Bách Luyện Thành Thần

Chương 3546: Bộ phận cơ thể màu đen

Sau khi lá phong trong rừng Sí Phong rụng, cây Sí Phong sẽ nhanh chóng nảy mầm non mới, sau đó mọc lên lá phong mới với tốc độ mắt thường có thể thấy đượcChiếc lá phong của cây Sí Phong kia đang nhanh chóng lớn lên, La Chinh đưa tay hái, đã cầm lấy lá phong trong tay.

Cánh tay hắn không vươn xa, cũng không dựng lên thông đạo không gian, cứ thế hái lá phong tới tay.

“Ngươi có thể lấy được bất kỳ thứ gì?” Ánh mắt Nữ Oa hơi sáng lên.

Nếu La Chinh có thể luôn luôn có năng lực thần không biết quỷ không hay này, vậy thì vô cùng cường đại, dù sao căn bản cũng khó lòng phòng bị được.

“Không được” La Chinh lắc đầu: “Ta chỉ có thể hái lá phong xuống thôi”

Sau khi La Chinh chịu ba đấm vô cùng kinh khủng kia của Hắc Mông, cơ bản đã rơi vào trạng thái hôn mê, sau đó thân xác của La Chinh bỗng nhiên thi triển thần thông không gian né tránh Hắc Mông, dựa vào bản năng của Khởi Nguyên Thần Huyết, sau khi Khởi Nguyên Thần Huyết sử dụng thần thông, cũng giao cho La Chinh loại năng lực thần kỳ này.

Lúc hắn tỉnh lại thấy nhiều lá phong đuổi theo mình như thế cũng sợ hết hồn, nhưng ở trong tầm mắt hắn, lá phong bay rất chậm, lại di chuyển dựa theo con đường cố định nào đó, La Chinh cũng đi theo con đường kia…

Có thể nhìn thấu những con đường này, tất cả đều trở nên đơn giản.

Người ngoài nhìn vào không tưởng tượng nổi, nhưng La Chinh rất dễ hiểu ra.

Lúc có người kích phát năng lượng trong rừng Sí Phong, tất cả lá phong ở xung quanh đều thành lập một đường đi tới người nọ, cho dù mục tiêu chạy xa bao nhiêu, lá phong chỉ cần dựa theo đường tắt đó di chuyển đến chỗ mục tiêu.

Càng thú vị hơn là, La Chinh phát hiện mình có thể sửa đổi những con đường này!

Cho nên sau khi La Chinh vòng một vòng, biến con đường sau lưng thành một vòng tròn khép kín, đám lá phong chỉ có thể chuyển động trong vòng tròn, chỉ cần hắn không phá vỡ vòng tròn hoàn chỉnh này, lá phong sẽ xoay đến khi trời già đất tận.

Lúc hắn đến gần Hắc Mông một lần nữa thì khẽ vỗ lên bả vai Hắc Mông, hắn đã dẫn con đường của lá phong đến người Hắc Mông.

Thật ra sau khi La Chinh có thể nhìn thấu những con đường này thì không còn sợ hãi rừng Sí Phong nữa, hắn hoàn toàn có thể sử dụng thần thông đánh chết Hắc Mông, nhưng dẫn dắt lá phong đương nhiên là cách đơn giản nhất…

Sau khi tiêu hóa xong khiếp sợ trong lòng, tâm tư của đám người dị tộc và Bất Hủ cảnh ở rừng Sí Phong cuối cùng cũng sôi nổi trở lại.

Ba tên tộc nhân tộc Á Nho thấp bé tiến lên trước, tên tộc nhân tộc Á Nho dẫn đầu kia nâng một bộ Kim Ngân Cốt hoàn chỉnh lên quá đỉnh đầu: “Bộ Kim Ngân Cốt hoàn chỉnh này cực kỳ hiếm có, xin vị đại nhân này vui lòng nhận cho!”

Đám người Ô Mông, Lạc Mông của tộc Hà Mông nhìn thấy cảnh tượng này, vẻ mặt lại thêm âm trầm mấy phần.

Bình thường khi vớt được một bộ Kim Ngân Cốt hoàn chỉnh, không thể nào có chuyện để đám người dị tộc kia tự cất giữ được, tộc Hà Mông bọn họ nhất định phải chia một chén canh. Dưới tình huống như thế, Kim Ngân Cốt hoàn chỉnh cực kỳ ít ỏi, tộc nhân Hà Mông sẽ chiếm làm của riêng, sau đó lấy một vài Kim Ngân Cốt lẻ tẻ trả lại cho đối phương.

Những tộc Nhân tộc Á Nho này mò vớt được Kim Ngân Cốt lại giấu đi.

Một số ít người ngoại tộc và Bất Hủ cảnh cất giấu đồ vật trong sông Thần cũng là chuyện thường xảy ra, nếu như chỉ là như vậy, tộc nhân tộc Hà Mông cũng sẽ không nổi nóng tức giận.

Nhưng bây giờ người tộc Á Nho lại mang Kim Ngân Cốt ra tặng cho La Chinh ngay trước mặt người tộc Hà Mông…

Hắc Mông vừa mới chết, bọn họ đã không để người tộc Hà Mông vào trong mắt?

“Cáp Lỗi, ngươi có ý gì, chúng ta mới là chủ nhân của rừng Sí Phong!”

Lạc Mông chung quy cũng trẻ tuổi nóng tính, không nhịn được mắng người tộc Á Nho.

Ai ngờ vị tộc nhân tộc Á Nho tên là Cáp Lỗi kia căn bản không thèm để tâm, quay đầu khinh miệt nhìn Lạc Mông: “Hắc Mông đã chết, dựa vào các ngươi cũng muốn làm chủ nhân rừng Sí Phong! Nực cười!”

Những tộc nhân tộc Á Nho này mặc dù dáng người thấp bé nhưng tuyệt đối không phải hạng người bình thường. Bọn họ cũng có thân xác mạnh mẽ bẩm sinh như người tộc Hà Mông, chỉ có điều bởi vì tộc Hà Mông chiếm tiên cơ, lại có thêm tồn tại như Hắc Mông, số lượng tộc nhân tộc Á Nho mỗi lần tiến vào đều bị hạn chế.

Cho dù số lượng tộc nhân tộc Á Nho gấp mấy trăm lần tộc Hà Mông, nhưng chỉ một mình Hắc Mông cũng có thể dọn sạch tộc nhân Á Nho.

Người tộc Á Nho sợ Hắc Mông, chỉ có thể im hơi lặng tiếng.

Nhưng bây giờ vị loài người này đã giết chết Hắc Mông!

Hắc Mông đã chết!

Tộc nhân tộc Á Nho cho rằng cơ hội của mình đến rồi!

Nhân tộc là một chủng tộc hiếm có, bọn họ đều do Bất Hủ cảnh hợp thành, qua năm dài tháng rộng, Nhân tộc cũng từng có thời kỳ huy hoàng, nhưng rồi biến mất quá lâu, gần đây cũng chỉ có mấy người xuất hiện ở Thái Thanh Thiên.

Chỉ có mấy tên Nhân tộc chắc chắn không cách nào quản lý rừng Sí Phong lớn như vậy, tộc nhân tộc Á Nho rất vui lòng thay La Chinh làm chuyện này.

“Thứ này hữu dụng không?” La Chinh hỏi.

Hắn hỏi Khởi Nguyên Thần Huyết trong cơ thể. Khởi Nguyên Thần Huyết không đáp lại La Chinh, hiển nhiên không hứng thú với thứ này.

“Vật này đương nhiên hữu dụng! Thánh vật của người luyện thể, nhất là một bộ Kim Ngân Cốt hoàn chỉnh lại càng là vạn năm khó gặp…” Đông Hoàng ở bên cạnh bỗng nhiên nói liến thoắng, vẻ mặt cực kỳ kích động.

Nhưng đột nhiên thấy mọi người đều nhìn mình chằm chằm, cái mặt già của Đông Hoàng lần đầu tiên đỏ lên.

Ông là Đông Hoàng, là người đứng đầu Thiên Cung, là chỗ dựa của Nhân tộc ở Trung Thần Châu…

Đối với một món bảo vật, nhất là còn đối mặt với vãn bối La Chinh, đúng là ông có hơi thất thố, nhưng chuyện này không thể trách ông được.

Những năm nay mặc dù Đông Hoàng mò vớt được không ít thứ tốt từ sông Thần, nhưng cái gọi là “tốt” này chung quy cũng có hạn. Ở thượng du sông Thần thường hay có một vài thứ đồ không thể tưởng tượng nổi, được vô số người mơ ước.

Tín vật Bỉ Ngạn mà Đông Hoàng có thể mang về Tam Thập Nhị Trọng Thiên, ban cho đám người Thánh Hồn cảnh ở Thiên Cung cơ bản đều là rác rưởi không ai thèm nhìn đến.

Một lần dưới tình huống vô cùng tình cờ, Đông Hoàng mò vớt được Kim Ngân Cốt, nhưng Kim Ngân Cốt này chỉ lớn bằng móng tay. Cho dù là như vậy, nó cũng khiến Đông Hoàng cảm thấy như nhặt được vật báu. Ông hưng phấn hồi lâu, dù sao sau khi trở thành Bất Hủ cảnh, bảo vật cường hóa thân thể cực kỳ hữu hạn.

Bây giờ thấy một bộ Kim Ngân Cốt hoàn chỉnh, trong lòng ông căn bản hưng phấn đến nỗi không kìm nén được.

“Nếu Đông Hoàng tiền bối cho là đồ tốt, vậy tiền bối nhận lấy đi” La Chinh nói.

Hắn có lẽ không dùng đến, nhưng đối với Bất Hủ cảnh như Đông Hoàng, Phục Hy, Nữ Oa, Thắng Thiên Thử Vương, những thứ này cực kỳ quan trọng.

Tộc nhân tộc Á Nho vừa ra tay không chỉ dẫn đến sự bất mãn của tộc nhân tộc Hà Mông mà còn đưa ra lời nhắc nhở cho mấy chủng tộc kiếm ăn dựa vào sông Thần khác!

Bây giờ tầm quan trọng của La Chinh không cần nói cũng biết, nếu có thể có quan hệ tốt với La Chinh, há chẳng phải là…

Nhưng khi những người dị tộc kia rục rịch định xếp hàng “tặng quà” cho La Chinh, tất cả cây phong trong rừng Sí Phong đều lay động.

“Rào rào…”

Dường như có một cơn gió vừa thổi qua rừng Sí Phong, vào giờ phút này tất cả lá phong bắt đầu reo hò, giờ đây tất cả cây Sí Phong đều sống lại, bọn chúng đang dùng một cách đặc biệt để giao tiếp với nhau.

“Ùng ục, ùng ục!”

Sông Thần bỗng nhiên lại gợn sóng.

Nước sông bỗng nhiên hiện ra vô số rễ cây cường tráng, đây là rễ của cây Sí Phong!

Rễ cây Sí Phong cực kỳ phát triển, gần như trải rộng dưới lòng đất, từ sông nhô ra cũng không phải chuyện hiếm thấy.

Nhưng điều kỳ lạ là những rễ cây này cuốn lấy hai chi cơ thể bị đốt cháy, đưa về phía bờ, một cái đưa đến trước mặt Ô Mông, cái còn lại đưa đến trước mặt tộc nhân tộc Á Nho.
Bạn cần đăng nhập để bình luận