Bách Luyện Thành Thần

Chương 3014: Bóng đen

Hạt châu trượt lên trượt xuống liên tục, cuối cùng dừng lại tại một nghìn hai trăm thần quân lựcNhìn thấy con số này, Sơn hiểu ngay rằng lần tấn công tiếp theo, gã chỉ có thể bộc phát ra sáu trăm thần quân lực.

Đối mặt với các thiên tài trẻ tuổi ở đây thì sáu trăm thần quân lực chẳng chiếm ưu thế gì đáng kể. Những người còn ở lại tại khu vực trung tâm đa số đều có thể dễ dàng bộc phát ra nghìn thần quân lực, thậm chí vài tín vật Bỉ Ngạn loại giáng lâm có thể vượt trên cả mức đó.

Sầu Tuẫn bị thương nặng, nằm sõng soài trên mặt đất, máu tươi chảy ồ ạt ra từ miệng.

Các đệ tử Thiên Cung thấy vậy thì lũ lượt hạ xuống từ trên không, bảo vệ cạnh hắn ta.

“Sầu Tuẫn, huynh không sao chứ!” Lam Tình len lỏi qua đám người, tiến đến cạnh Sầu Tuẫn và đỡ hắn ta dậy.

Phượng Ca liếc mắt nhìn hắn ta một cái, sau đó lấy viên đan dược vàng óng ra và nhét vào trong miệng hắn ta, đồng thời nói: “Không chết được”

Sầu Tuẫn chật vật nuốt viên đan dược xuống, vẫn ngẩng đầu nhìn đăm đăm vào Sơn ở trên trời. Hắn ta nói với mọi người: “Các ngươi ra tay được rồi đấy, thực lực của hắn đã bị giảm mạnh rồi. Đòn tiếp theo chỉ có sáu trăm thần quân lực, đến sau đó nữa là ba trăm…”

Sầu Tuẫn đã dung hợp hai món tín vật Bỉ Ngạn. Sinh Khôi Chi Liên thì hắn ta đã từng sử dụng vài lần trước đó, nó có thể giúp hắn hóa thành con rối của tín vật Bỉ Ngạn để tác chiến, giúp thực lực tăng vọt trong thời gian ngắn, nhưng tác dụng phụ lại khá lớn.

Tín vật Bỉ Ngạn còn lại chính là bàn tính màu vàng này. Lai lịch của nó vô cùng ly kỳ.

Sầu Tuẫn từng thám hiểm một thần miếu trong Cửu Trọng Thiên và phát hiện ra một Nhân tộc ở trong đó!

Nhân tộc này không mang hình thái dương hồn mà lại tồn tại dưới diện mạo là sinh linh Bỉ Ngạn.

Sầu Tuẫn chưa bao giờ nghe rằng trong số các sinh linh Bỉ Ngạn lại có cả Nhân tộc nên đương nhiên thấy rất lạ.

Lúc ấy, Nhân tộc này đang thoi thóp sắp chết, bị một đường cong màu vàng giam cầm. Sau đó Sầu Tuẫn giải hết cấm chế trong thần miếu rồi thả người nọ ra, mà nguyên nhân chỉ vì hắn ta xem người này là đồng tộc.

Người nọ cảm ơn hắn ta rối rít, lúc rời đi còn tặng hắn ta tín vật Bỉ Ngạn này.

Ban đầu Sầu Tuẫn cũng không quá coi trọng tín vật này, mục tiêu của hắn ta khi ấy chỉ là bước vào Thập Tam Trọng Thiên, hắn ta xông vào thần miếu chỉ vì tìm kết tinh linh hồn thôi.

Chỉ có điều, tín vật Bỉ Ngạn có thể dung hợp và cởi bỏ tùy thích, thế nên Sầu Tuẫn cũng không ngại gì mà dung nạp nó vào trong cơ thể mình. Sau đó, hắn ta mới phát hiện ra tác dụng diệu kỳ của thứ này.

Tín vật Bỉ Ngạn này không ban sức mạnh cho người sở hữu, mà tác động lên người đối phương. Điều kiện để kích hoạt nó không hề khó, chỉ cần đánh trúng đối phương một đòn là được.

Vì vậy, ngay từ khi bắt đầu Sầu Tuẫn đã bảo Mạc Nhất Kiếm hỗ trợ mình, để đảm bảo mình có thể đánh trúng Sơn.

Khi hắn ta đánh trúng Sơn rồi, tín vật Bỉ Ngạn này liền giáng lâm xuống ngay bên người gã. Thứ này một khi đã giáng lâm xuống là không thể phá hủy, mà tác dụng cũng trái ngược hoàn toàn với các tín vật Bỉ Ngạn bình thường.

Đa số các tín vật Bỉ Ngạn đều có thể mang lại sức mạnh hùng hậu cho chủ nhân, nhưng sau khi bàn tính vàng giáng lâm thì bước đầu tiên của nó chính là xác định lực lượng của ký chủ.

Đòn tấn công trí mạng của Sơn ban nãy đạt tới một mức độ rất kinh khủng: hơn hai nghìn thần quân lực, song đã bị bí giả thần thông của Sầu Tuẫn cản lại.

Sau đòn đánh này, lực lượng đã được xác định xong. Tiếp theo, bàn tính vàng sẽ thực hiện đảo ngược sức mạnh Bỉ Ngạn. Dù Sơn có rút ra bao nhiêu sức mạnh thì bàn tính đều sẽ triệt tiêu toàn bộ và đưa ra lực lượng đúng bằng một nửa lực lượng của đòn đánh đầu tiên.

Kể từ lúc đó, mỗi một đòn tấn công của Sơn đều sẽ giảm một nửa, cứ thế không ngừng triệt tiêu cho đến khi đạt đến con số gần vô hạn bằng không.

“Nhưng các ngươi phải cẩn thận. Điểm đáng sợ của hắn không phải là lực lượng…” Sầu Tuẫn khó nhọc lên tiếng.

Lăng Sương khẽ gật đầu. Lực lượng của Sơn chỉ là thứ yếu, mấu chốt là gã có thể tùy ý sử dụng thần thông không gian, ưu thế này thật sự là quá lớn.

“Ta, ta dẫn huynh đến chỗ pháp trận…” Lam Tình khoác tay đỡ Sầu Tuẫn lên và đi thẳng về phía pháp trận.

Hiển nhiên pháp trận không thể nào ngăn được đòn tấn công của mẫu thể Hồn Nguyên Chi Linh, nhưng hiện giờ mẫu thể đang bị mấy người tộc Ly Uyên quấn lấy nên không phải là mối đe dọa quá lớn.

Sơn vẫn cứ đứng sừng sững giữa không trung, trầm tư nhìn bàn tính vàng bên cạnh mình.

Tín vật Bỉ Ngạn đặc biệt này đúng là vượt ngoài dự liệu của gã. Gã cảm nhận được thế giới trong cơ thể mình có thêm một vòng xoáy rất đặc biệt, mỗi khi gã bắt đầu rút sức mạnh Bỉ Ngạn ra thì vòng xoáy này liền hấp thu hầu hết lực lượng vào trong đó, chỉ để lại vài phần nhỏ nhoi cho gã.

“Vụt vụt vụt…”

Trong lúc gã suy tư, nhóm đệ tử Thiên Cung đã bao vây lên lần nữa, mà mấy người Lê Sơn thì theo sát phía sau.

Sầu Tuẫn mạo hiểm mạng mình để đổi lấy cơ hội này, sao họ có thể bỏ lỡ?

“Cho ngươi thêm một cơ hội, hãy thả La Chinh ra, những chuyện trước đó bọn ta sẽ bỏ qua” Phượng Ca lên tiếng, ánh mắt sáng rực đầy uy hiếp.

Sơn vẫn yên lặng trầm tư, suy nghĩ phương pháp phá giải.

Phượng Ca chẳng phải người kiên nhẫn, thấy Sơn không hé miệng thì Thạch Khâu Vương Giả lơ lửng trên đỉnh đầu nàng đã vung kiếm chém về phía gã.

Phượng Ca vừa ra tay, Lăng Sương và các đệ tử Thiên Cung khác cũng xông lên.

Xà Ảnh Lục Tử cùng với Linh Vân của tộc Nữ Oa cũng bộc phát ra sức mạnh Bỉ Ngạn!

Trong khoảnh khắc khi vô số ánh kiếm hướng về phía Sơn, cơ thể gã chỉ mờ nhạt đi một chút, sau đó đã linh hoạt xuyên qua không gian.

Chỉ có điều, khi Sơn vừa bước ra khỏi không gian, Mạc Nhất Kiếm đã đợi ở bên cạnh, đâm về phía gã từ phía đối diện.

Sơn nhìn chằm chằm Mạc Nhất Kiếm, trên mặt hiện lên nụ cười bất đắc dĩ. Gã không thích kẻ khác phỏng đoán ý nghĩ của mình, mà cũng ghét mánh khóe nhỏ nhặt này của Mạc Nhất Kiếm. Thân hình gã nhoáng lên, thoáng chốc đã xuất hiện sau lưng Mạc Nhất Kiếm, bàn tay vung lên đập về phía phần gáy của Mạc Nhất Kiếm.

Sáu trăm thần quân lực mà đánh vào điểm yếu thì vẫn lấy được mạng như thường.

Mạc Nhất Kiếm không hổ là thiên tài có một không hai trong Tâm Lưu kiếm phái. Hắn ta gần như chỉ dựa vào phản xạ có điều kiện, rút trường kiếm lại và chặn đòn đánh của Sơn.

“Rầm…”

Vì không có thể chất biến thái như La Chinh nên không khó đoán kết quả khi Mạc Nhất Kiếm đón đỡ sáu trăm thần quân lực. Cả người hắn ta tựa như cục chì nện thẳng xuống đất.

Cũng may là vào lúc mấu chốt, hắn ta đã dùng trường kiếm chặn lại, không thì đòn vừa rồi đã lấy mạng hắn ta rồi.

Sau đòn đánh của Sơn, bàn tính vàng bên cạnh gã lại kêu “Cạch cạch” lần nữa, bây giờ con số hiện ra chỉ còn sáu trăm thần quân lực.

“Vù vù…”

Xà Ảnh Lục Tử hóa ra một đại trận huyền ảo, bao phủ về phía Sơn.

Thân hình Sơn không ngừng chớp lóe trong đại trận, gã lại tung ra một cú đấm mạnh và đập bay một tộc nhân tộc Nữ Oa. Bàn tính vàng bắt đầu tính toán lần nữa, chỉ còn ba trăm thần quân lực!

Sau những đòn tấn công lần lượt của Sơn, sức mạnh Bỉ Ngạn mà gã có thể rút ra càng lúc càng yếu.

Một trăm năm mươi…

Bảy mươi lăm…

Ba mươi hai…

Mười sáu…

Tám…

Khi thần quân lực chỉ còn ở hàng đơn vị, đòn đánh của gã đã không còn bất cứ lực uy hiếp gì. Ngay cả đệ tử Thiên Cung nhỏ yếu nhất cũng vẫn mạnh hơn gã nhiều.

Dù vậy, trên mặt Sơn vẫn không có vẻ bối rối gì cả. Giống như Sầu Tuẫn nói, chỗ dựa lớn nhất của gã là thần thông không gian. Thần thông này đã hòa tan vào huyết mạch gã, mà bàn tính màu vàng này thì không thể nào triệt tiêu thần thông huyết mạch của gã được.

Vì vậy Sơn vẫn rất bình tĩnh thử nghiệm, bởi gã biết bàn tính này không thể nào triệt tiêu sức mạnh đến vô hạn được.

Trong lúc Sơn đang không ngừng lượn lờ xung quanh các đệ tử Thiên Cung và tộc nhân tộc Nữ Oa thì một bóng đen bỗng xuất hiện đầy quỷ dị sau lưng gã, đồng thời phát ra tràng cười quái dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận