Bách Luyện Thành Thần

Chương 2790: Được mời lên núi

Chắc chắn Yến gia bị rơi vào tình cảnh như vậy có liên quan tới Triệu giaTrong lòng gia chủ Triệu gia rõ như gương sáng… Nếu vị La công tử không chọc nổi này thật sự truy cứu tới cùng không chừng sẽ gây ra rắc rối rất lớn. May mà Yến Tiểu Nhân chỉ là một nha hoàn bên cạnh hắn thôi, vả lại hắn cũng đã nói là không định xen vào chuyện này.

Gia chủ Triệu gia vừa bình tĩnh lại một chút thì nghe thấy Triệu tam công tử nói: “Phụ thân! Mau đưa Đoạn Tục Đan cho con, đau chết con rồi! Rốt cuộc tên kia là ai? Là dòng chính Thiên Cung à? Vì sao phụ thân lại tỏ ra kính trọng tên đó như vậy?”

Hai tay của Triệu tam công tử vô cùng đau nhức, cả người nằm bẹp trên mặt đất. Gã hiểu mình đã chọc vào người đáng ra không nên dây vào, hành động của phụ thân gã cũng chỉ là diễn trò mà thôi. Ông ta đập gãy chân tay gã cũng chẳng phải chuyện lớn gì, với đan dược của Triệu gia thì tay chân của Triệu tam công tử sẽ lành lại trong nháy mắt.

Đáng tiếc, thứ gã nhận được từ phụ thân lại chẳng phải đan dược gì cả mà là mấy cú đạp thật mạnh.

“Rầm, rầm, rầm…”

Mấy cú đạp này khiến Triệu tam công tử suýt mất mạng. Gia chủ Triệu gia mắng: “Thằng con trời đánh đáng chém nghìn đao này, suýt nữa là ngươi hại chết cả nhà rồi. Ngươi còn nói đưa Đoạn Tục Đan cho ngươi à? Nằm mơ đi! Năm tới ngươi cứ nằm một chỗ cho ta, ai dám nối tay chân ngươi lại thì ta sẽ đánh gãy tay chân của kẻ đó!”

Dứt lời, gia chủ Triệu gia đi thẳng ra ngoài, dẫn người rời đi.

Nãy giờ Nhị nương Yến gia vẫn trốn ở một góc hẻo lánh run lẩy bẩy. Đến tận lúc này bà ta vẫn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyên gì, chỉ lờ mờ biết rằng Yến Tiểu Nhân được một nhân vật không tầm thường chống lưng cho, mà người kia cũng đã nói rằng sau này Triệu gia không được gây khó khăn với Yến gia nữa…

***

Trên phi thuyền, La Chinh ngồi ngay ngắn trước mũi thuyền. Yến Tiểu Nhân yên lặng suy nghĩ một lúc rất lâu rồi mới lặng lẽ đi tới trước mặt hắn và bái một cái.

“Sao lại hành lễ thế” La Chinh cười nói.

“Ta chỉ là một nha hoàn của công tử nhưng lại khiến công tử phải phí sức như vậy” Tiểu Nhân nói.

Bấy lâu nay, vận mệnh của Yến gia luôn nằm trong tay Triệu gia. Nếu cứ phát triển theo tình hình này thì chữ “Yến” trong Yến Triệu thành sẽ bị xóa bỏ, về sau Yến Triệu thành sẽ biến thành Triệu Gia thành.

Nhưng hôm nay, lời cảnh cáo của La Chinh đã khiến Triệu gia sợ hãi không dám kiếm chuyện tiếp.

“Chỉ là việc nhỏ thôi, Tiểu Nhân không cần để trong lòng” La Chinh cười ôn hòa.

Tiểu Nhân mỉm cười, nhìn hắn hỏi: “Tiểu Nhân còn có một chuyện không hiểu, gia chủ Triệu gia là nhân vật nổi tiếng bấy lâu, vì sao ông ta lại sợ công tử như vậy?”

Cho dù công tử là tinh nhuệ của Tâm Lưu kiếm phái, nhưng thân phận này cũng không đủ để khiến một gia tộc Minh Hồ phải e sợ.

“Bởi vì hôm nay kỳ chủ đại nhân đã giết chết Từ Hữu Vi, tiện thể còn xử lý mấy cường giả bên cạnh hắn ta nữa” Tô Khoan giải thích.

Nghe được câu này, đôi đồng tử của Tiểu Nhân hơi nở ra.

“Sợ à? Sợ thì bây giờ ngươi rời đi vẫn còn kịp đấy” Tô Khoan cười nói.

Đám dòng chính trong Thiên Cung dù chỉ đắc tội một chút cũng sẽ dẫn tới họa lớn, công tử nhà mình không chỉ đắc tội mà còn giết y…

Nhìn thấy biểu cảm của Tiểu Nhân, Tô Khoan lại dọa tiếp: “Sợ là lần này quay về Thiên Cung cũng lành ít dữ nhiều, những người đi theo kỳ chủ như chúng ta chắc cũng không thoát được”

Tiểu Nhân chỉ hoảng sợ một lát rồi vẻ mặt lại bình thường trở lại. Nàng khẽ cắn môi nói: “Ta sợ gì chứ? Cùng lắm thì chết cùng La công tử thôi!”

La Chinh thấy Tiểu Nhân thành thực như vậy bèn cười nói: “Đừng nghe Tô Khoan nói hươu nói vượn. Trong lòng ta nắm chắc việc này”

Thật ra La Chinh chẳng nắm chắc điều gì cả. Với địa vị hiện tại của hắn quả thực là không thể trêu chọc núi Thái Hạo, tất cả đều được quyết định bởi địa vị của Từ Hữu Vi trong Từ gia ở núi Thái Hạo. Nếu y quả thật đóng vai trò quan trọng thì e rằng Thu Âm Hà sẽ khó mà dập lửa giận của núi Thái Hạo.

Có điều, trong tay La Chinh cũng nắm một quả cân cực quan trọng, đó chính là Chân Ngộ Thiên của Kiếm Vận Vĩnh Hằng Chân Ý. Hắn không tin giá trị của Chân Ngộ Thiên này không bù được một Từ Hữu Vi.

Khoảng nửa ngày sau, ba người bước vào truyền tống trận.

Lúc cả nhóm trở lại Long thành đã là rạng sáng, ánh sao rơi xuống đầy trời đã dần dần biến mất.

La Chinh không lên núi ngay mà dẫn Tô Khoan và Tiểu Nhân ra khỏi Long thành.

Bây giờ, Ân Nguyệt Hoàn đã hoàn toàn thích ứng với vai trò của mình. Dù thực lực nàng ta yếu nhất trong các minh chủ, nhưng chẳng minh chủ nào dám khinh thường nàng ta. Số Thần Tinh mà La Chinh chia cho nàng ta đủ để nàng ta bảo đảm cho sự hoạt động của cả thế lực dưới trướng mình.

Lượng kỳ chủ thuộc quyền quản lý của Ân Nguyệt Hoàn ngày càng nhiều, người dưới cờ cũng đã lên tới hơn chục nghìn người, tổ chức của nàng ta trở thành tổ chức lớn nhất ngoài Long thành.

Lúc La Chinh xuất hiện, Ân Nguyệt Hoàn tỏ ra vô cùng vui vẻ, nhưng sâu trong con ngươi lại ẩn giấu một tia bất an.

Khi nghe La Chinh trở lại, cả đám Nguyệt Bạch Thành, Thu Dịch, Lại Hoa Bắc của Đạo Kiếm Cung cũng lũ lượt kéo tới. Đã lâu rồi họ chưa gặp La Chinh.

“La… Minh… Kỳ…” Lại Hoa Bắc chạy tới, mở miệng gọi nhưng lại lắp bắp.

Lúc mới gặp La Chinh, hắn ta gọi La Chinh là La Chinh huynh, sau này lại gọi là kỳ chủ rồi tới minh chủ. Bây giờ La Chinh đã lên núi rồi nên hắn ta đột nhiên không biết gọi thế nào.

“Gọi kỳ chủ là được rồi”

“Đúng! Kỳ chủ mãi mãi vẫn là kỳ chủ của chúng ta!”

“…”

Đám người Nguyệt Bạch Hạo cười ha ha.

La Chinh đưa mắt đánh giá một vòng, sau đó hỏi Ân Nguyệt Hoàn: “Vì sao không thấy Mục Ngưng và Huân đâu?”

Khi La Chinh nhắc tới đám Mục Ngưng, vẻ mặt của Ân Nguyệt Hoàn hơi cứng lại. Nàng ta cẩn thận nói: “Ta cũng định nói cho ngươi biết chuyện này. Mấy ngày trước ta đã phái người lên núi tìm ngươi, nhưng ngươi lại không ở Tâm Lưu kiếm phái…”

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Bọn họ đi đâu rồi?” La Chinh nhướng mày.

Trong Thất Sơn Tiểu Hội lần này, La Chinh đã chiến thắng các núi khác và giành giải nhất, đồng thời cũng đắc tội với rất nhiều người. Tuy bọn họ không công khai đuổi giết hắn như Từ Hữu Vi, nhưng nói không chừng họ sẽ dùng thủ đoạn đê tiện khác.

Nếu kẻ nào ra tay với người nhà của hắn…

Nghĩ tới đây, mặt La Chinh bỗng nhiên trở nên u ám.

“Bọn họ lên núi rồi” Ân Nguyệt Hoàn nói: “Lão Ôn của Long thành bảo là Thiên Cung mời họ lên, bên Thiên Cung cho rằng thiên phú của ba người họ rất xuất chúng nên dốc sức mời bọn họ lên núi”

“Các nàng sẽ không đồng ý” La Chinh nói với giọng điệu khẳng định.

Dù là Hàm Lưu Tô hay Huân, nếu các nàng có ý định lên núi gia nhập một kiếm phái nào đó thì chắc chắn sẽ hỏi ý kiến của La Chinh, không bao giờ có chuyện họ lên núi mà không nói tiếng nào.

“Đúng là bọn họ không đồng ý, nhưng trên núi có người cưỡng ép đưa họ đi. La Chinh… xin lỗi…” Ân Nguyệt Hoàn tự trách vô cùng.

La Chinh tin tưởng nàng ta nên mới giao ba cô gái ấy cho Ân Nguyệt Hoàn chăm sóc, vậy mà nàng ta lại phụ sự kỳ vọng của La Chinh, thế nên trong lòng nàng ta vô cùng áy náy. Những ngày qua, nàng ta luôn suy nghĩ xem nên giải thích với hắn như thế nào.

“Không cần xin lỗi. Chuyện này không liên quan gì tới ngươi” La Chinh lắc đầu.

Thực lực của Ân Nguyệt Hoàn có mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là một minh chủ trong Long thành mà thôi. Đối với người trên núi thì ngay đến Thái Nhất Vệ cũng chẳng là gì, Ân Nguyệt Hoàn vốn không thể ngăn được.

La Chinh dừng chân ngoài Long thành một thời gian ngắn, dặn dò Tiểu Nhân tự lên núi rồi lại quay vào Long thành, đi thẳng tới tháp luyện kiếm. Nếu chuyện này do Ôn Tứ làm thì ông ta nhất định biết chuyện gì trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận