Bách Luyện Thành Thần

Chương 3629: Thiên nhãn

Màn đêm bắt đầu buông xuống đảo Dạ Kiến. Sau khi ánh sáng trở nên ảm đạm, những điểm sáng trên thế giới Huyền Lượng càng giống như những vì sao. Tộc nhân tộc Mộc Diệp rối rít chui trở lại hang động của mìnhTrong sơn động lớn bên trên, Huyết Lang cũng lấy từng gói thuốc bột quỷ màu xám trắng ra, phát cho mỗi người một phần.

Mặc dù đã phân phát xong thuốc bột quỷ, nhưng cũng không ai nóng lòng bôi lên.

Thắng Thiên Thử Vương đứng ở cửa hang động, có một con ngươi lớn trôi lơ lửng ở bên cạnh nó, đây chính là thiên nhãn của Thiên Nhãn Nham Đằng, khi cần thiết thiên nhãn có thể tách rời với thân thể dây mây của nó.

Bây giờ thần thức không thể điều tra được hình ảnh ở phía xa, nhưng thiên nhãn có thể.

Một sợi dây mây trong thiên nhãn rũ xuống trán Thắng Thiên Thử Vương, nó đứng ở một bên hang động, vừa vặn có thể quan sát được đỉnh núi.

Nửa tiếng trước, Huyết Lang hóa thành một sợi tơ nhện lặng lẽ không một tiếng động rời khỏi hang động, một đường leo thẳng lên đỉnh núi, lấy hai con vật còn sống từ trong túi Linh Thú của mình ra để ở đó, đó là hai con Khoái Ngưu thể hình cường tráng.

Khoái Ngưu mặc dù cũng là sinh linh Bỉ Ngạn, nhưng linh trí vừa thấp lại không có chút thần thông nào, ngược lại thịt cực kỳ ngon, Huyết Lang bắt Khoái Ngưu hoàn toàn là để làm thức ăn.

Vì đề phòng Khoái Ngưu chạy lung tung, Huyết Lang dùng thủ đoạn khiến chúng choáng váng sau đó cố định trên đỉnh núi, rắc thuốc bột quỷ lên khắp người một con Khoái Ngưu, cho tới khi nó được bôi thành một con “trâu trắng” rồi lại lặng lẽ không một tiếng động trở lại bên trong sơn động.

Bây giờ thông qua thiên nhãn, Thắng Thiên Thử Vương có thể thấy hai con Khoái Ngưu không nhúc nhích trên đỉnh núi, một con đen, một con trắng.

“Vù…”

Sau khi ánh sáng trên đảo Dạ Kiến tối đi tới một mức nhất định, dường như có một cánh cửa ở một góc xó xỉnh nào đó trên hòn đảo này được mở ra, luồng khí tức khiến người ta khó chịu kia từ bên trong cửa xông thẳng ra, bao trùm lên toàn bộ đảo Dạ Kiến.

Trong đôi mắt đậu nành của Thắng Thiên Thử Vương lóe lên một tia sáng: “Chít, khí tức của Quỷ Quyệt…”

Mọi người bên trong hang động ai nấy đều tĩnh tọa nhập định, nhưng trong nháy mắt khi luồng khí tức kia phủ xuống, bọn họ đồng loạt mở hai mắt ra.

Phục Hy xoay người, tự mình đi về phía cửa hang, hỏi: “Thấy gì không?”

“Còn chưa thấy gì, chít!” Thắng Thiên Thử Vương lắc đầu.

Mặc dù không thấy Quỷ Quyệt, nhưng đáy lòng Thắng Thiên Thử Vương vẫn hơi sợ hãi, Quỷ Quyệt cấp Oán không có bản lĩnh khiến khí tức của mình bao trùm toàn bộ đảo, khí tức này hơn phân nửa là Quỷ Quyệt cấp Hận phóng ra.

“Lúc nào để ta trở về túi Linh Thú?” Thiên Nhãn Nham Đằng hỏi, khí tức đáng sợ này khiến nó hơi bất an.

Nó vốn cho rằng những người này thành công tiến vào Thượng Thanh Thiên, nào ngờ thoáng cái đã chạy đến bên trong Ngọc Thanh Thiên, thế giới đáng sợ này hiển nhiên không phải nơi Thiên Nhãn Nham Đằng muốn ở lại.

“Chít, còn sớm mà…”

Ngay trong lúc Thắng Thiên Thử Vương nói chuyện, đôi mắt nhỏ như hạt đậu nành kia của nó bỗng mở to như đậu Hà Lan, dường như thấy được cảnh không thể tưởng tượng nổi.

Con ngươi của thiên nhãn cũng mở tròn xoe.

“Nhìn thấy gì rồi?” Lông mày của Phục Hy nhướng lên.

“Có thứ gì từ trên trời rơi xuống, màu trắng, hình như là… lông?” Thắng Thiên Thử Vương nói.

Đó là từng sợi lông trắng nhẹ nhàng rơi xuống, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trong màn đêm. Sau khi những sợi lông trắng này chất đống lại tới một mức độ nhất định thì dung hợp với nhau vào một chỗ, tạo thành một con quái vật lông trắng hình người.

Hiển nhiên quái vật lông trắng phát hiện ra Khoái Ngưu, bèn bò về phía Khoái Ngưu. Khi quái vật lông trắng đi ngang qua chỗ “trâu trắng”, nó hơi chần chừ một lát, nhưng rất nhanh đã bỏ qua “trâu trắng”, nhanh chóng đi về phía trâu đen.

Đôi mắt của Thắng Thiên Thử Vương nhìn chằm chằm một màn này, chớp mắt khi quái vật lông trắng chạm vào con trâu đen, con trâu đen lập tức biến mất, dường như là bị quái vật lông trắng hình người trực tiếp cắn nuốt.

Máu tươi trên cổ con trâu đen văng tung tóe lên người quái vật lông trắng, sau khi đám máu tươi kia chạm vào quái vật lông trắng cũng trực tiếp biến mất mà không nhuộm đỏ quái vật lông trắng, hiển nhiên máu tươi cũng bị quái vật lông trắng cắn nuốt.

Theo bước chân của quái vật lông trắng, một con trâu đen hình thể to lớn cứ thế bị cắn nuốt sạch sẽ.

“Soạt!”

Ngay sau đó con quái vật lông trắng kia tản ra, hóa thành từng sợi lông trắng nhỏ rơi xuống mặt đất.

Những sợi lông trắng kia dần dần biến mất, nhưng Thắng Thiên Thử Vương lại thấy được mấy viên tinh thể lưu ly trong suốt, mà tinh thể lưu ly kia lại không biến mất theo lông trắng!

“Những tinh thể này là gì…”

Ngay khi Thắng Thiên Thử Vương nảy sinh hứng thú, chỗ cách nó hơn một trượng cũng có lông trắng lũ lượt rơi xuống. Nhìn gần giống như tuyết mùa đông tinh khiết, tuy rất đẹp nhưng lại có thể chết người.

Lúc này Thắng Thiên Thử Vương mới nhớ tới sứ mạng của mình, nó nắm lấy túi Linh Thú khẽ chụp lên “thiên nhãn”, bỏ nó vào lại trong túi Linh Thú, sau đó vội vàng xoay người trở lại bên trong sơn động: “Chít! Mọi người mau… mau bôi thuốc bột quỷ lên!”

“Con trâu đen chết rồi?” Huyết Lang hỏi.

“Chít! Đúng vậy!” Thắng Thiên Thử Vương vừa gật đầu vừa bôi thuốc bột quỷ lên người.

La Chinh, Nữ Oa, các thợ săn Bất Hủ, thậm chí ngay cả Thiên Truyền cũng bôi thuốc bột quỷ lên khắp người mình một lớp từ trên xuống dưới. La Chinh không xác định được Quỷ Quyệt có thể cắn nuốt Quỷ Quyệt hay không, nhưng bọn họ cũng không thiếu thuốc bột quỷ, đương nhiên phải chú trọng an toàn.

Vừa mới bôi thuốc xong, ngoài cửa hang có bốn con quái vật lông trắng hình người đi tới. Những con quái vật lông trắng hình người này vào bên trong sơn động, tìm gì đó khắp nơi.

Từ khí tức bức người từ trên thân đám quái vật lông trắng này tỏa ra, mọi người ở đây đều cố gắng nén lại kích động muốn chạy trốn.

Một con quái vật lông trắng trong đó tìm được một lúc thì bỗng nhiên xoay người nhìn về phía La Chinh, sải bước chuyển hướng đi về phía La Chinh. Chân mày La Chinh hơi nhíu lại, thân thể cũng không nhúc nhích, nhưng mỗi một khối bắp thịt toàn thân từ trên xuống dưới đều đã căng cứng. Mặc dù không biết phải đối phó với thứ này thế nào, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết.

Sau khi quái vật lông trắng đến gần La Chinh thì duỗi thẳng tay ra, lướt qua bên tai La Chinh, một tay vỗ vào vách tường.

La Chinh hơi quay đầu nhìn lại, lúc này mới hiểu ra, mục tiêu của nó lại là một bụi thực vật vừa mới nảy mầm trên tường!

Khó trách những con lười Quỷ Quyệt đó lại vẩy thuốc bột quỷ lên cây, danh sách đồ ăn của những con quái vật lông trắng này cũng bao gồm cả thực vật!

Đám quái vật lông trắng tìm kiếm khắp mọi ngóc ngách trong hang động, sau khi chắc chắn nơi này không có bất kỳ “vật còn sống” có thể cắn nuốt được mới tản đi, hóa thành một đống lông trắng bừa bãi lộn xộn, dần dần biến mất.

“Phù” Đông Hoàng thở ra một hơi: “Ứng phó được rồi…”

“Chít! Những con quái vật lông trắng kia sẽ không trở lại nữa” Thắng Thiên Thử Vương nói.

Nữ Oa cau mày suy tư một lát: “Bọn chúng dựa vào sức sống để tìm kiếm con mồi à? Sau khi chư vị bôi thuốc bột quỷ xong đều giống như người chết vậy…”

Cảm nhận của đám Bất Hủ cảnh ở đây nhạy bén đến mức nào? Nhưng hôm nay bởi vì chuyện Quỷ Quyệt quá căng thẳng, sau khi được Nữ Oa nhắc nhở bọn họ mới phát hiện ra.

Thuốc bột quỷ này gần như hoàn toàn cắt đứt khí tức sinh mệnh, nếu như người bôi thuốc bột quỷ nằm trên đất không nhúc nhích, đó chính là một thi thể gần như không còn sức sống!

“Có lẽ là như vậy” Huyết Lang gật đầu.

Sau khi suy nghĩ một lát, Nữ Oa nói: “Ta thử lại một lần nữa xem, xin chư vụ đừng phủi thuốc bột quỷ trên người đi”

“Đừng…” Huyết Lang mới vừa mở miệng ngăn cản, Nữ Oa đã dọn dẹp sạch thuốc bột quỷ trên mu bàn tay mình, để lộ ra làn da trắng nõn nhẵn nhụi.

Thuốc bột quỷ trên mu bàn tay vừa mới được dọn dẹp sạch, từng sợi lông trắng ở chỗ cách hang động không xa bắt đầu chậm rãi chất đống, lại một lần nữa xuất hiện quái lông trắng chạy thẳng tới chỗ Nữ Oa ở bên trong động.

Vẻ mặt của Nữ Oa vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí nàng còn không vội bôi thuốc bột quỷ, mà lại giơ cánh tay kia lên từ từ lùi về phía sau, dẫn dụ đám quái vật lông trắng không ngừng di chuyển theo nàng!

“Đúng là điên”…” Trong lòng Huyết Lang không biết phải làm sao, lầm bầm mấy tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận