Bách Luyện Thành Thần

Chương 2394: Thức ăn

“Cô bé đó thức tỉnh rồi ư?”“Nó có ý thức à?”

“Thứ này… mạnh như thế nào…”

Các thánh nhân chỉ xem cô bé là báu vật tín ngưỡng nên hoàn toàn không ngờ cô bé sẽ có ý thức của mình.

La Chinh và Trần Hoàng Dịch Kiếm từng nghe cô gái kia nói rằng cô bé này đã thức tỉnh, chẳng qua trí tuệ của cô bé chỉ nằm ở mức cực sơ cấp thôi…

Cô bé kề sát bên bề mặt quả cầu ánh sáng, đôi mắt đỏ như lửa toát lên vẻ tò mò, thỉnh thoảng lại ngắm này liếc kia. Cô bé trông như một đứa trẻ hai, ba tuổi tò mò với mọi thứ, đôi lúc còn nở nụ cười nhẹ nữa.

“Ầm ầm…”

Đợt tấn công thứ ba lại đánh vào quả cầu ánh sáng màu lam.

“Rắc rắc rắc rắc…”

Khe nứt trên quả cầu đỏ bắt đầu lan ra thật nhanh.

Hai quả cầu ảnh sáng màu đỏ và lam vốn hỗ trợ cho nhau, nếu một quả không chịu được thì quả còn lại cũng sẽ vỡ theo!

Năng lượng bên trong quả cầu ánh sáng màu đỏ đã rất đầy, quả cầu màu lam không thể chuyển năng lượng qua cho nó nữa nên đành phải tự mình chống lại đòn tấn công của các thánh, cuối cùng mặt ngoài của chính quả cầu lam cũng hiện khe nứt!

“Rắc rắc rắc…”

Mọi người ngừng tấn công khi thấy khe nứt trên mặt hai quả cầu lan rộng.

“Xem ra thành công rồi…”

“Vẫn đang rạn nứt ra!”

“Chúng ta… phải tranh đoạt cô bé kia à?”

Người của liên minh các gia tộc quyền thế đều lặng lẽ quan sát cô gái kia.

Tuy bọn họ rất kiêng dè nàng ta, nhưng chắc hẳn không ai có thể dễ dàng nhường thân thể Chân Ma cho người khác trong khi nó đã ở ngay trước mắt như vậy.

Trong trường hợp đó, sợ là một cuộc chiến ác liệt sẽ xảy ra!

“Rắc rắc rắc…”

Hai quả cầu đã lan đầy khe nứt, sau đó mảnh vụn trong khe bắt đầu bong ra từ từ.

Sau khi mất đi sự ràng buộc của quả cầu ánh sáng, hai loại năng lượng là khí lạnh và ngọn lửa cũng bay lơ lửng ngoài không trung.

Lúc này, không ai dám xông lên vì khí lạnh và ngọn lửa đó đều quá trí mạng.

Thân thể Chân Ma có thể khiến năng lượng sôi sục đến tột độ, về lý thì ngọn lửa đỏ sẽ là thứ nóng nhất Thần vực, đồng thời khí lạnh cũng là thứ lạnh nhất Thần vực.

Thế nhưng, trong lúc mọi người bắt đầu rục rịch, khí lạnh màu trắng xanh và ngọn lửa màu đỏ bắt đầu pha trộn và trung hòa với nhau trước mắt bọn họ!

“Kít kít…”

Hai loại năng lượng khác biệt trung hòa với nhau tạo nên một âm thanh chói tai.

Không lâu sau, luồng khí lạnh và ngọn lửa kia ngày càng nhỏ đi, sau đó hai bóng dáng nhỏ nhắn lẳng lặng hiện ra và trôi giữa hư không. Đó là hai cô bé giống nhau như đúc.

Cả hai giống hệt nhau nhưng khí tức lại khác rất nhiều. Cô bé bên trái chớp chớp mắt, tươi cười vui vẻ và thoải mái nhìn xung quanh, còn cô bé bên phải lại mở to đôi mắt màu xanh lam vô cảm. Nếu đối mắt với cô bé thì sẽ cảm giác như đang nhìn hai đầm nước lạnh không hề gợn sóng, nó khiến người ta không kiềm được cơn lạnh trong lòng.

Sau khi hai loại năng lượng trí mạng kia biến mất, hư không lại rơi vào yên tĩnh, mãi đến khi cô bé bên trái cười khanh khách với mọi người và nói: “Các ngươi là ai nè…”

Cô bé vừa dứt lời thì cô gái kia đã vọt lên trước!

“Hừ!”

Đông Phương Thuần Quân cười lạnh rồi theo sát sau lưng nàng ta.

“Vèo!”

Tiếp đó là Đường Lôn và Mục Hải Cực.

Hàm Thanh Đế cũng có ý định hành động, đương nhiên ông ta không muốn bỏ qua thân thể Chân Ma với năng lực không tưởng đó. Thế nhưng khi nhìn vào đôi mắt của hai cô bé, ông ta mơ hồ cảm thấy việc nắm giữ thân thể Chân Ma sẽ không đơn giản như vậy!

Cho nên ông ta không xông ra trước.

“Dừng lại cho ta!”

Cô gái kia lượn vòng trên không trung rồi phóng ra những luồng năng lượng nâu. Chúng hóa thành một tấm lưới to khoảng mấy chục nghìn mét và che phủ đường đi của Đông Phương Thuần Quân và Hàm Thanh Đế.

Đông Phương Thuần Quân thấy thế bèn lắc nhẹ cánh tay xé rách lưới. Trong lúc ấy, Đường Lôn và Mục Hải Cực lách người chui qua vết rách.

“Vèo vèo vèo…”

Ngoài ra, cả bọn thánh nhân Phương Thập Hình và Lãnh Diệu cũng không ở yên.

“Thân thể Chân Ma do ta đoạt được!” Đường Lôn ôm lấy cô bé bên trái.

Tuy nhiên, ông ta chợt thét lên thảm thiết ngay khi chạm vào cô bé!

“Phừng!”

Toàn bộ cơ thể ông ta đột nhiên biến thành một ngọn lửa.

Không ít người đều không kịp phản ứng trước cảnh tượng ấy, bởi dù sao Đường Lôn cũng có thể biến xác thịt của mình thành ngọn lửa khi vận dụng thần đạo Sồ Hỏa. Còn ai thông thạo thần đạo Sồ Hỏa hơn người đứng đầu thần đạo này như ông ta?

Thế nhưng Mục Hải Cực cách Đường Lôn gần nhất lại lộ vẻ mặt như gặp quỷ.

Mục Hải Cực vừa tỏ ra hoảng sợ vừa tránh khỏi cô bé thật nhanh.

“Đáng chết!”

Mục Hải Cực thầm mắng.

Ông ta thấy rõ Đường Lôn không sử dụng thần đạo Sồ Hỏa, hay chính xác hơn là toàn thân Đường Lôn đều bị ngọn lửa cắn nuốt.

Chỉ một chớp mắt mà cơ thể của thánh nhân đã cháy rụi.

Sau khi không còn gì để cháy, ngọn lửa màu đỏ rốt cuộc biến mất trong hư không!

“Đường Lôn… bị đốt thành tro như vậy sao?”

“Cô bé này…”

“Đây không phải là báu vật tín ngưỡng gì đâu phải không? Nó là hung vật lợi hại nhất vực sâu Ma Vực à?”

Sau khi ngọn lửa đỏ biến mất thì mọi người mới tỉnh ngộ, sau đó ý thức được Đường Lôn đã bị đốt chết!

Cô gái bị Đông Phương Thuần Quân ngăn cản cũng ngẩn ra trước cảnh đó: “Làm sao có thể…” Nàng đã dự đoán trước rằng thân thể Chân Ma thức tỉnh trí tuệ và biết tấn công người khác, nhưng nàng không ngờ nó lại mạnh đến vậy!

Đông Phương Thuần Quân nhìn chằm chằm vào hai cô bé, chân mày nhíu chặt lại. Đến bản thân ông ta cũng cảm thấy nguy cơ trước nay chưa từng có.

“Chuyện gì thế? Thân thể Chân Ma này lợi hại vậy thì người ngoài làm sao nắm giữ nó?” La Chinh cũng tỏ ra khó hiểu.

Trần Hoàng Dịch Kiếm lắc đầu, thấp giọng nói: “Chúng ta lui ra sau một chút, hành sự tùy theo hoàn cảnh!”

Cô bé bên trái nở nụ cười xán lạn với mọi người, đồng thời khẽ phất tay ra xa.

“Roẹt roẹt!”

Vết nứt thông với bên ngoài ở đằng xa bỗng nhiên biến mất.

Một số á thánh và chân thần đại viên mãn đều sa sầm mặt mày trước hành động của cô bé.

“Cảm ơn… Cảm ơn các ngươi” Cô bé mắt đỏ bập bẹ nói.

Mọi người im lặng, cô gái kia thì mím môi như đang suy tư gì đó. Chỉ có Đông Phương Thuần Quân hỏi lại: “Cảm ơn bọn ta chuyện gì?”

“Cảm ơn các ngươi đã cho ta thức ăn phong phú…” Câu nói thứ hai của cô bé mắt đỏ rõ ràng hơn rất nhiều.

Đối với sinh linh cấp bậc này, việc học một loại ngôn ngữ chỉ tốn vài lần hô hấp thôi.

Đông Phương Thuần Quân mỉm cười, lập tức đổi giọng ôn hòa: “Nếu ngươi thích thì bọn ta có thể cung cấp nhiều thức ăn hơn nữa, đó là nếu ngươi bằng lòng đi theo bọn ta!”

Tuy Đông Phương Thuần Quân không biết làm cách nào luyện hóa thân thể Chân Ma nhưng vẫn quyết định lừa cô bé rồi hẵng tính tiếp.

Ai dè cô bé lại nở nụ cười ngây thơ trong sáng lần nữa: “Không cần phiền phức vậy đâu, các ngươi đều là thức ăn của ta”

(Hết tập 141)

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận