Bách Luyện Thành Thần

Chương 3753: Cách chỉ dùng một lần duy nhất

Quy Khư Mộ Địa có tổng cộng sáu khối mộ bia, bên trên và bên dưới mỗi nơi thiếu một khối là để làm lối ra và cửa vàoBên trong mộ bia có mấy khu vực lớn, đằng sau là rừng rậm màu xám trắng, nơi này được gọi là Hủ Mộc Địa. Ở đây quanh năm suốt tháng âm khí nặng nề, không có chút sinh khí nào, không chỉ có Nhân tộc không thích nơi này mà ngay cả các chủng tộc vốn đã sinh sống ở Quy Khư Mộ Địa cũng chán ghét nơi đây.

Hoa Thiên Mệnh thi triển dịch chuyển không gian từng lần một, chạy vội về phía Hủ Mộc Địa.

Mấy Thánh Nhân theo sát phía sau.

Mặc dù Hoa Thiên Mệnh đã gánh chịu tín vật Bỉ Ngạn tầng ba mươi ba, nhưng trình độ về mặt không gian thì vẫn không mạnh hơn các Thánh Nhân quá nhiều, các Thánh Nhân vẫn có thể đuổi theo bước chân của Hoa Thiên Mệnh.

“Ù…”

Trên không trung của Hủ Mộc Địa, Hoa Thiên Mệnh và mấy Thánh Nhân nối đuôi nhau bước ra khỏi lối đi không gian.

Hoa Thiên Mệnh cầm thanh trường kiếm thật chắc, đặt ngang trước người mình, bóng hình của Thái Thượng Lão Quân lại chui ra từ đó. Ông nhìn xuống bên dưới một chút rồi nói: “Lấy cây gỗ mục ở ngay chính giữa kia làm tâm, dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ cây gỗ trong phạm vi mười dặm xung quanh đi”

Thái Thượng Lão Quân vừa nói hết câu, Hàm Cửu Di lập tức mỉm cười nói: “Để ta!”

Dứt lời, Hàm Cửu Di ngửa người ra sau, rơi thẳng vào trong Hủ Mộc Địa.

Ngay khoảnh khắc khi nàng vừa rơi vào Hủ Mộc Địa, trên mặt đất lập tức dâng lên màn sương mù màu tím.

Màn sương tím nhanh chóng khuếch tán ra, hình thành một hình tròn rất lớn trong Hủ Mộc Địa, bao phủ phạm vi đường kính mười dặm xung quanh, không hơn một mét mà cũng không thiếu một mét.

“Vèo!”

Ngay sau đó, kiếm ý mãnh liệt phóng lên tận trời.

Trong phạm vi mười dặm, mỗi một cây gỗ mục đều bị một thanh kiếm màu tím đâm xuyên qua.

Sau khi những thanh kiếm này phóng lên cao thì tiến thẳng về phía Hàm Cửu Di, cuối cùng thu hết vào trong cơ thể nàng.

Sương mù tím đang lan tràn khắp phạm vi hình tròn trong Hủ Mộc Địa tản đi, toàn bộ cây gỗ trong đó đều biến mất, nháy mắt nơi đó đã biến thành một vùng đất bằng phẳng hình tròn.

“Thủ pháp rất độc đáo” Thái Thượng Lão Quân nhìn Hàm Cửu Di một chút.

Nghe được lời khen của ông lão này, Hàm Cửu Di mỉm cười, trong lòng thì vui như nở hoa. Có thể được chủ nhân của tháp Thiên Địa Huyền Hoàng khen ngợi tức là Đại Tử Khí thuật của nàng thật sự rất độc đáo.

Sau đó phân hồn của Thái Thượng Lão Quân nhảy xuống, đứng trên vùng đất bằng. Ông giẫm nhẹ chân xuống, một tia sáng màu vàng vây quanh ông và không ngừng lan rộng ra.

Trên mặt đất hiện ra từng lớp pháp trận bằng đá…

“Pháp trận này… Vốn đã tồn tại ở bên dưới Hủ Mộc Địa rồi” Trên mặt Cố Bắc là vẻ ngạc nhiên.

Cố Bắc ở tại Quy Khư Mộ Địa cũng đã được một thời gian không ngắn nhưng chưa bao giờ nghe thấy ở đây có giấu pháp trận. Đừng nói Cố Bắc mà ngay cả các chủng tộc nguyên sinh ở trong Quy Khư Mộ Địa cũng không hề phát hiện ra.

“Đúng vậy, chỗ này được chuẩn bị sẵn cho ngày hôm nay” Thái Thượng Lão Quân nói.

Sau đó Thái Thượng Lão Quân bắt đầu điều khiển pháp trận này…

Khi pháp trận khởi động, toàn bộ Hủ Mộc Địa đều chấn động không thôi, sáu khối mộ bia bị cắn xé nham nhở cũng bắt đầu phát ra ánh sáng.

Đợi đến khi pháp trận mở ra hoàn toàn, Thái Thượng Lão Quân vỗ nhẹ ở ngay chính giữa pháp trận, đồng thời bật ra một chữ: “Mở!”

“Ầm ầm ầm ầm ầm ầm…”

Hủ Mộc Địa càng chấn động dữ dội hơn.

“Soạt!”

Trong rừng rậm Hủ Mộc Địa bỗng có một dấu ấn hình rồng sáng lóa lên, sau đó một vệt sáng hình rồng phóng lên trên trời, bay về phía đầu lâu trên bia mộ.

“Soạt! Rào rào rào rào rào rào rào…”

Từng dấu ấn hình rồng to lớn đua nhau xuất hiện chen chúc, những con rồng ánh sáng đó như màn mưa dày đặc xông thẳng tới chân trời.

Chỉ mấy hơi thở thôi mà đã có mấy chục nghìn con rồng bay ra…

Mấy người Hoa Thiên Mệnh, Cố Bắc, La Tiêu, Cưu Thánh, Hàm Cửu Di đều sững sờ nhìn cảnh tượng này. Bọn họ đã bị năng lượng kinh khủng ấy làm rung động.

Chỉ một con rồng ánh sáng thì không tính là gì, uy lực trong một nhát kiếm của Hoa Thiên Mệnh còn vượt xa hơn thế.

Nhưng chỉ vài hơi thở mà đã có đến mấy chục nghìn con rồng, đám rồng này cứ thế nối đuôi nhau kéo dài không dứt, cuối cùng số lượng lên đến hàng triệu thậm chí hàng chục triệu con, dù là tồn tại mạnh mẽ đến đâu cũng khó chống lại nổi!

“Bên phía Hủ Mộc Địa xảy ra chuyện gì vậy!”

“Phản ứng năng lượng khủng khiếp quá!”

“Là vũ khí bí mật của Quy Khư Mộ Địa chúng ta à?”

Các sinh linh ở nơi khác của Quy Khư Mộ Địa cũng nhìn thấy cảnh này.

Vì bị đám đầu lâu kia xâm lấn mà cả Nhân tộc lẫn các tộc nhân dị tộc khác đều vô cùng tuyệt vọng, thật không ngờ trong Quy Khư Mộ Địa còn có vũ khí bí mật cỡ này, trong lòng những kẻ ở đây đều hết sức vui mừng.

Tia sáng rồng kia như có ý thức của bản thân, tiến thẳng về phía đầu lâu trên bia mộ.

Không cần biết là đầu lâu vẫn ở độ lớn như ban đầu hay là đã to hơn gấp trăm lần nghìn lần, trong thoáng chốc chúng đều bị những tia sáng rồng này bao phủ, sau đó tỏa ra từng chùm sáng chói lòa rực rỡ.

Chùm sáng lấp lánh hệt như từng mặt trời vừa nổ tung, ánh sáng chói lóa đến mức không thể nhìn thẳng chiếu rọi xuống Mộ Địa.

Tình cảnh này kéo dài suốt một nén nhang…

Khi toàn bộ ánh sáng đều đã mờ dần, tia sáng rồng không thấy đâu nữa, cả đám đầu lâu đang tàn phá bừa bãi trên bia mộ cũng biến mất.

“Thành, thành công!” Trên mặt Cưu Thánh toàn là vẻ mừng rỡ.

“Hóa ra Quy Khư Mộ Địa mạnh như thế!” La Tiêu cũng không kìm được sự kích động trong lòng.

Hoa Thiên Mệnh phấn chấn hỏi: “Tiền bối, pháp trận này có thể dùng mấy lần?”

Mấy người Cố Bắc, Hàm Cửu Di cũng quan tâm vấn đề này.

Thái Thượng Lão Quân chậm rãi giơ tay lên nói: “Một lần, lần này sử dụng xong là năng lượng bên trong pháp trận cũng tiêu hao gần hết…”

“…”

Mấy vị Thánh Nhân đều im lặng, trong lòng hơi ảo não.

Hoa Thiên Mệnh không cam lòng nói: “Nhưng với đại thần thông của tiền bối thì cuối cùng cũng sẽ dẫn dắt chúng ta vượt qua được kiếp nạn này”

Ông lão này là chủ nhân tháp Huyền Hoàng đấy!

Mấy người La Tiêu, Cố Bắc đứng cạnh còn đang trông cậy vào việc ông lão sẽ khởi động lại tháp Thiên Địa Huyền Hoàng, chỉ là vừa rồi bọn họ không có cơ hội đặt câu hỏi mà thôi.

Ai ngờ Thái Thượng Lão Quân thở dài một hơi, nói: “Theo như chuẩn bị ban đầu thì hiện giờ đúng là ta nên đứng tại Quy Khư Mộ Địa và dẫn dắt các ngươi vượt qua kiếp nạn này, có điều tình hình đã thay đổi…”

“Thay đổi gì?” Hoa Thiên Mệnh lại hỏi.

“Không có gì…”

Thay đổi mà Thái Thượng Lão Quân nói tới chính là việc La Chinh đã thành công mở ra vùng đất sơ khai, cho nên Quy Khư Mộ Địa thân là biện pháp dự phòng cũng lui khỏi hàng ngũ.

Nếu La Chinh không thành công thì Thái Thượng Lão Quân sẽ dốc hết mọi thứ vào Quy Khư Mộ Địa.

Thế nhưng ông không muốn bóc trần sự thật này, như vậy sẽ khiến lòng tin của những người ở đây bị đả kích lớn.

Nghĩ một lúc, Thái Thượng Lão Quân tìm lời nói đỡ cho câu vừa rồi của mình: “Thay đổi này là tháp Thiên Địa Huyền Hoàng đột nhiên bị tập kích, bây giờ đã hoàn toàn hư hỏng rồi. Ta và bốn đồ đệ của ta đều đã chết, chỉ có điều trước đó ta có dự cảm nên mới đặt một phân hồn vào trong Cô Kiếm này, nhờ đó miễn cưỡng giữ lại hồn thể nhỏ yếu này”

Tháp sụp, đã chết…

Hoa Thiên Mệnh cùng các Thánh Nhân đều ngây dại.

Đại năng tạo ra Quy Khư Mộ Địa cùng tháp Thiên Địa Huyền Hoàng cũng chết được ư? Vậy đối thủ của ông là tồn tại đáng sợ đến nhường nào?

“Nếu vậy, làm sao bọn ta chống đỡ nổi đám đầu lâu này…” Cố Bắc nói, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Mặc dù ông lão này đã mở pháp trận tiêu diệt hết đám đầu lâu, thế nhưng trong hỗn độn còn có nhiều đầu lâu hơn nữa.

“Các ngươi không đối phó được” Thái Thượng Lão Quân nói.

“Vậy chẳng phải là không có hi vọng…” La Tiêu thì thào.

Nghe được chuyện tháp Thiên Địa Huyền Hoàng đã sụp đổ, La Tiêu bị đả kích cực lớn. Ông rất mong chờ vào việc thay một món tín vật Bỉ Ngạn khác, bây giờ ý nghĩ ấy lại bị ông lão này dập tắt đi, hơn nữa theo như lời ông lão thì ngay cả Quy Khư Mộ Địa cũng không thể ở tiếp được nữa!

“Không, vẫn còn hy vọng” Thái Thượng Lão Quân khẽ mỉm cười, nói: “Hy vọng ở ngay trên người ngươi”
Bạn cần đăng nhập để bình luận