xa mảnh đất hoang này.

Một khi quyền sở hữu cốt tháp Thiên Nam được xác định, đồng hoang Vạn Cổ và thành trì quanh cốt tháp cũng đều sẽ thuộc về phe thắng lợi.

Các thế lực rắc rối phức tạp trong thành Phi Liêm đều rất quan tâm đến kết quả, dẫu sao nó cũng sẽ ảnh hưởng đến sự sống còn của bọn họ trong tương lai.

“Rắc, rắc, rắc…”

Tiên Trạch bẻ các đốt ngón tay của mình và nói: “Đại trưởng lão, để ta ra đánh luôn đi, một mình ta là đủ đối phó năm tên vô dụng mà bên kia phái ra rồi!”

Cơ Mi liếc nhìn Tiên Trạch.

Cái tên ương bướng và láo xược này luôn làm người ta ghét, nếu Cơ Mi nói thích Tiên Trạch thì chắc chắn là nói dối.

Thế nhưng thiên phú của tên nhóc này thật sự rất cao, tộc Hiên Viên đã lên kế hoạch cho cuộc giao chiến này nhiều năm trời và điểm mấu chốt là vì tộc bọn họ có Tiên Trạch. Tộc Xi Vưu hoàn toàn không thể chiến thắng, bởi vì bọn họ không tìm ra người có thể đối đầu với Tiên Trạch.

“Ngươi là người cuối cùng” Cơ Mi bác bỏ quyết định của Tiên Trạch: “Người thứ nhất, Đàm Hiên lên!”

Tiên Trạch nghe thế bèn mặc kệ: “Đại trưởng lão, ý ngươi là sao? Nếu ngươi không tin thực lực của ta thì đừng lôi kéo ta qua đây, bảo ta qua đây rồi lại không cho ta ra sân, vậy thôi ta về ngủ cho rồi!”

“Nếu ngươi chịu về ngủ thì về ngay đi” Cơ Mi ra vẻ không sao cả.

Cơ Mi hiểu rõ tính tình của Tiên Trạch, cái tên thích chơi trội này sẽ không rời đi.

Tiên Trạch lộ vẻ không biết làm sao.

Nếu là người bình thường thì đã ngoan ngoãn chờ rồi, nhưng Tiên Trạch không phải là người bình thường nên tức giận lẩm bẩm: “Ngủ thì ngủ! Nhưng mà ta lười về quá, ngủ ở đây luôn đi!”

Dứt lời, hắn xoay người nằm trên đất rồi nhắm mắt ngủ.

“Tên nhóc tộc Hiên Viên kia đang làm gì đó?”

“Nằm trên đất là sao? Không dám ra đánh à?”

“Tên này đúng là không biết xem tình huống…”

Mọi người tộc Xi Vưu hơi há hốc mồm, không biết tại sao Tiên Trạch lại hành động như vậy.

Một số hoang thần vây xem ở đằng xa nói thầm với nhau, vài người còn mỉm cười.

Người của tộc Hiên Viên đều không kiềm được cơn tức, sắc mặt của Cơ Mi cũng trở nên rất khó coi, nhưng mà ông ta lại không trị được Tiên Trạch nên đành mắt nhắm mắt mở.

Tất nhiên Tử Ngọc nhận ra Tiên Trạch là kẻ đã hạ chiến thư, loại người như tên đó có làm ra hành vi kỳ quặc gì cũng không lạ.

“Trận chiến đầu tiên do Bích Thanh ra đánh” Tử Ngọc khẽ nói.

“Vâng!”

Bích Thanh đáp lời rồi nhẹ nhàng bay ra.

Y cầm một cây gậy trúc màu lục, vừa tiến về phía trước vừa kích hoạt sức mạnh hoang thần trong cơ thể.

Trong nháy mắt, hình thể y tăng vọt thành một người khổng lồ cao mười hai nghìn mét, đứng sừng sững trước mặt người tộc Xi Vưu. Gậy trúc trong tay cũng dài hơn chục nghìn mét.

“Gậy trúc màu lục này có chất liệu giống kiếm trúc của Trừng Úy, cũng có thể biến lớn biến nhỏ…” Ánh mắt La Chinh lóe sáng: “Quên mất mình không có vũ khí…”

Hiện giờ La Chinh cũng có thể biến thành người khổng lồ.

Thừa Ảnh kiếm cũng rất lợi hại, nhưng đó là vật mang từ Thần vực xuống.

Tuy rằng La Chinh đã dung hợp kiếm hồn của Thừa Ảnh kiếm nhưng vẫn chưa thể phát huy hết uy lực của nó, cũng không thể làm nó biến lớn biến nhỏ.

Hắn đâu thể cầm Thừa Ảnh kiếm đánh nhau sau khi hóa thành người khổng lồ, đúng không?

Thừa Ảnh kiếm dài mấy mét sẽ trông như một cây tăm khi được cầm bởi một người khổng lồ, chẳng lẽ hắn phải cầm tăm đâm người ta à?

Nghĩ đến đây, La Chinh khẽ gọi: “Đại trưởng lão”

Tử Ngọc quay đầu hỏi La Chinh: “La Chinh có chuyện gì à?”

“Ta còn thiếu một vũ khí” La Chinh chỉ vào gậy trúc của Bích Thanh: “Loại vũ khí có thể biến lớn biến nhỏ đó”

Khi nghe thế, Tử Ngọc vỗ vỗ đầu rồi nở nụ cười áy náy: “Thế mà ta lại quên mất chuyện quan trọng như vậy!”

Mỗi lần người tộc Xi Vưu đột phá một cảnh giới, bộ tộc sẽ thưởng cho bọn họ một loại vũ khí.

Do nhiều biến cố xảy ra sau khi La Chinh đột phá nên mọi người đã bận đến quên cả chuyện đấy.

Điêu Viễn ở bên cạnh nói: “La Chinh, ngươi biết sử dụng kiếm phải không?”

La Chinh gật đầu.

Điêu Viễn mỉm cười, tay lóe ánh sáng xanh, lát sau trong tay đã có thêm một thanh kiếm dài màu xanh biếc óng ánh.

Thanh kiếm này cũng là kiếm trúc nhưng trên thân lại tỏa ánh sáng xanh biếc, hình dáng còn đẹp hơn thanh kiếm trúc của Trừng Úy.

Điêu Viễn nói: “Đây là bội kiếm được luyện chế bằng hoang cốt và minh trúc của ta, chúng ta gọi nó là Hoang Khí. Nó có thể thay đổi theo chủ nhân mình, cầm lấy!”

Dứt lời, ông ta ném thanh kiếm trúc đẹp đẽ ấy cho La Chinh.

“Cảm ơn!”

La Chinh cầm kiếm trúc đánh giá.

Không thể không nói, thế giới cằn cỗi này không hề thiếu những thiên tài xuất sắc, không ngờ lại có thể luyện chế ra vũ khí thần kỳ như vậy bằng hoang cốt.

“Ầm ầm…”

Ai ngờ La Chinh vừa nhận kiếm thì đã nghe thấy tiếng nổ dữ dội, Bích Thanh và Đàm Hiên của bộ tộc Hiên Viên rốt cuộc đã phân ra thắng bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận