Bách Luyện Thành Thần

Chương 3501: Chẳng qua cũng chỉ có vậy

Bất cứ vật chất nào lọt vào trong Lãnh Ngục đều sẽ hiện ra hình tái hoàn toàn khác biệt, năng lượng cũng không ngoại lệ. Năng lượng trong bụng Thủy Tổ Hao có mạnh đến đâu cũng không thể vượt qua thương tổn mà Lãnh Ngục gây ra cho LãnhNữ Oa và Thắng Thiên Thử Vương cũng không ngờ tới tình huống này. Bọn họ không hề hay biết tới sự tồn tại của Lãnh Ngục, cũng chưa từng nhìn thấy Lãnh sử dụng loại năng lực này.

Nếu đổi thành Không hoặc là Khư thì có lẽ đã bỏ mạng trong bụng Thủy Tổ Hao, nhưng kẻ tập kích đầu tiên lại cứ phải là Lãnh.

Lãnh nhìn xuống dưới, tầm mắt phóng tới một khối đá vụn trong Lê Sơn: “Thắng Thiên Thử Vương, đây là thủ đoạn cấu kết của ngươi và Lê Sơn?”

Thắng Thiên Thử Vương đứng trên đá vụn, nhìn lên Lãnh bằng ánh mắt u ám.

Nó tự xưng là tồn tại giàu có nhất thế giới mẹ, nhưng số lượng Thần Tinh khổng lồ cũng không mang tới thay đổi thiết thực gì cho tộc Nhĩ Thử, khi đó Thắng Thiên Thử Vương mới nghĩ đến chuyện lợi dụng số Thần Tinh này.

Dưới sự trợ giúp của Nữ Oa và Phục Hy, đại trận Thần Tinh được bố trí một cách hoàn hảo kín kẽ, trên thực tế cũng tiến triển vô cùng thuận lợi. Nhưng Lãnh lại có thể phá giải tình thế nguy hiểm này.

Năng lượng kinh khủng như vậy khi tới gần Lãnh lại hóa thành đốm sáng màu trắng rồi biến mất, Thắng Thiên Thử Vương rất khó tưởng tượng đó là năng lực cường đại đến mức nào.

“Nếu ta không ngộ ra thần thông Lãnh Ngục này, chỉ sợ hôm nay ta đã thực sự chết ở trong đó, đáng tiếc…”

Lãnh vươn tay về phía Thắng Thiên Thử Vương đang đứng trên đống đá vụn, từng vòng khí tức màu trắng xoay tròn quanh đầu ngón tay nó, hiển nhiên là muốn giết chết Thắng Thiên Thử Vương.

“Vù!”

Luồng khí lạnh ngưng kết thành một mũi tên màu trắng, bay thẳng về phía Thắng Thiên Thử Vương.

Thắng Thiên Thử Vương mất hết can đảm nhưng lại không hề có ý nghĩ bỏ chạy.

“Vương!”

“Chạy mau!”

Thiên Ngộ, Địa Ngộ và ba Nhĩ Thử khác đều lao vọt lên. Năm con Nhĩ Thử này là tâm phúc của Thắng Thiên Thử Vương, trung thành tuyệt đối với Thắng Thiên Thử Vương, sao có thể nhẫn tâm nhìn nó bị giết chết.

“Khiên Thần Đồ!”

Một cái khiên tròn màu tím hiện lên trên đỉnh đầu Thắng Thiên Thử Vương.

Khối Thiên Hoảng Kim ban nãy là tín vật Bỉ Ngạn Thiên Ngộ dung hợp để phối hợp với đại trận Thần Tinh, khiên Thần Đồ này mới là tín vật Bỉ Ngạn bản mạng của Thiên Ngộ.

Thân là tín vật Bỉ Ngạn loại phòng ngự trong Tam Thập Tam Thiên, bất cứ công kích nào đụng phải khiên Thần Đồ thì uy lực đều sẽ giảm xuống còn một phần ba! Ngay cả tấn công từ cường giả Bất Hủ cảnh hàng đầu, Thiên Ngộ cũng tin chắc mình có thể tiếp chiêu được.

“Soạt!”

Mũi tên màu trắng đụng phải khiên Thần Đồ vẫn không hề dừng lại, đâm thẳng vào ngực Thiên Ngộ khiến toàn thân nó lập tức hóa thành một pho tượng băng.

Đằng sau Thiên Ngộ, Địa Ngộ đột nhiên ném một viên Song Tuân Thạch Phiến về phía mũi tên màu trắng. Khoảnh khắc một phiến đá trong đó chạm vào mũi tên, Địa Ngộ đã hoán đổi vị trí của hai phiến đá.

Sau khi thay đổi vị trí, mũi tên màu trắng lập tức thay đổi phương hướng, đâm vào một dòng nham thạch. Dòng nham thạch kia lập tức trở nên vừa cứng vừa giòn, chấn động một chút rồi hóa thành một đống vụn băng.

Thấy Thiên Ngộ ngã xuống, Thắng Thiên Thử Vương đang ngây người đột nhiên có phản ứng, vẻ mặt đầy đau xót. Nó lấy ra hai món tín vật Bỉ Ngạn khác, đó là hai thanh đao nhọn lấp lánh ánh sáng.

Chỉ một ánh đao chiếu rọi mà bề mặt nham thạch bên cạnh đã để lại vô số vết cắt sâu hoắm!

Thắng Thiên Thử Vương biết mình đối mặt với Lãnh cũng là đường chết, nhưng nó không có lý do gì để chạy trốn, chỉ có thể chiến đấu một trận!

“Đám chuột nhắt vô dụng!”

Hiển nhiên Lãnh không thèm để Thắng Thiên Thử Vương vào mắt, giơ tay định giết chết nó ngay tức khắc.

Đúng lúc này, mấy ánh đao màu vàng xa xa đột nhiên lao vút tới, đâm thẳng vào Lãnh.

“Soạt!”

Vừa đâm vào Lãnh Ngục, ánh đao màu vàng đã lập tức hóa thành vô số đốm sáng màu trắng rồi biến mất.

La Yên ở trên đỉnh Điểu Khám, gần như dùng hết sức lực để trừng mắt nhìn Lãnh.

La Chinh biết sự huyền bí của Lãnh Ngục, cũng biết ánh đao màu vàng mà trục năng lượng phóng ra không có tác dụng gì với Lãnh, muốn phá tan Lãnh Ngục bằng năng lượng hiện tại thì còn chưa đủ.

Nhưng La Yên đột nhiên ra tay, La Chinh không kịp khuyên can.

Sự chú ý của Lãnh vốn đang tập trung vào Thắng Thiên Thử Vương, hiện tại La Yên đã thành công thu hút được nó.

“Con nhóc Nhân tộc, can đảm lắm!”

Trên gương mặt giống như tinh tinh của Lãnh hiện lên một nụ cười xấu xí, thân thể nhoáng lên một cái rồi lao vọt về phía La Yên.

“Ù!”

La Yên phóng ra lồng bảo vệ màu vàng giống như thường lệ.

Sau một trận tung hoành của Nhĩ Thử, năng lượng của Vân Sơn Vụ Tráo Trận đã được bổ sung đáng kể, lồng bảo vệ màu vàng cũng cực kỳ chặt chẽ tỉ mỉ.

Nhưng lần nãy Lãnh chỉ cần chỉ tay một cái, ngón tay của nó còn cách lồng bảo vệ một khoảng, vậy mà lồng bảo vệ đã hóa thành những đốm sáng màu trắng bay tán loạn.

Sau đó nó lại nở một nụ cười đáng sợ với La Yên, một nắm đấm lao vút về phía nàng.

Nó biết nắm đấm của mình sẽ không chạm vào La Yên, trước lúc chạm tới La Yên, Lãnh Ngục đã biến nàng thành một loại năng lượng cấp thấp nhất rồi tan biến giữa không gian.

Nói một cách khắt khe thì không thể xem là biến mất mà là chuyển hóa thành một hình thái khác ở nhiệt độ cực thấp, loại hình thái này giống như hình thái trong thế giới ngoài hỗn độn.

“Ca ca!”

Lúc này La Yên đột nhiên ý thức được gì đó, theo bản năng gọi một tiếng.

Đúng lúc này, thân thể La Chinh đột nhiên phình to, hắn kích phát thân thể hoang thần của mình.

Thật ra hiện tại La Chinh cũng không thể chống lại cổ thần hỗn độn, một khi còn chưa hiểu rõ về Khởi Nguyên Thần Huyết thì thực lực của hắn vẫn tương đương với Bất Hủ cảnh. Hiện tại cũng chỉ là bất chấp tất cả mà gắng gượng.

Ngoại trừ bộc phát thực lực của bản thân, hắn chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào Khởi Nguyên Thần Huyết.

“Ta hy vọng vào ngươi, hy vọng ngươi hiểu được tình cảnh của bản thân!”

Thân thể La Chinh nhanh chóng bành trướng tới độ cao hơn bốn trăm nghìn trượng, giống như một ngọn núi lớn chắn trước người La Yên.

So với Lãnh cao tới hàng triệu trượng, thân thể của La Chinh vẫn lùn hơn một khúc.

Nắm đấm của Lãnh giáng xuống, chợt thấy La Chinh hóa thành quái vật khổng lồ, nụ cười dữ tợn trên mặt càng thêm hung ác.

Đây là thằng nhóc mà Khư từng nhắc tới? Nghe nói là phải bắt sống hắn? Nhưng hắn lại muốn chết, không thể trách ta.

Ngay cả Lãnh cũng không thể khống chế Lãnh Ngục một cách thành thạo, bất cứ vật chất nào chạm vào Lãnh Ngục đều sẽ hóa thành vô số đốm sáng, ngay cả Lãnh cũng không cứu được, La Chinh chỉ cần vừa chạm đến Lãnh Ngục sẽ lập tức hóa thành vô số đốm sáng.

Nhưng cảnh tượng sau đó lại nằm ngoài dự đoán của Lãnh.

“Rầm!”

Cùng với một âm thanh trầm thấp, nắm đấm của La Chinh và nắm đấm của Lãnh đụng vào nhau. Phản lực mạnh mẽ khiến Lãnh lùi về sau một khoảng.

Sức mạnh của Lãnh lớn hơn La Chinh rất nhiều, chỉ là ban nãy nó không hề dùng sức vì không cần thiết.

Nó nhìn chằm chằm La Chinh bằng ánh mắt khó hiểu, như thể La Chinh là một sinh vật thần kỳ nào đó.

“Ngươi, ngươi, vì sao…”

Chính vì đã hiểu tính chất của Lãnh Ngục, trong lòng Lãnh mới xuất hiện nỗi khiếp sợ mà người khác không có.

“Ngươi nói Lãnh Ngục đúng không?” La Chinh nhìn nắm đấm hơi cứng đờ của mình, thổi bay lớp sương lạnh bên trên: “Chẳng qua cũng chỉ có vậy”
Bạn cần đăng nhập để bình luận