Bách Luyện Thành Thần

Chương 2106: Tiếp cận

Đông Phương Thuần Quân lại sử dụng dịch chuyển không gian để quay về điện Đông PhươngỞ bên trong Thần vực, ngoại trừ một vài nơi ra thì còn lại các thánh nhân gần như có thể qua lại thoải mái trong nháy mắt.

Bọn họ chờ đợi trong điện Đông Phương, còn đang phỏng đoán Đông Phương Thuần Quân đi đâu thì không ngờ, mới qua một nén nhang mà ông ta đã quay về.

Đôi mắt Đông Phương Thuần Quân hiện rõ vẻ vui mừng, cảm xúc hiếm khi được nhìn thấy trên gương mặt ông ta.

“Thuần Quân huynh, không biết chuyện gì làm huynh vui mừng vậy?” Lãnh Diệu lên tiếng hỏi.

Các thánh nhân đều nhìn về phía Đông Phương Thuần Quân.

“Mời các vị đi theo ta!” Đông Phương Thuần Quân nói.

“Đi đâu?” Đường Luân tỏ ra nghi hoặc.

“Lục Nhâm vực” Đông Phương Thuần Quân trả lời.

“Lục Nhâm vực?”

“Đó không phải là đất tổ của Hàm gia à?”

“Đến đó thì sẽ đụng đến Hàm gia rồi”

Các thánh nhân có thể di chuyển tự do trong Thần vực, chẳng qua Lục Nhâm vực thuộc về Hàm gia nên thường phải thông báo với Hàm gia trước.

“Tên Hàm Thanh Đế kia à?” Đông Phương Thuần Quân lộ vẻ khinh thường: “Cứ đi theo ta là được, không cần để ý đến tên đó!”

Trong mắt Đông Phương Thuần Quân, Hàm Thanh Đế chỉ là một tên hề thích nhảy nhót thôi.

Ông ta còn chẳng kiêng dè Kiếm tộc và gia tộc Huyền Nguyệt, chớ nói chi là một Hàm gia và một tên Hàm Thanh Đế.

“Vù…”

Dứt lời, không gian bên người Đông Phương Thuần Quân gợn sóng, ông ta đã biến mất tại nơi đó.

Nếu Đông Phương Thuần Quân đã nói vậy thì các thánh nhân khác cũng chẳng còn gì để nói. Từng người một trong bọn họ đều biến mất khỏi Đông Phương điện.

Trên vùng trời của thần thành Lục Nhâm tại Lục Nhâm vực, sau một cơn dao động không gian, Đông Phương Thuần Quân xuất hiện ngay giữa không trung.

Suy cho cùng, thần thành Lục Nhâm là đất tổ của Hàm gia nên canh phòng nghiêm ngặt hơn thần thành Ngân Dực nhiều.

Ngay khi thần thành Lục Nhâm xuất hiện, lớp chắn trên bầu trời thần thành Lục Nhâm cũng được kích hoạt. Bảng đá Thiên Giới nằm trong thần thành biến ra những con rắn sét màu xanh lam và phóng chúng thẳng lên trời!

“Có người tự ý xông vào thần thành Lục Nhâm ta!”

“Bảo vệ!”

“Đối phương biết bay, ít nhất là chân thần cấp cao!”

Các chân thần trong thần thành Lục Nhâm ngẩng đầu, cảnh giác với người đàn ông trung niên không mập không gầy trên cao.

Khí thế của người đàn ông đó không mạnh, thế nhưng bọn họ lại không nhìn thấu tu vi của ông ta!

“Ngay cả ta cũng không nhìn thấu tu vi, lẽ nào ông ta là đại viên mãn?”

“Nói không chừng là do tu luyện công pháp che giấu tu vi hoặc là có mang pháp bảo thì sao?”

“Bảng đá Thiên Giới sẽ thu thập kẻ tự tiện xông vào!”

Một tiếng động chói tai lập tức truyền vào tai bọn họ sau khi một chân thần dứt lời.

“Đùng…”

Một con rắn sét to khỏe vọt thẳng từ Bảng đá Thiên Giới lên không trung rồi quấn chặt lấy Đông Phương Thuần Quân.

“Trừng Giới Thần Lôi của bảng đá Thiên Giới có uy lực cực mạnh, đến đại viên mãn cũng không thể coi thường!”

“Cho dù người này không chết thì cũng phải chịu khổ!”

“Không biết ông ta ăn no rửng mỡ hay gì mà lại dám xông vào thần thành Lục Nhâm của chúng ta! Đúng là muốn chết mà!”

Các chân thần trong thần thành Lục Nhâm nhìn ông ta bằng ánh mắt thương hại. Trong mắt bọn họ, nếu như người đàn ông trên bầu trời không trốn đi thì sẽ bị Trừng Giới Thần Lôi đốt chết tươi!

“Đoàng…”

Dưới ánh nhìn của vô số chân thần trong thành, ánh lam rực rỡ trên thân con rắn sét kia tối dần.

Bóng người giữa không trung vẫn không hề hấn gì!

Vô số chân thần trong thần thành Lục Nhâm đều ngẩn ngơ trước cảnh tượng ấy.

“Sao lại thế được?”

“Đó là ai thế?”

“Ngay cả bảng đá Thiên Giới cũng không thể trừng phạt được sao?”

“Không đâu, bảng đá Thiên Giới còn có thể phóng ra trừng phạt mạnh hơn nữa…”

“Đùng!”

Vài đường rắn sét nổ ầm ầm tiếp tục phóng từ bảng đá Thiên Giới giữa thần thành Lục Nhâm đến chỗ Đông Phương Thuần Quân.

Đông Phương Thuần Quân trở nên thiếu kiên nhẫn, miệng phát ra tiếng “hừ”.

Ông ta vươn tay chộp giữa không trung.

Sau tiếng nổ ầm vang, một tòa kiến trúc nằm trong trung tâm của thần thành Lục Nhâm sập xuống, một khối tảng đá bay từ nơi đó đến bên Đông Phương Thuần Quân.

Đôi mắt của các chân thần trong thần thành Lục Nhâm trợn to đến muốn rớt ra ngoài khi thấy tảng đá ấy bay đi. Đặc biệt là các chân thần thuộc nhánh phụ của Hàm gia đều lộ vẻ khó có thể tin.

Đợi đến khi khối bảng đá Thiên Giới bay vụt đến trước mặt, Đông Phương Thuần Quân đột nhiên vươn tay ra đấm lên đó.

“Ầm!”

Bảng đá Thiên Giới gần như không thể bị phá hỏng bởi ngoại lực.

Cú đấm của Đông Phương Thuần Quân làm nó bay đi không biết bao nhiêu dặm, sau đó dần hóa thành một điểm đen nhỏ rồi mất tích nơi chân trời.

Thần thành Lục Nhâm rơi vào yên tĩnh.

Tất cả chân thần không ai dám thở mạnh.

Chỉ e rằng tên mạnh đến biến thái này vừa giơ tay hay nhấc chân là có thể tiêu diệt cả tòa thần thành Lục Nhâm, đối đầu với ông ta chẳng khác nào tự tìm đường chết cho mình.

Sau khi Đông Phương Thuần Quân đập bay bảng đá Thiên Giới, ngày càng nhiều thánh nhân giáng xuống quanh ông ta.

“Roẹt roẹt roẹt roẹt roẹt…”

Giờ phút này, trên bầu trời thần thành Lục Nhâm lại có hơn mười bóng người.

Các thánh nhân đi cùng Đông Phương Thuần Quân không che giấu hơi thở của mình như ông ta. Hơi thở của họ đan xen vào nhau như vật chất thực và bao phủ toàn bộ thần thành Lục Nhâm.

“Những người này là… đại viên mãn?”

“Không, hơi thở của đại viên mãn không kinh khủng như vậy, bọn họ là thánh nhân, thánh nhân!”

“Trời ạ, nhiều thánh nhân vậy sao?!”

Rất nhiều chân thần đã sống hết đời mà vẫn chưa được gặp một vị thánh nhân, vậy mà bây giờ bọn họ lại có thể thấy nhiều thánh nhân đến thế. Một số chân thần tưởng mình nhìn nhầm, phải đến khi thấy biểu cảm ngơ ngác đến chết lặng y như mình từ trên mặt những người khác thì mới xác định chuyện hơn mười vị thánh nhân giáng lâm là thật!

“Thuần Quân đại ca, trong Lục Nhâm vực này có gì thế?” Một thánh nhân hỏi.

Đông Phương Thuần Quân nhìn ra xa: “Trăm nghìn dặm hướng bắc!”

Dứt lời, ông ta lại bước chân ra và biến mất trước mặt các thánh nhân lần nữa.

Các thánh nhân khác không biết ông ta có ý đồ gì nên đành phải theo sau. Trong nháy mắt, tất cả thánh nhân đều biến mất tăm, bỏ lại vô số chân thần sững sờ trong thần thành Lục Nhâm.

Đông Phương Thuần Quân lại dịch chuyển không gian lần nữa để đến vùng trời của Thiết gia. Ông ta vừa liếc mắt xuống liền nhìn thấy một lá cờ trận!

“Người bố trí cờ trận này ít nhất phải là chân thần đại viên mãn, hơn nữa mới bố trí cách đây không lâu” Lãnh Diệu liếc nhìn: “Phía dưới mặt đất này có thứ gì mà cần phải có cờ trận bảo vệ vậy?”

Đông Phương Thuần Quân mỉm cười: “Dĩ nhiên là thứ vô cùng quan trọng!”

Dứt lời, ông ta lại chui qua cờ trận kia!

Ngay khi ông ta chui vào cờ trận, Lê Lạc Thủy đang ở trong tầng đá gân sâu dưới nền đất đột nhiên mở to mắt.

Bà nhìn La Chinh đang nhắm mắt tập trung đột phá cảnh giới chân thần cấp cao, gương mặt lộ vẻ sợ hãi.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận