Bách Luyện Thành Thần

Chương 3475: Bộc phát

Hồ Nữ nhìn chằm chằm La Chinh, nói với vẻ như cười như không: “Thật ra có nhiều thứ không cần phải làm rõ đến vậy”“Ngươi cam nguyện chỉ làm một quân cờ?” La Chinh hỏi lại.

“Dù là quân cờ thì ngươi cũng chính là quân cờ quan trọng nhất” Trong mắt Hồ Nữ toát lên vẻ hâm mộ.

Trên thực tế, đại đa số người thậm chí còn chẳng có tư cách làm quân cờ.

“Nhưng ta muốn làm người đánh cờ” Sắc mặt La Chinh trở nên u ám.

“Người đánh cờ…” Hồ Nữ cười: “Người bày ván, người đánh cờ, thậm chí ngay cả người vây xem đều chết hết cả rồi. Bây giờ không ai có thể chi phối ngươi cả, mọi chuyện vẫn tùy thuộc vào ngươi”

Những hiểu biết của Hồ Nữ về Tứ Linh Môn đều lấy được từ Chấp Bút Giả.

“Xưa nay thế giới hỗn độn không phải là chiến trường chính mà chỉ là nơi may mắn còn sót lại dưới những ngọn lửa chiến thê thảm khốc liệt mà thôi. Nhưng cuối cùng ngọn lửa chiến tranh của nội bộ Tứ Linh Môn đã lan đến gần thế giới hỗn độn, trận chiến này cũng dùng một cách thức khác để tiếp diễn, mà ngươi chính là mấu chốt của một phe” Hồ Nữ nói.

“Chính là bên Chung Yên?” La Chinh hỏi.

“Đúng vậy” Hồ Nữ gật đầu.

Thật ra những lời mà Hồ Nữ nói chỉ đang cụ thể hóa số tin tức mà Chấp Bút Giả để lộ ra mà thôi. Dù nàng ta không nói thì La Chinh và Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng có thể suy đoán ra đại khái.

“Rốt cuộc thủ lĩnh của phe bên kia là ai?” La Chinh truy hỏi.

“Ta cũng không biết, Chấp Bút Giả đại nhân không muốn nói cho ngươi là có cái lý và nỗi lo ngại của người, ngươi không cần suy nghĩ nhiều làm gì” Hồ Nữ nhún nhún vai rồi làm tư thế mời: “Ta đưa ngươi ra…”

Hồ Nữ và La Chinh đi theo con đường mà Chấp Bút Giả vẽ ra, sau đó trở lại biên giới trang thứ ba của bức tranh bất hủ lần nữa. Bức tranh bất hủ đã đóng, nghĩa là con đường này hiện cũng đang đóng.

Nhưng con đường mở hay đóng vốn được điều khiển bởi Chấp Bút Giả, nó mở tạm một cánh cửa ra cũng chẳng phải chuyện gì khó.

Sau khi bức tranh bất hủ đóng lại, Bình Dịch Thiên lại khôi phục sự yên ả trước đó, nhưng dưới lớp yên ả này ẩn giấu sát cơ rất nặng.

Các sinh linh có đường dây đều có thể dò hỏi một vài tin tức. Rốt cuộc tộc Vô Không và tộc Nguyên Linh đã nắm được cách giáng lâm, bọn họ có thể chuyển chiến trường vào trong thế giới hỗn độn rồi…

“Ù!”

“Vụt…”

Một cột sáng rơi thẳng xuống từ bức tranh bất hủ trôi nổi giữa không trung, cột sáng đập lên mặt đất màu đồng của Bình Dịch Thiên và phương hướng chính là đá Tam Thanh.

Mặc dù tốc độ rơi của cột sáng rất nhanh, chỉ lóe qua một cái nhưng vẫn khiến không ít sinh linh chú ý. Một vài sinh linh Bỉ Ngạn gần đó nhanh chóng tụ tập lại để xem rõ ngọn ngành.

La Chinh cử động thân thể một chút rồi quay đầu nhìn pho tượng trên đá Tam Thanh. Hắn có cảm giác giữa mình và pho tượng này được gắn kết mật thiết với nhau bởi máu thịt.

Đây chính là tác dụng của thân thể mỏ neo, lực lượng trợ giúp La Chinh đến từ thế giới Huyền Lượng!

Lúc hắn leo ra khỏi lòng đất màu đồng thì xung quanh đã có vài sinh linh Bỉ Ngạn vây xem.

“Là vị Nhân tộc kia!”

“Hắn không chết trong bức tranh bất hủ mà còn sống sót trở về, hắn cũng thành Bất Hủ cảnh rồi ư?”

“Ta phải về thông báo…”

Trước khi bức tranh bất hủ mở ra, La Chinh đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng các chủng tộc Bỉ Ngạn ở Bình Dịch Thiên, nhất là các chủng tộc luôn giữ trung lập đều cực kỳ coi trọng La Chinh.

Có người muốn về thông báo cho tộc trưởng của mình, cũng có người tiến lên định thăm hỏi La Chinh.

Nhưng La Chinh chỉ một lòng đau đáu nghĩ về Thái Nhất Thiên Cung, hắn không nán lại thêm chút nào mà lập tức đọc Phá Huyễn Chú.



Lôi Long màu tím giáng từ trên trời xuống rồi chui vào mặt đất, biến mất không thấy đâu nữa. Sau một hơi thở, toàn bộ vùng đất trong phạm vi vạn dặm xung quanh đó đều cháy đen hết cả.

“Ầm!”

Sấm chớp kinh khủng lại bắn thẳng từ mặt đất lên đến chân trời khiến từng mảng đất, tảng đá to, đá núi vụn vỡ… đều bị tung lên giữa không trung. Cả Nữ Oa và Phục Hy cũng nằm trong số đó.

Thoạt nhìn hai người thảm hại vô cùng, Thông Thiên giáo chủ là một nhân vật vô cùng khó giải quyết, có thể xem là nguy cơ lớn nhất của hai người họ. Nhưng mặc dù vẻ mặt của hai người u ám tột độ, họ vẫn chưa từng có biểu hiện hoang mang hoảng hốt gì cả.

“Vụt!”

Một ngọn núi lớn văng lên tận chân trời do bị sấm chớp chấn động, vừa vặn chắn trước Nữ Oa cùng Phục Hy.

Phục Hy chớp đúng khoảnh khắc ấy, hai tay xoay một vòng, bàn bát quái đã xoay tròn trên đỉnh đầu hắn ta.

“Giúp ta!” Phục Hy nói.

“Ừ!”

Nữ Oa gật đầu, nàng đã ngồi xếp bằng giữa không trung, Oa Ảnh sau lưng nàng cũng hành động hệt vậy.

Từng chùm năng lượng bỗng hóa thành từng cây kim nhỏ đâm về phía trước người Phục Hy.

“Phập phập phập phập…”

Những cây kim nhỏ ấy đâm chi chít vào các vị trí trên cơ thể Phục Hy, thoắt sau Oa Ảnh sau lưng Nữ Oa đã khô quắt lại tựa như một trái bóng bị xì hơi.

“Ù!”

Hai mắt Phục Hy lóe ánh đỏ, bàn bát quái bên trên xoay tròn với tốc độ cực nhanh. Cùng lúc đó, khí tức của Phục Hy cũng tăng vọt lên!

Lúc Oa Ảnh của Nữ Oa đang thu nhỏ lại thật nhanh, trên mặt nàng thoáng qua vẻ quyết liệt. Lực huyết mạch của nàng sôi trào lên, tiếp tục không ngừng bổ sung năng lượng cho Oa Ảnh.

Bí thuật này có thể giúp thực lực của Phục Hy tăng lên rất nhiều, nhưng lại phải tiêu hao lực huyết mạch của Nữ Oa, khiến Nữ Oa bị tổn thương rất nặng. Nếu không phải đã rơi vào đường cùng thì tất nhiên họ sẽ không sử dụng.

Chỉ trong vòng hai, ba hơi thở, gương mặt của Nữ Oa đã già đi hai phần, đôi mắt trí tuệ ngời sáng của nàng cũng hơi ảm đạm đi một chút.

“Ầm…”

Ngọn núi lớn kia bị sấm chớp màu tím bổ ra, bóng hình của Thông Thiên giáo chủ lại xuất hiện lần nữa.

“Có thể giãy giụa trong tay ta lâu đến vậy là đáng để kiêu ngạo rồi” Thông Thiên giáo chủ cười nói, toát lên vẻ uy nghiêm đáng sợ: “Nhưng đây là cơ hội cuối…”

Thông Thiên giáo chủ mới nói được một nửa, một ấn bát quái đã hiển hiện trên người y.

Bên ngoài ấn bát quái này có một vòng sáng màu đỏ máu, trông tựa như con rắn độc đang quấn quanh.

“Ầm ầm!”

Uy lực trong chưởng này của Phục Hy đã tăng lên mấy lần!

Chưởng vừa rồi nổ tung trên cơ thể Thông Thiên giáo chủ, khiến y bị đập văng ra xa.

“Lần nữa!”

Phục Hy cùng Nữ Oa dịch chuyển tức thời và đến gần Thông Thiên giáo chủ lần nữa. Lần này bọn họ ở trên, còn Thông Thiên giáo chủ ở dưới.

“Ù!”

Lại có thêm một ấn bát quái với đường viền màu đỏ hiện ra trên người Thông Thiên giáo chủ, y rơi vào thế bị động bèn giơ La Chinh trên vai mình lên như một phản xạ có điều kiện.

Ấn bát quái màu máu dán thẳng lên người La Chinh.

Phục Hy vốn định đẩy chưởng ra nhưng khi thấy ấn bát quái thì trên mặt lập tức lộ vẻ kinh ngạc, sau đó thu tay về. Mà Nữ Oa sau lưng Phục Hy cũng nhíu mày lại.

Thân thể La Chinh lại thay đổi?

Trước đây thân xác hắn giống như một lỗ đen, có thể hấp thu bất cứ loại năng lượng nào, mà bản thân ấn bát quái cũng xem như là một loại năng lượng, cho nên không thể nào in lên người hắn được.

Bây giờ ấn bát quái lại in lên đó, có nghĩa là La Chinh không còn hấp thu năng lượng nữa?

Thông Thiên giáo chủ cũng phát hiện ra điểm này, vẻ hoang mang lướt qua trong mắt y.

Y tự giáng lâm xuống đây vốn là vì La Chinh, y không muốn La Chinh bị Phục Hy đập chết bằng một chưởng.

Y nghĩ một chút rồi phất tay lên, ném La Chinh vào trong Ngư Cổ của mình. Trước đó cổ thần hỗn độn “Không” cũng bị ném vào trong đó.

Bản thân Ngư Cổ là một món pháp bảo không gian, bên trong đầy tràn lực không gian. Suy xét đến tình huống đặc biệt của La Chinh, trước đây nếu ném hắn vào đó hắn cũng có thể hấp thu lực không gian trong Ngư Cổ. Bây giờ La Chinh đã khôi phục lại bình thường nên đương nhiên có thể nhốt trong Ngư Cổ được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận