Bách Luyện Thành Thần

Chương 2059: Ly Tán Tụ Linh Châm

Cả đám người nhìn chữ “Yên” xinh đẹp ở độ cao chín mươi hai trượng, chìm vào yên lặngCó một vài chân thần không phục định thử lần hai, thậm chí có người còn muốn thử lần ba, nhưng sâu trong lòng bọn họ cũng hiểu, đây vốn là một kỷ lục khó mà phá vỡ được.

Bọn họ nhìn thân thể thon thả, mảnh mai của La Yên, thực sự khó có thể tin nổi thực lực của nàng lại mạnh đến như vậy.

“Độ cao này, hẳn không ai có thể vượt qua được” Gã “mắt đậu” ngẩng đầu, sững sờ nói.

“Yên Nhi, tuyệt lắm” La Chinh cũng tán dương.

La Yên ngẩng đầu nhìn lên chữ mà mình khắc, trên mặt cũng lộ ra nét cười: “Ca ca vẫn chưa ra tay sao?”

La Chinh đưa mắt lạnh lùng nhìn đám người Đông Phương Quỷ, lập tức lắc đầu: “Không vội”

Nếu La Yên đã chiếm cứ vị trí đứng đầu, La Chinh cũng không vội đề tên lên tấm bia đá màu xanh.

Hơn nữa, đám người Đông Phương Quỷ của liên minh các gia tộc quyền thế vẫn chưa ra tay. Để đề phòng chuyện bất ngờ xảy ra, hắn có thể chọn ra sân sau cùng.

“Vậy để ta lên đi” Gã “mắt đậu” cười nhạt.

Sau khi hắn ta dứt lời, dưới chân bỗng nhiên hiện ra một luồng gió lốc màu xanh. Trong khi luồng gió xoáy tròn, thân thể hắn ta cũng càng xoay càng nhanh, lao vút lên cao theo hình xoắn ốc.

Khi gã “mắt đậu” ra tay, cùng lúc đó cũng có bốn gã chân thần cùng hành động, bắt đầu leo lên tấm bia đá màu xanh.

Đông Phương Quỷ híp mắt lại, nhìn đỉnh của tấm bia đá.

Trong mắt y chữ “Yên” kia vô cùng chói mắt.

“Quỷ ca, làm thế nào bây giờ?” Người lên tiếng chính là Mục Huyền.

Mục Huyền này là con cháu của Mục gia, do chính tay Mục Huyết Dung bồi dưỡng.

Lần này tiến vào vùng đất Đạo Tranh, đương nhiên là vì hắn ta muốn giúp Mục Huyết Dung báo thù.

Theo lời dặn dò của Mục Huyết Dung thì La Yên không hề quan trọng. Bất kể La Yên có cơ hội giành được truyền thừa hay không, thì mục tiêu hàng đầu của hắn ta vẫn là giết chết La Chinh.

Nhưng thực lực mà đệ tử của Kiếm tộc và La Yên thể hiện ra đã khiến Đông Phương Quỷ trở nên vô cùng thận trọng.

Đông Phương Quỷ vội vàng cảnh cáo đám người phe mình, không được tự tiện ra tay.

Mục Huyền cũng hiểu khả năng thành công không lớn nên hắn ta luôn kiềm chế bản thân.

Bây giờ người ta đã tìm được truyền thừa bên trong vùng đất Đạo Tranh, xem ra rất có thể sẽ giành được nó, cuối cùng Mục Huyền cũng cuống lên.

“Giúp ta” Đông Phương Quỷ nhìn chằm chằm vào bia đá và nói.

“Giúp như thế nào?” Mục Huyền cảm thấy hơi khó hiểu: “Quỷ ca muốn chúng ta cùng nhau hành động sao?”

“Hành động? Không…” Đông Phương Quỷ lắc đầu: “Giúp ta leo lên nơi cao hơn nữa”

Bây giờ, trong lòng Đông Phương Quỷ cũng vô cùng rối rắm.

Rõ ràng y đã thấy bóng dáng của gã ác ma kia bên trong sương mù. Chắc chắn gã ác ma tên Đồ Ách ấy đang ở bên trong vùng đất Đạo Tranh.

Nhưng suốt dọc đường, không ai đụng phải gã ta. Bây giờ, mọi người đều đã bắt đầu thử đề tên lên trên tấm bia đá màu xanh nhưng tên ác ma kia vẫn chưa hề xuất hiện.

Để huynh muội La gia giành được truyền thừa?

Đây là chuyện tuyệt đối không được phép xảy ra.

Nếu mọi chuyện đã đi chệch quỹ đạo, Đông Phương Quỷ cũng chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của bản thân mà thôi.

“Soạt”

Bàn tay của Đông Phương Quỷ vẫy khẽ, bảy chiếc châm vàng đầu phượng màu vàng kim tức thì xuất hiện trong bàn tay y, một bên tay khác thì lại có một chiếc châm đầu rồng lấp lánh ánh bạc.

“Ly Tán Tụ Linh Châm”

Mục Huyền nhìn thấy bộ châm trong tay Đông Phương Quỷ thì giật nảy mình, lông mày nhíu lại.

“Đây là biện pháp duy nhất” Đông Phương Quỷ dùng chân nguyên truyền âm để nói.

Sắc mặt của Phương Kính và đám chân thần của liên minh các gia tộc quyền thế khác cũng không tốt lắm.

Ly Tán Tụ Linh Châm là một bí bảo đặc biệt của Đông Phương gia. Châm vàng đầu phượng có thể rút lấy sức mạnh của người khác để cho bản thân sử dụng.

Nhưng một khi tu vi bị rút ra, đan điền và thế giới trong thân thể, thậm chí thần cách đều bị tổn thương không nhẹ.

Nếu không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Đông Phương gia rất hiếm khi sử dụng thủ đoạn này.

“Vẫn chưa tới nước ấy đâu” Mục Huyền lắc đầu nói.

“Đúng thế, nói không chừng Quỷ ca có thể vượt qua La Yên đấy” Phương Kính lên tiếng phụ hoạ.

Chẳng ai mong cây châm kia cắm vào người mình…

Đông Phương Quỷ lắc đầu: “Các người vẫn chưa nhìn ra sao? La Chinh vẫn chưa ra tay kìa”

“La Chinh?”

“Thằng nhóc ấy còn chưa phải chân thần cấp cao, ngay cả việc bay lượn cơ bản còn không làm được. Hắn vốn không có khả năng đề tên lên bia đá”

“Ta cũng cho rằng, nếu như Quỷ ca có thể vượt qua La Yên là thắng rồi”

Nghe thấy mấy câu này, Đông Phương Quỷ cười khổ: “Chín mươi hai trượng cũng chẳng phải độ cao dễ dàng vượt qua được. Hơn nữa… ta cảm thấy, La Chinh chưa ra tay là vì hắn chắc chắn mình có thể nhảy cao hơn so với La Yên”

Y thấy mấy người đều tỏ vẻ không tin, chỉ đành tiếp tục nói: “Để đảm bảo vượt qua được độ cao chín mươi hai trượng, ta cũng phải sử dụng Ly Tán Tụ Linh Châm. Nếu ta may mắn có thể giành được truyền thừa, đãi ngộ của chư vị trong gia tộc cũng sẽ tốt hơn nhiều”

Nếu y giành được truyền thừa bên trong Đạo Tranh, đám người này thực sự đã lập được công lao lớn.

So sánh ra, tổn thương mà Ly Tán Tụ Linh Châm gây ra không đáng để nhắc tới.

Đám người Mục Huyền có vẻ đã động lòng…

Đông Phương Quỷ thấy thời cơ chín muồi thì lập tức ra tay, bảy cái châm vàng liền bay về hướng bảy người kia.

Y lại xoay ngón tay, nhắm thẳng chiếc châm đầu rồng lóng lánh ánh bạc kia vào lồng ngực của mình rồi vỗ nhẹ một cái. Chiếc châm bạc dài nhỏ lập tức đâm vào trong lồng ngực của y, chỉ để lại một hình đầu rồng tinh xảo nhỏ nhắn ở bên ngoài.

Mục Huyền nắm chặt châm vàng đầu phượng trong tay, vẻ do dự trên mặt đã hoàn toàn biến mất.

“Phập!”

Chiếc châm vàng đầu phượng này cũng cắm vào trong lồng ngực hắn ta.

Có lẽ trong lòng những người khác cũng lo lắng ít nhiều, nhưng thấy Mục Huyền đã làm theo thì đương nhiên bọn họ cũng không nghĩ nhiều nữa.

Sau khi tất cả mọi người đâm châm vàng đầu phượng vào ngực, bên trong cơ thể bọn họ đều xuất hiện một vòng xoáy nho nhỏ. Chính vòng xoáy đó đang không ngừng cắn nuốt sức mạnh, khí huyết, thậm chí chân nguyên và thế ở thế giới bên trong cơ thể bọn họ.

Cùng lúc, trong lồng ngực của Đông Phương Quỷ cũng có thêm một vòng xoáy đảo ngược.

Y lập tức cảm thấy thân thể mình phồng lên, toàn thân đều tràn ngập sức mạnh.

Bảy chiếc châm vàng đầu phượng không thể chuyển tất cả tu vi của bọn họ tới, nhưng được cộng dồn sức mạnh của bảy gã chân thần cấp cao thì thực lực của y đã gần như tăng gấp đôi chỉ trong thời gian ngắn.

Lúc này gã “mắt đậu” đã vọt tới gần đỉnh của tấm bia đá màu xanh.

“Tám mươi lăm trượng”

“Tên nhóc này cũng không phải đệ tử của gia tộc quyền thế. Lúc trước không nhìn ra được là hắn ta lại có bản lĩnh như thế”

“Mặc dù không đến mức biến thái giống như La Yên, nhưng hắn ta cũng đạt tới độ cao xếp thứ hai…”

“Soạt soạt soạt…”

Gã “mắt đậu” khắc một chữ “Cưu” ở trên tấm bia, sau đó lập tức rơi xuống.

Những người khác thấy chữ này cũng không quá để ý, nhưng khi La Chinh nhìn thấy chữ “Cưu” kia thì mí mắt giật khẽ một cái

Chẳng lẽ người này là do Cưu Thánh phái tới ư?

Lúc trước, khi còn ở trong cấm địa Thần Luyện, hắn cũng biết Cưu Thánh đang tìm người thích hợp. Hiển nhiên trong mắt Cưu Thánh, La Chinh chỉ là một trong số đó thôi.

Tên “mắt đậu” này chỉ viết một chữ “Cưu”, không biết có liên quan hay không?

“Bịch”

Khắc chữ xong thì gã “mắt đậu” cũng đáp xuống đứng vững trên mặt đấy. Nhìn chữ “Cưu” trên cao kia, gã cảm thấy không hài lòng cho lắm.

Rồi gã quay đầu nhìn về phía La Chinh: “La Chinh huynh, đến lượt huynh rồi”
Bạn cần đăng nhập để bình luận