Bách Luyện Thành Thần

Chương 2610: Con dơi màu lục

La Chinh cũng có thể tạo ra lửa trong nước biển, nhưng nước trong biển Chân Ý lại không phải bình thường. Hơn nữa ánh nến tỏa ra từ ngọn nến này còn mang màu trắng bạc, quả thực khá quái dịĐiểm cuối của vòi rồng nước lại nằm ngay trên ngọn lửa màu bạc ấy, tức là xoáy nước bên trên được hình thành từ chính ngọn nến này.

Mà điểm quan trọng nhất là ngọn nến này tuyệt đối không phải một thứ do thiên nhiên tạo ra.

“Những ngọn nến này đột nhiên xuất hiện ở đây, sau khi được thắp sáng thì sinh ra một xoáy nước. Như vậy, xoáy nước này chắc chắn do con người tạo ra” La Chinh nhìn chăm chú vào ngọn nến và đưa ra kết luận.

“Ha ha, bọn họ đúng là chịu chi thật. Đồ tốt thế này cơ mà” Đúng lúc này, 9527 bỗng lên tiếng.

Trong lòng La Chinh hơi động, hắn hỏi: “Ngươi nói “họ” là ai?”

“Một nhóm mấy kẻ hư ảo thôi, bây giờ còn chưa đến lúc cho ngươi biết” 9527 trả lời.

La Chinh lại di chuyển thêm vài mét về phía trước, lặng lẽ đến gần ngọn nến này, trên mặt cũng toàn là vẻ cẩn thận.

Không cần biết ai đã đặt ngọn nến ở nơi đây, nhưng một khi đã làm thì chắc sẽ bày ra gì đó phòng thủ xung quanh. Suy đoán qua giọng điệu của 9527 thì đối phương tuyệt đối không phải là nhân vật nhỏ bé gì cả.

Nếu La Chinh muốn phá hủy ngọn nến này thì đương nhiên phải cực kỳ thận trọng.

“Yên tâm đi, chắc chắn họ không ngờ được có ai lại dám đưa thể xác mình vào biển Chân Ý đâu” Ngược lại, 9527 đưa ra một nhận định khác.

“Nói cũng đúng!”

Kẻ đó ắt biết rõ rằng dương hồn chỉ cần rơi vào biển Chân Ý là sẽ phải chết, như vậy, nếu đổi lại là La Chinh thì hắn cũng sẽ không quá lo lắng về vấn đề an toàn của ngọn nến này.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, La Chinh mới đưa tay hướng về phía ngọn nến và nắm lấy.

Nhưng ngay khi hắn vừa chạm vào ngọn nến, một sức mạnh kháng cự vô hình liền đẩy tay hắn ra. Từng luồng sáng màu xanh lá đậm vây quanh ngọn nến, chia ra làm bốn quả cầu nhỏ. Bề mặt bên ngoài quả cầu không ngừng nhô lên rồi lõm xuống, cuối cùng biến thành bốn con dơi dài hơn cả một người!

Chúng tỏa ra lực linh hồn vô cùng hùng mạnh, cùng với loại chân ý của đạo nào đó hết sức đặc biệt!

Ngay khi hiện tượng lạ vừa mới xảy ra, La Chinh đã vội vàng lùi lại: “Đám dơi này cũng là dương hồn… Không, bọn chúng mạnh hơn dương hồn nhiều lắm!”

Lúc La Chinh đưa ra suy đoán này, trong lòng cũng thấy hơi hoang mang.

Nơi đây nằm sâu tít dưới đáy biển Chân Ý, bất kỳ dương hồn nào rơi vào biển Chân Ý đều sẽ lập tức tan biến, vì sao đám dơi này không sợ?

Đương nhiên bây giờ không phải lúc để suy nghĩ những vấn đề ấy. Bên kia, bốn con dơi đang sải rộng hai cánh rồi quạt mạnh trong nước biển, nhào về phía La Chinh!

“Vụt vụt…”

Tốc độ bay của đám dơi màu lục nhanh hơn La Chinh rất nhiều, hắn căn bản không thể nào né tránh.

Chỉ trong nháy mắt đã có một con vọt tới trước mặt La Chinh, trên gương mặt to bằng nắm đấm của nó nhe ra hai chiếc răng nanh sắc nhọn và cắn xuống đầu hắn.

Hắn nhẹ nhàng nhích đầu sang một bên, con dơi này lập tức cắn lên bả vai hắn.

“Kít!”

Hóa ra hai răng nanh của nó không hề lợi hại như những gì La Chinh tưởng. Nó không thể nào cắn thủng da hắn được!

“Ồ?”

Ngay chính bản thân La Chinh cũng thoáng sững sờ. Hắn nở nụ cười tươi, sau đó xoay tay lại tóm lấy con dơi khổng lồ ấy.

Sau khi linh hồn lớn mạnh đến một mức độ nhất định sẽ có thể phá núi mở đường, nhất là khi đạt được trạng thái dương hồn, cảm giác khi sờ vào dương hồn cũng không chênh lệch mấy so với những vật thể bình thường khác. Mặc dù đám dơi này vượt trên cả dương hồn, nhưng độ mạnh của chúng vẫn chẳng thể nào bì được với thể xác thật sự, nhất là thể xác đã được trui rèn trăm nghìn lần của La Chinh!

Hai tay La Chinh đột nhiên dùng sức, con dơi to lớn bị hắn xé luôn thành hai mảnh!

Chỉ có điều, con dơi vừa bị xé nát lập tức hóa thành hai quả cầu ánh sáng màu xanh lục, nhẹ nhàng trôi xa khỏi người La Chinh rồi chầm chậm hợp lại với nhau thành một thể, cuối cùng lại biến thành con dơi lớn màu lục lần nữa.

Lúc này La Chinh cũng không rảnh quan tâm đến tình hình của con dơi ấy nữa, bởi ba con còn lại đã chen nhau xông tới.

Hiển nhiên đám dơi này không hề có chút trí tuệ nào. Chúng biết rõ đòn tấn công của mình không mang đến tác dụng gì nhưng vẫn không hề có ý e ngại rút lui. Chúng đua nhau xông lên, muốn dùng hai chiếc răng nanh của mình cắn nát La Chinh.

Kết quả, cuối cùng toàn bộ đám dơi đều bị La Chinh dễ dàng xé ra làm đôi, hóa thành quả cầu màu lục.

“Đám dơi này giết không chết…”

Dù La Chinh không ngại bị đám dơi cắn xé, nhưng chúng lại có thân thể bất tử nên La Chinh rất nhức đầu.

“Sao lại giết không chết chứ? Ngươi nhìn kỹ đầu chúng đi” 9527 nhắc nhở.

La Chinh tập trung nhìn lại, phát hiện ba con trong đó rõ ràng đã nhỏ đi một chút. Điều này khiến hắn hiểu ra ngay lập tức, đám dơi này muốn tái tạo lại cũng không phải là không cần trả giá. Chắc mỗi một lần tái tạo đều sẽ hao tổn rất nhiều lực linh hồn của chúng!

Vậy thì đơn giản rồi…

La Chinh lập tức xông lên, mặc cho đám dơi này thay nhau tiến công. Mỗi khi có con nào sáp tới gần, hắn lại dùng tay không xé nó làm đôi.

Gần nửa canh giờ sau, đám dơi vốn cao hơn một người giờ chỉ còn bằng cỡ nắm đấm.

Có lẽ vì lực linh hồn không còn đủ nên tốc độ ngưng tụ thành hình của chúng ngày càng chậm, cuối cùng biến thành vầng sáng màu lục và không thể nào tái tạo được nữa, chỉ đành tan biến trong nước biển!

“Không phải ngươi nói răng ngọn nến này không được bố trí lớp phòng vệ à?” La Chinh hỏi.

9527 cười nhạt, nói: “Nếu họ thật sự đề phòng ngươi thì e là bây giờ ngươi đã tan thành mây khói rồi. Mấy dương hồn này chắc chỉ để phòng ngừa đám sinh linh không có mắt trong biển Chân Ý thôi”

La Chinh khẽ gật đầu.

Dù đám dơi này có mạnh nhường nào thì cuối cùng vẫn chỉ là linh hồn, nếu dương hồn của La Chinh đụng phải chúng thì e là không thể nào thắng được, bởi linh hồn của đám dơi đã có thể sánh ngang với linh hồn của cường giả Bỉ Ngạn cảnh.

Tuy nhiên, linh hồn dù mạnh đến đâu cũng không phải là đối thủ của La Chinh – kẻ tiến vào bằng thể xác.

Điều này chứng tỏ, người đặt ngọn nến ở đây quả thật không có ý định nhằm vào hắn.

Sau khi giải quyết đám dơi này, La Chinh lại đến gần ngọn nến lần nữa và dễ dàng cầm lấy nó. Vì bị lực ngoài tác động lên nên ngọn lửa trên đỉnh nến bị lay động theo, khiến cho điểm cuối của vòi rồng nước lớn bằng ngón cái bên trên bị dịch chuyển đi một chút! Đồng thời, toàn bộ xoáy nước cũng bắt đầu di động!

Lăng Sương cùng với những người khác đều đang ở rất gần biên giới xoáy nước nên khi xoáy nước thoáng dịch chuyển đi, vẻ mặt nàng liền nghiêm túc hơn hẳn: “Ơ? Hình như xoáy nước chuyển động?”

Những người khác cũng lập tức chú ý thấy.

“Xoáy nước đã xê dịch đi vài mét!”

“Không thể nào! Một khi xoáy nước hình thành thì sẽ vĩnh viễn cố định tại một chỗ!”

“Ta chưa bao giờ nghe nói là xoáy nước biết di chuyển!”

Thấy cảnh này, ngay cả mấy chiếc thuyền chân ý của những giống loài khác cũng phát ra những tiếng kêu quái lạ, chứng tỏ chúng cũng đang thảo luận về hiện tượng này.

“Chẳng lẽ là La Chinh?” Lăng Sương chớp mắt, nghĩ thầm.

Đây cũng chỉ là suy đoán mà thôi. Đương nhiên trong lòng họ vô cùng hy vọng, nhưng đồng thời cũng biết rằng muốn giải quyết xoáy nước này không hề đơn giản.

Ở dưới nước, La Chinh cầm ngọn nến bơi tới bơi lui, vòi rồng nước thẳng tắp bên trên cũng di động theo hắn.

Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi vươn hay ngón tay ra bóp nhẹ ngọn lửa màu bạc kia.

Ngọn lửa bạc bị dập tắt ngay lập tức.

Cùng lúc ấy, vòi rồng nước cũng biến mất hoàn toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận