Bách Luyện Thành Thần

Chương 2389: Hoài nghi

La Chinh, Trần Hoàng Dịch Kiếm và cô gái kia đứng ở tầng trên, nhìn thấy hết tất cả cảnh tượng bên dướiBây giờ nhìn thấy Đông Phương Thuần Quân đột nhiên bay vụt tới, ánh mắt cô gái kia chợt lóe lên.

Đương nhiên nàng ta biết rõ mục đích của Đông Phương Thuần Quân là muốn dẫn dụ đám Hàn Sát này tới đây!

“Chúng ta đi ra ngoài!” Nói xong, nàng ta nhìn La Chinh một cái: “Ngươi phải cẩn thận!”

Theo ý tưởng của nàng ta, nàng ta sẽ ép đám thánh nhân này phá vỡ sào huyệt của Hàn Sát, đến lúc đó bọn họ cũng chết bảy tám phần rồi. Khi ấy nàng ta sẽ dẫn nhóm bản sao đi thu dọn tàn cục, trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.

Không ngờ Đông Phương Thuần Quân lại dám gây khó dễ.

Cho dù lấy thực lực của nàng ta, một khi bị Hàn Sát ngăn chặn trong chỗ lõm cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Hiện tại nàng ta cũng chỉ có thể lao ra khỏi chỗ lõm…

Nàng ta không lo lắng những thứ khác, điều duy khiến nhất nàng ta lo lắng cũng chỉ có La Chinh.

“Vù vù vù vù…”

Cô gái nhẹ nhàng nhón chân, hóa thành một tia sáng màu đỏ bắn ra.

Bản sao của các thánh nhân có kết nối tâm linh với nàng ta nên cũng lập tức chạy ra ngoài!

“Thật to gan, dám dẫn mấy thứ này tới đây!” Cô gái lạnh giọng mắng.

Đông Phương Thuần Quân hừ lạnh một tiếng, bay một vòng trên không trung, đằng sau là khí lạnh dày đặc do Hàn Sát há miệng phun ra, mà góc độ khí lạnh lại vừa khéo nhằm về phía cô gái kia!

Mỗi một thánh nhân đều là tồn tại độc nhất vô nhị trong Thần vực, cũng là đứa con cưng giữa thiên địa Thần vực, mà Đông Phương Thuần Quân còn là tồn tại hàng đầu, sao có chuyện ông ta để yên cho cô gái này điều khiển?

Lúc trước đi xuống từng bước một là do hoàn cảnh ép buộc, trên đường đi ông ta vẫn luôn nhẫn nhịn chịu đựng.

Bây giờ đã tìm được cơ hội, ông ta liền bắt đầu phản kích!

Khí lạnh chằng chịt hóa thành một tấm lưới khổng lồ bao phủ về phía cô gái kia, trong tấm lưới này gần như không có không gian để tránh né.

Chiêu này của Đông Phương Thuần Quân cực kỳ đẹp!

“Chủ nhân, cẩn thận!”

“Thần Tiêu Hỏa Tráo!”

“Giáp Mộc Thần Lôi!”

“…”

Vị trí của thánh nhân bản sao khá thấp, ngang hàng với Đông Phương Thuần Quân nên bọn họ không bị khí lạnh cuốn vào bên trong.

Nhưng khi thấy “chủ nhân” gặp nguy hiểm, bọn họ cũng đồng loạt ra tay!

“Soạt…”

“Đùng!”

“…”

Trí tuệ của những bản sao này không hề thua kém bản gốc, bọn họ cũng biết những luồng khí lạnh này lợi hại nên chỉ có thể dùng đạo uẩn ngưng tụ từng luồng năng lượng, giúp cô gái kia xua tan khí lạnh.

Nhưng khí lạnh có đặc tính quá mức phức tạp, sức mạnh có lớn hơn nữa cũng sẽ trở nên bất lực trước những luồng khí lạnh này.

Tất cả năng lượng vừa va chạm vào khí lạnh đã lập tức bị đông cứng…

“Vù!”

Cô gái không ngừng lùi về sau, trong cơ thể nhanh chóng tràn ra một vầng sáng màu nâu.

Sức mạnh sợ hãi nguyên thủy của biển Minh Tưởng không ngừng bị nàng ta rút ra, hóa thành một tấm chắn màu nâu nằm ngang trước người nàng ta.

“Soạt…”

Vừa bị khí lạnh chạm vào, mặt ngoài tấm chắn lập tức kết băng.

Sức mạnh sợ hãi nguyên thủy vốn đã là một loại năng lượng cực kỳ lợi hại, đám Ác Nghiệt sử dụng sức mạnh sợ hãi nguyên thủy đã đủ để vây khốn Đông Phương Thuần Quân.

Ngay cả á thánh như Trần Hoàng Dịch Kiếm, sau khi hòa trộn Dịch Thần Nhất Kiếm và sức mạnh sợ hãi nguyên thủy, thực lực cũng đột nhiên tăng vọt, thậm chí còn có thể đối đầu với Hàm Thanh Đế!

Nhưng đứng trước khí lạnh này, loại sức mạnh ấy vẫn không chịu nổi một đòn.

Tấm chắn màu nâu bị đông kết, mặt ngoài nhanh chóng xuất hiện vết rạn, sau đó “rắc” một tiếng vỡ thành từng mảnh nhỏ, rơi xuống lả tả…

Các thánh nhân bên dưới không ngừng tránh né những mảnh vỡ rơi ra từ tấm chắn, bởi vì khí lạnh tích tụ trong đó cũng đủ để lấy mạng bọn họ!

Tấm chắn vỡ vụn, cô gái kia đưa tay chạm nhẹ một cái vào không trung, lại có một tấm chắn khác xuất hiện, nhưng lại bể nát ngay tức khắc…

Tấm chắn liên tục xuất hiện, liên tục vỡ nát, cô gái kia cũng nhân cơ hội lùi về sau!

Đông Phương Thuần Quân lợi dụng Hàn Sát ép lui cô gái kia một hồi, không hề ngơi nghỉ lấy một giây. Sau đó ông ta lượn quanh vách động nửa vòng lớn rồi đột nhiên nhanh chóng tới gần chỗ La Chinh!

“Có duyên cuối cùng vẫn gặp lại!”

Tuy Đông Phương Thuần Quân cũng đang rơi vào hiểm cảnh, nhưng lúc đối mặt với La Chinh, trên mặt ông ta vẫn nở nụ cười thản nhiên.

Rốt cuộc lần này La Chinh không thể nào trốn thoát…

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Trong cấm địa biển Thời Gian, La Chinh và Hàm Cửu Di chạy trốn ngay trước mắt ông ta, quả thực là sơ suất.

Nhưng đối với Đông Phương Thuần Quân, đây là chuyện không thể nào lường trước được, dù sao ông ta cũng không ngờ rằng Thi Tiểu Xảo sẽ ra tay vào đúng thời điểm mấu chốt.

Nhưng ông ta cũng chưa bao giờ nghĩ tới thằng nhóc này lại có thể dẫn về một đám cường giả!

Hiện tại Đông Phương Thuần Quân đã tìm được cơ hội, đương nhiên sẽ không nhân từ nương tay.

“Chết đi!”

Trong tay Đông Phương Thuần Quân ngưng tụ dấu tay hai màu đen trắng.

Dùng chân ý Âm Dương Hỗn Độn để giết chết một chân thần đại viên mãn là xem như đã rất coi trọng La Chinh rồi.

Ông ta sẽ giải quyết La Chinh với tốc độ nhanh nhất, sau đó lại nghĩ cách đối phó cô gái kia!

Nhưng trong khoảnh khác ông ta lao về phía bên phải, thân hình La Chinh ở trên không trung đột nhiên “lách” một cái, khéo léo tài tình tránh thoát một chưởng của ông ta!

“Hả?”

Trên mặt Đông Phương Thuần Quân cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Chuyện này là như thế nào?

Ông ta không cho rằng La Chinh có năng lực tiên tri, nhưng dường như hắn có thể nhìn thấu suy nghĩ của ông ta, sớm tránh được một chưởng của ông ta!

Có lẽ chỉ là trùng hợp…

Suy nghĩ trong lòng ông ta xoay chuyển nhanh chóng, thế tiến công lại không hề ngừng nghỉ, chưởng thứ hai tiếp tục đập tới.

Chưởng thứ hai của Đông Phương Thuần Quân lay động thất thường, chắc hẳn La Chinh không thể nào nhìn thấu.

Thế nhưng La Chinh lại lách người một cái, phối hợp với thân pháp quỷ dị, dễ dàng tránh được một chưởng của Đông Phương Thuần Quân…

Lần này, cuối cùng trên mặt Đông Phương Thuần Quân cũng hiện lên vẻ nghi hoặc.

Không hợp lý, chẳng lẽ thằng nhóc này có thể nhìn trộm suy nghĩ trong lòng mình?

Trong lòng ông ta bỗng hiện lên một ý nghĩ kỳ quái như vậy…

Nhưng linh hồn của ông ta đâu phải thứ mà một chân thần đại viên mãn có thể nhìn trộm, rốt cuộc La Chinh đã làm như thế nào?

Đông Phương Thuần Quân hoài nghi, nhưng không hỏi ra miệng.

La Chinh lại chủ động mở miệng trả lời: “Muốn biết ta làm như thế nào, ngươi có thể đi hỏi Hàm Thanh Đế!”

“Có ý gì? Tại sao lại phải hỏi hắn?” Sắc mặt Đông Phương Thuần Quân hơi sa sầm.

La Chinh nhắc tới Hàm Thanh Đế làm Đông Phương Thuần Quân bỗng nhớ ra.

Lúc đối phó với tiểu ác ma ở tầng thứ ba của vực sâu Ma Vực, vì bị côn trùng ăn linh hồn bao vây, không thể sử dụng thần thức cho nên tất cả mọi người đều không thể nhìn thấy tiểu ác ma.

Chỉ có duy nhất hai người có thể, một là Đông Phương Thuần Quân và một người nữa là Hàm Thanh Đế!

Đông Phương Thuần Quân dựa vào mắt Động Sát mới có thể đoán trước hình ảnh của vài hơi thở sau, cho nên mới biết đám tiểu ác ma kia tập kích từ chỗ nào.

Mà Hàm Thanh Đế cũng có thể đoán được giống như ông ta, điều này khiến Đông Phương Thuần Quân vô cùng khó hiểu.

Hàm Thanh Đế dựa vào đâu mà có thể tìm ra đám tiểu ác ma kia?

Nếu Hàm Thanh Đế cũng có thể đọc được suy nghĩ trong đầu mình thì có thể mượn suy nghĩ của mình để đưa ra phán đoán…

Nói cách khác, Hàm Thanh Đế cùng có thể tùy tiện nhìn trộm nội tâm của mình?
Bạn cần đăng nhập để bình luận