Bách Luyện Thành Thần

Chương 2182: Chân ý Hư Không Huyễn Diệt

Nguyên nhân Tiên Trạch có thể cảm ngộ chân ý đạo pháp tự nhiên trong nháy mắt không phải là vì hắn ta hiểu đạo pháp tự nhiênBên trong bộ tộc Hiên Viên có hai người bị lưu đày tu luyện chân ý đạo pháp tự nhiên nên dĩ nhiên là Tiên Trạch sẽ có ấn tượng sâu sắc với nó!

Do vậy, hắn ta vừa quan sát một lát là đã cảm nhận được hơi thở giống nhau…

Chẳng qua, Tiên Trạch chưa dám khẳng định nên mới cẩn thận hỏi La Chinh.

“Kỳ quái lắm hả?” La Chinh cười nhạt.

Câu trả lời của La Chinh xem như thừa nhận.

Đôi mắt Tiên Trạch chợt lóe sáng, ánh mắt khi nhìn về phía La Chinh cũng thay đổi lần nữa.

Hắn ta vốn cho rằng La Chinh chỉ là hoang thần có thiên phú xuất chúng, dù lợi hại đến thế nào thì cũng vẫn có khoảng cách không thể vượt qua với mình.

Hiện tại, Tiên Trạch đã thầm xem La Chinh là loại người như mình.

“Quả là khiến ta phải kinh ngạc, khó trách ngươi có thể đánh bại Hạ Vân và Hạ Phong một cách thoải mái như vậy” Tiên Trạch chép miệng.

Tiên Trạch hoàn toàn không ngờ sẽ có một người trên thế giới này cũng tu luyện chân ý của đạo giống mình.

“Có điều, còn khuya mới thắng ta…” Hắn ta tức tốc bổ sung thêm.

“Vù…”

Hiên Viên Hoang Thể bên ngoài cơ thể Tiên Trạch phát ra ánh sáng vàng lóa mắt, một loại hơi thở đặc biệt khác cũng tản ra ngoài cùng với lực lượng hoang thần.

“Hơi thở này… cũng là một loại chân ý của đạo” La Chinh cảm nhận được hơi thở đặc biệt ấy, hai mắt chợt nheo lại.

Hiện tại hắn đã biết được các dạng chân ý của đạo như sau: chân ý nhất niệm thiện ác, chân ý âm dương hỗn độn, chân ý đạo pháp tự nhiên, chân ý kiếm vận vĩnh hằng, chân ý thánh ngôn thuật diệt!

Trong đó, La Chinh lĩnh ngộ chân ý nhất niệm thiện ác từ Lão Viên, tuy chưa hiểu thấu đáo về nó nhưng cũng không kém là bao. Mặt khác, hắn còn lĩnh ngộ đến 99% chân ý đạo pháp tự nhiên…

Trong Thần vực có lưu truyền “mười hai kiến giải chưa trọn vẹn về tâm pháp chân ý”. Nói cách khác, Thần vực từng có mười hai tâm pháp về chân ý của đạo.

Về phần các loại chân ý của đạo trong thế giới mẹ và trong hỗn độn thì La Chinh hoàn toàn không biết là có bao nhiêu cả.

Mỗi một loại chân ý của đạo đều là một con đường dẫn đến Bỉ Ngạn, đồng thời trong đó cô đọng tâm huyết của vô số người.

Đây là cách tiếp tục tu luyện của Đại Thế Giới, cũng là con đường tu luyện chân thần hướng đến Bỉ Ngạn.

Chân ý của đạo tản ra từ người Tiên Trạch mang theo một ít dáng dấp của “không gian thần đạo”. La Chinh còn đang thầm phỏng đoán thì nào ngờ Tiên Trạch lại tự nói luôn…

“Tâm pháp mà sư phụ truyền thừa cho ta là chân ý hư không huyễn diệt” Thanh đao nhọn trên tay phải của Tiên Trạch chỉ vào La Chinh, hắn ta thản nhiên nói: “Sư phụ nghiêm cấm ta sử dụng nó để đối phó với kẻ địch nên ta chưa từng sử dụng nó trước mặt ai, hơn nữa cũng không dùng được…”

Lời nói của Tiên Trạch chứa đựng rất nhiều hàm ý.

Hạ Vân và Hạ Phong ở đằng xa đã biến sắc mấy lần.

Sau khi Hạ Phong thua Tiên Trạch, Tiên Trạch đã trở thành nhân vật được chào đón nhất trong bộ tộc Hiên Viên.

Thế nhưng Hạ Phong vẫn không phục, bởi vì khi ấy Tiên Trạch chỉ thắng hiểm nên y luôn cảm thấy sự chênh lệch giữa hai người là rất nhỏ.

Từ đó về sau, Hạ Phong lao vào tu luyện khắc khổ nhằm đợi đến ngày đánh bại Tiên Trạch.

Đến khi nghe những gì Tiên Trạch vừa nói, Hạ Phong mới hiểu tên này không hề sử dụng sức mạnh thật sự!

“Có điều, ngươi thì khác” Tiên Trạch cười nghiêm túc: “Ta tin sư phụ sẽ không trách ta đâu nhỉ?”

Dứt lời, bóng dáng Tiên Trạch lại chợt lóe rồi biến mất trước mắt mọi người.

Không chỉ mình La Chinh mà đến các hoang thần có thực lực mạnh mẽ như Tử Ngọc, Điêu Viễn và Cơ Mi của tộc Hiên Viên đều không tìm thấy bóng hắn ta đâu.

“Chân ý hư không huyễn diệt… Nếu sử dụng chân ý này thì có thể giấu mình trong không gian hỗn độn sao?”

La Chinh chăm chú nhìn nơi trống không trước mặt, trong lòng thầm nghĩ.

Hắn không lạ gì pháp tắc không gian, không gian thần đạo cũng nằm trong xích Vô Lượng của hắn.

Chẳng qua, pháp tắc không gian phụ thuộc vào pháp tắc của vũ trụ, không gian thần đạo thì phụ thuộc vào pháp tắc không gian trong Thần vực.

Vậy, lẽ nào Chân ý hư không huyễn diệt phụ thuộc vào pháp tắc không gian hỗn độn?

“Vút!”

Trong nháy mắt, Tiên Trạch đã xuất hiện bên người La Chinh và vung đao chém xuống.

La Chinh có Bát Khúc Phi Yên được dung nhập đạo pháp tự nhiên nên có thể tránh được nhát đao ấy, cả người cũng lùi về sau!

Tuy nhiên, lần này Tiên Trạch đã có sự chuẩn bị. Ngay lúc hắn ta chém ra, trên mặt đao hiện đầy những vết rạn như mạng nhện rồi phân tán trong một vùng không gian, cuối cùng vỡ nát!

“Ầm!”

Vùng không gian ấy vỡ nát rồi nhanh chóng thu gọn lại thành một vùng hư không tuyệt đối. Xung quanh nơi ấy tỏa ra một lực hút vô hình, hút mọi vật xung quanh mình về phía đó, không có bất kỳ một vật thể nào thoát khỏi.

La Chinh vốn đã lùi lại cũng bị lôi ngược về!

“Để ta xem lần này ngươi trốn thế nào!” Tiên Trạch cười, thanh đao trên tay phải nhắm ngay mặt La Chinh.

La Chinh thấy đao đã đâm về phía mình mà mình lại không có không gian tránh né bèn hừ lạnh, kiếm trong tay chợt xoay lại rồi đâm thẳng về phía Tiên Trạch.

“Keng keng keng keng keng…”

Thanh đao của Tiên Trạch đụng trúng kiếm của La Chinh, vũ khí của cả hai bắt đầu va chạm liên tục trong lúc tiếp cận nhau.

Cơ thể khổng lồ mà lại có thể giao tranh với nhau trong phạm vi nhỏ với tốc độ chóng mặt như vậy.

Cả bộ tộc Hiên Viên lẫn tộc Xi Vưu đều quan sát trận đấu đến hoa cả mắt. Bọn họ khó có thể phân rõ ai là người chiếm ưu thế, chỉ biết trong trận đấu ở cấp bậc này, hơi sơ sẩy chút thôi là sẽ phân rõ thắng bại, thậm chí là sống chết ngay lập tức.

“La Chinh không sử dụng lực linh hồn” Trừng Úy lẳng lặng chú ý trận đấu.

“Xem ra La Chinh vẫn chưa dùng hết sức, hắn muốn nhân cơ hội này để rèn luyện bản thân” Ánh mắt Mão Tuyết trở nên phức tạp.

Bọn họ được gọi là thiên tài trong tộc Xi Vưu, được vô số người kính trọng và nhận hết tất cả mọi sự thiên vị trong tộc. Thế nhưng bọn họ lại chẳng là gì so với La Chinh và Tiên Trạch!

“Đao của tên Tiên Trạch đó có vấn đề…” Tử Ngọc nhìn chăm chăm vào thanh đao đang bay múa kia, vẻ mặt hơi lo âu.

Hiển nhiên La Chinh cũng chú ý đến vấn đề mà Tử Ngọc nói.

Mỗi lần kiếm của hắn va chạm với thanh đao ấy đều sẽ để lại một điểm sáng trắng nhạt. Sau khi xuất hiện, điểm sáng trắng ấy nhanh chóng hội tụ giữa thân đao và hình thành một vầng sáng trắng.

Trong lúc đao kiếm chạm nhau, vầng sáng trắng kia ngày càng nổi bật trên thân đao đen.

Cùng lúc đó, Tiên Trạch cười ngày càng đắc ý như thể La Chinh đang dần bước vào cạm bẫy mà hắn ta đã đặt sẵn vậy.

“Hóa thành hư vô đi!”

Khi vầng sáng kia đã chói lóa đến độ không thể nhìn thẳng, Tiên Trạch cười gằn và nhấc hai thanh đao nhọn lên.

Cảnh tượng ấy trông tựa như có hai mặt trời đang mọc lên vậy.

La Chinh thấy thế bèn lùi mạnh về sau, đồng thời thần cách tại thế giới trong cơ thể cũng sinh ra một ít ánh sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận