Bách Luyện Thành Thần

Chương 3854: Triển lãm

Người phụ nữ này bị một lớp kết giới vô hình bảo vệ, đám đầu lâu kia chỉ biết nháo nhào lượn vòng quanh kết giới. Chúng chen lấn, tranh nhau muốn cắn nuốt người phụ nữ này, nhưng bị kết giới ngăn lại nên chúng chẳng thể đạt đượcNgười phụ nữ khép hờ hai mắt, không thể thấy rõ liệu bà có sở hữu đôi mắt rắn hay không.

Nhưng dù có mắt rắn hay không thì đã chẳng còn quan trọng nữa, bởi vì bà có dung mạo giống Lăng Sương đến tám, chín phần.

Lúc La Chinh định thu ý thức về thì người phụ nữ bỗng mở mắt ra, trong đôi con ngươi hình bán nguyệt màu vàng lộ ra vẻ hoang mang.

Theo lý thuyết, sinh linh của thế giới ngăn thứ tư không thể cảm ứng được khí tức của Huyễn Không Thị Giác, bởi vì ý thức khuếch tán ra cực kỳ mỏng manh, vả lại còn do Tâm Linh Cực Thái thúc đẩy phóng ra.

Giống như Tà Thần, hắn ta phát hiện ra là do có được sức mạnh của Thâm Không.

Nhưng người phụ nữ này dù gì cũng là Xà Linh – chủng tộc có cảm giác bén nhạy nhất trong Tứ Linh Môn. Bà phát hiện ra một luồng khí tức có vẻ như đang hiện hữu, song lại rất khó nắm bắt.

“Có người đang nhìn trộm ta? Là một tin tức tốt…”

“Không giống với những gì phụ thân nói, rằng ông có thể nắm rõ tất cả mọi thứ trong hỗn độn này. Nơi đây ắt hẳn có người đứng lên phản đối, đúng không?”

“Nếu có thể thì ta xin ngươi, xin ngươi hãy giết phụ thân ta”

Người phụ nữ tỏ vẻ thành khẩn.

Bà lớn lên trong Nhân Linh Môn, một thân bản lĩnh của bà cũng là nhờ các Nhân Linh trong Đại Sai Tưởng viện dạy cho, thứ duy nhất mà Nghiệt từng cho bà chính là viên Hung Châu trên đỉnh đầu kia. Đó là món quà cưới mà Nghiệt đưa cho bà.

Nói thế nào đi nữa, phụ thân đưa cho bà một món Thánh Tá Chi Vật, việc này có thể xem là vinh quang rất lớn trong Tứ Linh Môn. Thậm chí việc này còn khiến những đứa con khác của Nghiệt ghen ghét.

Đó là khoảng thời gian duy nhất mà bà cảm nhận được tình thân.

Sau này bà mới biết, Hung Châu vốn chẳng phải món quà gì, mà đó là một hung khí mai phục ngay trong cơ thể bà, là thứ mà phụ thân bí mật chuẩn bị vô số năm ròng.

Lúc Tứ Linh Môn tàn sát tại thế giới Hỗn Độn, phụ thân yêu cầu bà đứng về cùng một phe, thế nhưng bà liều chết không theo.

Từ giây phút mà Khổ Thụ mất mạng, Nghiệt đã trở thành kẻ thù không đội trời chung trong mắt bà.

Bà biết mình vĩnh viễn không thể báo thù được, nhưng bà vẫn muốn sống, sống để nhìn thấy ngày mà Nghiệt phải hối hận.

La Chinh cảm nhận được hận ý mãnh liệt trong lòng bà, có điều Huyễn Không Thị Giác không thể truyền lời đi được nên hắn chỉ đành lặng lẽ thu hồi ý thức về.

Sau khi giải trừ Tâm Linh Cực Thái, phân thân của La Chinh lại nhắm mắt và chìm trong giấc ngủ say một lần nữa.

Bản thể La Chinh trên đài Phỉ Thúy mở mắt ra.

Lăng Sương, Khổ Thụ, Văn Địa Chi đều đang đợi chờ xung quanh. Vừa thấy La Chinh tỉnh lại, trên mặt ba người bọn họ đều lộ rõ vẻ quan tâm.

“Tìm thấy rồi” La Chinh nói.

Lăng Sương, Khổ Thụ cùng Văn Địa Chi đều vui mừng.

“Ngọc Chích, Ngọc Chích nàng có khỏe không?” Khổ Thụ lắp bắp hỏi.

“Nhìn thì có vẻ khỏe đấy, có điều bà ấy rất hận Xà Linh Vương Nghiệt” La Chinh kể lại những gì mình đã nhìn thấy.

Khổ Thụ nghe xong thì cúi thấp đầu, ánh mắt đăm đăm. Một lúc lâu sau ông mới lên tiếng: “Có cứu nàng ra được không?”

“Được!”

La Chinh đáp mà không hề do dự.

Một canh giờ sau…

Vùng đất sơ khai vốn đang chuyển động theo một quy luật nhất định trong thế giới hỗn độn bỗng chỉnh lại phương hướng, tiến thẳng vào sâu trong hỗn độn.



Trong thế giới mẹ, một cung điện mới tinh đang được thi công xây dựng. Nhìn từ ngoài vào thì đây chỉ là một kim tự tháp màu đen khổng lồ mà thôi, không có điểm nào lạ thường cả.

Sau khi cung điện được xây xong, ý chí của nó bỗng lượn lờ khắp toàn bộ thế giới mẹ. Nó mời tất cả cường giả trong thế giới mẹ đến đây.

Thánh Hồn cảnh, Bất Hủ cảnh, Thông Thiên giáo chủ cùng Hàn Ca… Tổng cộng có hơn hai trăm người.

“Két…”

Cửa cung điện mở ra, một luồng khí tức năng lượng phức tạp ập đến.

Các cường giả Thánh Hồn cảnh, Bất Hủ cảnh vừa cảm nhận được khí tức này thì lập tức lướt mắt nhìn vào trong đại điện. Chỉ thấy trên trần nhà trong đại điện khảm rất nhiều tinh thể hình tam giác, bên trong mỗi một tinh thể cất chứa năng lượng của một môn thần đạo.

“Ba ngàn thần đạo? Tinh luyện ra từng thần đạo riêng lẻ trong ba ngàn thần đạo để làm gì chứ? Trong này giấu bí mật gì…”

Nhóm Thánh Hồn cảnh, Bất Hủ cảnh đều tỏ vẻ không thể nào hiểu nổi.

Nếu cho họ đủ thời gian thì tu luyện ba ngàn thần đạo cũng chẳng phải việc gì khó. Dù sao trong thế giới mẹ này, sức mạnh của tín vật Bỉ Ngạn mới là thứ đứng đầu.

Thông Thiên giáo chủ cùng Hàn Ca không nói gì, bọn họ đã dự cảm được điều gì đó.

“Các vị, mời lên lầu hai bằng cầu thang phía sau” Giọng của Tà Thần vọng tới từ bốn phương tám hướng.

Hàn Ca cùng Thông Thiên giáo chủ đi ở phía trước, những người khác thì theo sát phía sau.

Tà Thần bản tôn đứng ngay giữa đại điện trên lầu hai, song nhóm Thánh Hồn cảnh, Bất Hủ cảnh lại không hề nhìn hắn ta. Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng trên trần nhà làm cho chấn động.

Trên trần nhà khảm từng khối tinh thể hình thoi, trong tinh thể cũng là đủ loại năng lượng đang chuyển động, mà bọn họ đều vô cùng quen thuộc với khí tức của những năng lượng ấy. Đây là sức mạnh huyết mạch!

“Trời ạ! Đây đều là sức mạnh huyết mạch đấy!”

“Một hai ba… Có cả thảy ba trăm bảy mươi ba loại?”

“Ở đây có toàn bộ sức mạnh huyết mạch sao?”

Những Thánh Hồn cảnh này vốn không có cơ hội tiếp xúc đến sức mạnh huyết mạch, tối đa cũng chỉ là lấy được một loại huyết mạch cấp căn nguyên trong bức tranh bất hủ mà thôi, không thể nào sánh được với bất kỳ một sức mạnh huyết mạch nào trên trần nhà.

Họ tựa như một đám ăn mày đột nhiên xông vào một hang động toàn là vàng bạc châu báu, kẻ nào kẻ nấy đều trợn to mắt.

Hàn Ca cùng Thông Thiên giáo chủ còn chưa đến nỗi, bởi trước đó họ đã biết rồi. Chỉ có điều, nhìn thấy sức mạnh huyết mạch hoàn chỉnh xếp thành hàng ngay ngắn trên trần nhà, họ vẫn cảm thấy cực kỳ chấn động.

“Các ngươi có thể chọn sức mạnh huyết mạch. Ta, ban cho các ngươi…” Tà Thần nói.

Lời này của Tà Thần tựa như âm thanh vọng từ trên trời xuống, quanh quẩn bên tai bọn họ.

Kể từ khi Tà Thần nắm giữ thế giới mẹ, các cường giả của các đại dị tộc vẫn khá là bất mãn. Nhưng đứng trước thực lực tuyệt đối, họ chỉ có thể chôn sự bất mãn ấy trong lòng.

Bây giờ Tà Thần hào phóng ban ơn như thế khiến mọi bất mãn trong lòng họ bỗng chốc đều hóa thành hư vô.

Trong lúc nhóm Thánh Hồn cảnh, Bất Hủ cảnh này còn chưa kịp mở miệng cảm ơn thì Tà Thần đã nói với Thông Thiên giáo chủ và Hàn Ca: “Mời hai vị theo ta lên tầng ba”

Hàn Ca cùng Thông Thiên giáo chủ liếc nhau, trong lòng đã hiện ra một suy đoán càng khó tin hơn nữa.

Bọn họ không nói một lời, bước chân lên cầu thang và tiến vào đại sảnh trên tầng ba.

Trên trần đại sảnh khảm từng vòng tròn một, nhưng những vòng tròn này đều trống rỗng, chẳng có năng lượng nào chuyển động trong đó cả.

Ánh mắt Hàn Ca lướt qua, lập tức đếm chuẩn số lượng vòng tròn bên trên. Có tổng cộng một trăm bốn mươi cái…

Lúc này, Tà Thần khẽ ngẩng đầu.

“Xì xì xì…”

Từng vòng tròn lần lượt phát sáng. Đủ loại năng lượng Cực Thái lấp đầy bên trong vòng tròn!

Thông Thiên giáo chủ há miệng thật to, ngơ ngác cảm nhận năng lượng Cực Thái bên trong vòng tròn.

“Cái này, cái này…”

“Là toàn bộ năng lượng trong Thâm Không?”

Hai người từng được chứng kiến Tà Thần hoàn nguyên ra năng lượng Cực Thái trong Thâm Không nên đã chuẩn bị tâm lý sẵn rồi. Song, khi thấy từng ấy năng lượng Cực Thái hiển hiện trước mắt mình, họ vẫn bị kích động đến mức khó mà kiềm chế.

“Những năng lượng Cực Thái này, ta cũng có thể truyền thụ cho các ngươi, chỉ có điều…” Tà Thần cau mày nói: “Những năng lượng Cực Thái này tiêu tốn cực nhiều, ngay cả ta cũng không thể duy trì được lâu”
Bạn cần đăng nhập để bình luận