Bách Luyện Thành Thần

Chương 2597: Thu hoạch của các đệ tử

Đấu kiếm chân ý xem như một cửa ải cần phải trải qua trong học cungNhững hình kiếm trên Tham Thiên Đại Kiếm tượng trưng cho mức độ lĩnh ngộ chân ý của đạo của các đệ tử. Các đệ tử cùng cấp tiến hành đấu kiếm chân ý với nhau không những có thể kích phát lòng cầu thắng của họ mà trong quá trình đấu kiếm chân ý, đôi bên đều có thể thu hoạch được lĩnh ngộ mới.

Có không ít đệ tử đã đột phá ngưỡng giới hạn trong quá trình đấu kiếm chân ý này.

Ví như Thu Dịch và Nguyệt Bạch Thành, hai người bọn họ đã đấu kiếm chân ý cùng nhau ngay từ những buổi đầu, lúc nào cũng là ngươi truy ta đuổi, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã vượt trội hơn hẳn các đệ tử có cùng xuất phát điểm khác. Bây giờ hai người họ đã trở thành ngôi sao mới rực rỡ nhất trong Đạo Kiếm Cung.

Chỉ có điều, mấy đệ tử đang bao vây tấn công La Chinh lại mang theo địch ý rất lớn.

Yêu Kiếm Cung và Táng Kiếm Cung là hai học cung xuất sắc nhất trong số mười ba học cung, đương nhiên các đệ tử cần phải tự bảo vệ địa vị của họ.

Nếu La Chinh xuất ra từ học cung nào khác thì cũng thôi, nhưng hắn lại là đệ tử Ngưng Kiếm Cung – một đống rác trong mắt các học cung còn lại. Hơn nữa La Chinh lại không phải con cháu của gia tộc lớn như Thu gia hay Nguyệt Bạch gia, bảo sao họ chịu để mặc cho một kẻ như thế ngóc đầu lên được?

“Đạp hắn xuống đi!”

“Kéo tốc độ hắn chậm lại!”

“Nếu cứ tiếp tục tiến lên thì sẽ vượt qua cả ngưỡng của ta mất!”

Những người này cũng đã lĩnh ngộ chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng được hơn ba nghìn chữ, hình kiếm của họ cũng tương tự La Chinh, thậm chí còn hơi mạnh hơn một chút.

Mấy hình kiếm hung hăng bao vây tới, khí tức chân ý trên Tham Thiên Đại Kiếm lập tức nồng đậm hơn gấp mấy lần!

“Vụt! Keng keng keng…”

Những hình kiếm kia chém lên hình kiếm của La Chinh làm phát ra từng tiếng kim loại va chạm giòn giã, âm thanh ấy hệt như đao kiếm thật sự chém vào nhau. Từng luồng khí tức chân ý cũng thuận theo sợi tơ xanh truyền về linh hồn La Chinh.

Nếu đệ tử bình thường bị cả mấy người bao vây tấn công cùng một lúc thì căn bản khó mà chịu đựng nổi, e là đầu sẽ đau như muốn nứt ra, không thể không ngừng lại.

Thế nhưng người bị bao vây lúc này là La Chinh, hắn chỉ bị bọn họ cản trở một chút, sau đó tay cầm chắc bản dịch, giọng đọc vang lên càng to hơn, không ngừng quanh quẩn trong không trung như tiếng chuông đồng vang vọng.

Đồng thời, khí tức chân ý tỏa ra từ hình kiếm của La Chinh lại càng thuần khiết hơn, khiến ba, bốn hình kiếm khác vừa chạm vào đã bị đẩy ra ngay lập tức!

Cùng lúc ấy, khí tức chân ý của La Chinh cũng thuận theo sợi tơ xanh truyền vào đầu mấy đệ tử kia. Thoắt sau, mọi người lập tức nghe thấy vài tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ trên đài của Táng Kiếm Cung và Yêu Kiếm Cung!

Mấy đệ tử kia ôm đầu ngồi xổm xuống, trên mặt đầy vẻ đau đớn.

“Tên này…”

“Hắn gần như không bị thương gì cả!”

“Người này thật sự mới tu luyện chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng lần đầu sao?”

“Điều này chắc chắn là thật. Tham Thiên Đại Kiếm sẽ không đưa ra phán đoán sai lầm đâu!”

Hình kiếm xuất hiện trên Tham Thiên Đại Kiếm phản ánh trực tiếp mức độ lĩnh ngộ của người tu luyện đối với chân ý. Mọi người đều nhìn thấy hình kiếm của La Chinh trưởng thành với tốc độ nhanh đến chóng mặt, vậy thì làm sao mà sai được?

“Chúng ta cũng đánh tới thôi!”

“Nếu lĩnh ngộ của tên này đối với chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng thật sự thấu triệt đến thế thì đối với chúng ta cũng rất có ích!”

“Đau đớn chỉ là nhất thời! Biết đâu có thể nhờ chuyện này mà đột phá được ngưỡng giới hạn!”

Các đệ tử cùng đạt được hơn ba nghìn chữ thấy cảnh này cũng lập tức hăng hái lên.

Sở dĩ Đạo Kiếm Cung khuyến khích đấu kiếm chân ý là vì trong quá trình đấu kiếm thường có thể hấp thu khí tức chân ý của đối phương, nhờ vậy trong đầu sẽ lưu lại cảm ngộ của đối phương, qua đó đột phá nhanh hơn!

Vả lại, đối phương phản kích càng ác liệt thì càng đạt được hiệu quả.

Có không ít đệ tử học cung bị kẹt ở mức trên dưới ba nghìn chữ đã từ rất lâu, nhưng ngưỡng giới hạn của chân ý của đạo rất khó mượn ngoại lực đột phá.

Lúc này, hình ảnh La Chinh trong mắt họ đã thay đổi hoàn toàn, ý định chèn ép hắn cũng biến mất sạch. Bọn họ nghiễm nhiên xem La Chinh như một viên đan dược đại bổ mà cuồng nhiệt chen nhau lao về phía hắn.

La Chinh vừa lẩm nhẩm vừa khẽ liếc mắt nhìn sang. Khi thấy hàng loạt hình kiếm ồ ạt xông về phía mình, trong lòng hắn cũng kinh hoảng không thôi.

Mấy kẻ này điên hết rồi à?

Nhưng vì đám đệ tử này đã phát động đấu kiếm chân ý với hắn nên hắn cũng không còn sự lựa chọn nào khác. Hắn chỉ đành đẩy nhanh tốc độ lĩnh ngộ chân ý của đạo để hình kiếm của mình cao lên thật nhanh, rời khỏi khu vực ba nghìn chữ này. Tuy nhiên, tốc độ đọc của hắn hiện giờ đã gần như là cực hạn, sao có thể thoát ra khỏi một đống hình kiếm bu đông bu đỏ kia?

“Keng keng keng keng…”

Mấy chục hình kiếm cứ lần lượt bay nhào về phía hình kiếm của La Chinh, mà cứ sau mỗi một tiếng “keng” giòn giã là tiếng kêu thảm của một đệ tử nào đó.

Thế là trên đài của mười hai học cung bỗng xuất hiện hiện tượng lạ nghìn năm có một. Từng đệ tử một liên tục ôm đầu tru tréo lên, thậm chí có người còn ngất lịm đi. Trong đó còn có hai đệ tử ngã nhào ra khỏi đài và rơi xuống vực sâu ngun ngút.

Đương nhiên các cung chủ sẽ không để cho đệ tử của mình bị ngã thật…

Đại kiếm tư của Đạo Kiếm Cung thấy cảnh này cũng chỉ còn biết dở khóc dở cười. Ông ta nói: “Đệ tử tên La Chinh này dường như có sự hòa hợp tự nhiên với chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng…”

“Không chỉ là… hòa hợp thôi đâu… Linh hồn của hắn… cũng rất mạnh. Dù sao hắn đã từng bước vào biển Chân Ý…” Thu Hàn Yên dùng một câu nói thẳng ra sự thật.

Có lẽ bị các đệ tử khác phát động đấu kiếm chân ý chỉ gây ra phiền phức rất nhỏ cho La Chinh thôi, nhưng đông đảo đệ tử cùng xông lên như thế thì rất khó coi nhẹ. Có điều, dù gì La Chinh cũng đã từng tiến vào biển Chân Ý nên hắn có thể chống đỡ được chỉ với linh hồn của chính mình.

Thu Thắng Thủy cũng gật đầu, nói: “Linh hồn hùng mạnh chỉ là một mặt. Nếu chỉ có linh hồn mạnh thôi thì vẫn chẳng thể thoải mái chịu đựng nhiều đợt đấu kiếm chân ý đến vậy. Hai cái này, thiếu một thứ cũng không được…”

Hắn ta vừa dứt lời thì trên đài của Táng Kiếm Cung bỗng vang lên một giọng nói đầy mừng rỡ: “Ha ha ha, ta hiểu, ta hiểu rồi! Thì ra là vậy…”

Kẻ vừa lên tiếng tên là Nguyệt Bạch Lăng, chính là đệ tử học cung phát động đấu kiếm chân ý với La Chinh sớm nhất.

Ban nãy khi va chạm với La Chinh, khí tức chân ý đột nhập xông thẳng vào đầu hắn ta khiến linh hồn hắn ta đau đớn như thể bị xé thành nghìn mảnh. Nhưng khi toàn bộ nỗi đau qua đi, hắn ta bỗng cảm nhận được trong đầu mình như vừa sáng tỏ cái gì!

Hắn ta mắc kẹt tại giai đoạn ba nghìn một trăm chữ đã được hai năm ròng, vậy mà giờ phút này hắn ta có cảm giác như mình có thể dễ dàng vượt qua, đương nhiên trong lòng sẽ vô cùng kích động! Hắn ta gần như không kịp đợi chờ gì nữa mà khoanh chân ngồi xuống, tay cầm bản dịch, lặng lẽ lẩm nhẩm. Không ngờ hình kiếm của hắn ta trên Tham Thiên Đại Kiếm thật sự dần cao hơn!

Không chỉ có hắn ta mà hai đệ tử khác cũng có phản ứng hệt như thế. Bọn họ ôm tâm trạng cực kỳ kích động, bắt đầu thử nghiệm cảm ngộ trong đầu mình.

“Cái này…”

Cung chủ các học cung thấy phản ứng của ba đệ tử kia cũng ngạc nhiên không thôi.

Vì muốn các đệ tử học cung sớm ngày bước chân vào biển Chân Ý mà họ từng âm thầm hao tốn không ít sức lực. Thế nhưng bao tâm sức của họ, bao thủ đoạn của họ còn không bằng một trận đấu kiếm chân ý với La Chinh?

“Chắc ba đệ tử này chỉ là trùng hợp mà thôi…” Cung chủ Táng Kiếm Cung Nguyệt Bạch Lật thấp giọng nói.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận