Bách Luyện Thành Thần

Chương 2133: Phái tự do

Những chuyện này đối với thế lực lớn, gia tộc lớn trong cốt tháp mà nói cũng không phải bí mật gì. Nhưng vô số dân đen trên đồng hoang Vạn Cổ, bao gồm cả đám hoang thần bên trong thành kia thì lại chẳng biết gìNghe tới đó, La Chinh mới ý thức được một vấn đề quan trọng: “Ngươi nói cứ cách một ngàn năm, ánh sáng phán xét lại tinh lọc thế giới này một lần sao? Thế còn bao nhiêu năm nữa sẽ tới lần tinh lọc tiếp theo của ánh sáng phán xét?”

Tiểu Vân chớp mắt, hờ hửng nói: “Còn ba năm nữa”

“Nói cách khác, trong vòng ba năm tới, nếu không tiến vào cốt tháp, tất cả những người ở bên ngoài cốt tháp sẽ chết?” La Chinh hỏi.

“Đúng” Tiểu Vân cúi đầu đáp.

“Thế thì rắc rối rồi…” Trên mặt La Chinh lộ ra nụ cười khổ.

Bây giờ hắn cũng ở trong thế giới này rồi, hơn nữa còn bị dây xích nguyền rủa trói buộc, hắn không có cách nào rời khỏi thế giới này được, càng không có cách nào trốn về Thần vực.

Nếu muốn giữ mạng sống, hắn buộc phải tiến vào trong cốt tháp.

Ngay cả những hoang thần hùng mạnh kia cũng không thể đối đầu được với ánh sáng phán xét, e rằng La Chinh cũng không có cách nào tránh khỏi bị tinh lọc.

“Nhưng các ngươi là người của bộ tộc Trưởng Giám Ngục, vì sao lại lưu lạc ở chỗ này?” La Chinh lại nhíu mày hỏi.

Bộ tộc Trưởng Giám Ngục, tên cũng như ý nghĩa, bọn họ tồn tại chính là để quản lý ngục giam to lớn này.

Nhưng cả Tiểu Vân và Phù Sơ đều có thực lực thấp tới đáng sợ, thật sự rất khó hiểu.

“Bởi vì chúng ta chọn phản bội” Tiểu Vân đáp lại.

Bộ tộc Trưởng Giám Ngục cũng là chủng tộc vô cùng xa xưa.

Bọn họ được cổ thần hỗn độn tạo ra, kế thừa ý chí của cổ thần hỗn độn, quản lý ngục giam to lớn này và bảo đảm rằng sợi xích nguyền rủa cùng ánh sáng phán xét có thể thuận lợi vận hành.

Dù là chủng tộc nào thì cuối cùng cũng sẽ sinh ra nghi ngờ với hành vi của mình trong những năm tháng dài vô hạn.

Cho dù bộ tộc Trưởng Giám Ngục quản lý ngục giam to lớn này, nhưng trên thực tế bọn họ cũng bị hãm sâu trong lồng giam này, cùng chịu chung số phận với những kẻ lưu vong kia…

Cổ thần hỗn độn cũng cân nhắc tới vấn đề này nên cứ cách một khoảng thời gian, cổ thần sẽ chiếu ý chí cường đại của mình xuống, cưỡng chế bộ tộc Trưởng Giám Ngục phải tận hết chức trách của mình.

Dưới ý chí của cổ thần hỗn độn, bộ tộc Trưởng Giám Ngục chỉ có thể an phận hết đời này qua đời khác, canh giữ lồng giam.

Thế nhưng tám mươi tỷ năm trước, sau khi thi hài của cổ thần hỗn độn kia rớt xuống, ý chí của cổ thần hỗn độn cũng biến mất.

“Chẳng lẽ bộ xương cực kỳ khổng lồ kia và cổ thần hỗn độn xây dựng nên tòa ngục giam này chính là một?” La Chinh hỏi.

“Không phải đâu. Các trưởng bối trong bộ tộc Trưởng Giám Ngục của chúng ta phỏng đoán rằng, bộ hài cốt của cổ thần hỗn độn ấy có thể là kẻ địch của chủ nhân chúng ta, e rằng chủ nhân của chúng ta cũng bị thương rất nghiêm trọng, vì thế ông ấy mới không rảnh chiếu ý chí của mình xuống” Tiểu Vân nói.

Phải hoặc không phải đều không có ý nghĩa quá lớn.

Sau khi ý chí của cổ thần hỗn độn không chiếu xuống nữa, bộ tộc Trưởng Giám Ngục sinh ra mâu thuẫn, tách ra thành hai phe phái. Một là phái bảo thủ, hai là phái tự do.

Phái bảo thủ vẫn tuân theo ý chí của cổ thần hỗn độn, tiếp tục quản lý, khống chế ngục giam này.

Phái tự do thì lại chán ghét kiểu nhìn mãi không tới ngày tháng cuối cùng, hy vọng có thể rời đi.

Phái bảo thủ chỉ trích phái tự do phản bội cổ thần hỗn độn, còn phái tự do lại lập lời thề sẽ tìm cách rời khỏi ngục giam…

Giữa hai hệ phái này âm thầm tranh đấu với nhau vô số năm, gần như sử dụng hết thảy thủ đoạn có thể vận dụng.

“Kết quả, phái tự do thua nên mất hết tất cả?” La Chinh hỏi.

“Ừm” Ánh mắt Tiểu Vân rơi vào người Phù Sơ, trên mặt nàng lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: “Chúng ta là những người còn sót lại cuối cùng của phái tự do. Ba năm sau, e rằng chúng ta cũng không còn tồn tại nữa”

Bộ tộc Trưởng Giám Ngục luôn ở một nơi rất đặc biệt, ở nơi đó có thể tránh khỏi việc bị ánh sáng phán xét tinh lọc. Chỉ cần rời khỏi đó thì lúc ánh sáng phán xét giáng xuống, bọn họ cũng sẽ chết như những người khác.

Nghe Tiểu Vân nói xong những lời này, La Chinh cũng thổn thức không thôi. Hắn không ngờ hai tỷ muội này lại có lai lịch như vậy.

Ý nghĩ trong đầu La Chinh vừa lóe lên, hắn lập tức hỏi tiếp: “Khoan đã, nếu các ngươi đã có ý rời khỏi thế giới này thì vì sao không tìm những gia tộc lớn, thế lực lớn bên trong cốt tháp trợ giúp?”

Mục tiêu của phái tự do là rời khỏi lồng giam, mà những cường giả thuộc các thế lực lớn, gia tộc lớn bên trong cốt tháp cũng bị lưu đày ở chỗ này.

Mục đích của bọn họ giống nhau.

Nếu như phái tự do chọn cách hợp tác với những kẻ bị lưu đày kia thì không có lý gì lại thua phái bảo thủ.

“Mặc dù chúng ta muốn rơi khỏi ngục giam này, nhưng không tới mức thông đồng với những kẻ bị lưu đày kia làm bậy. Đây là điểm tiên quyết của các trưởng bối phái tự do ta” Tiểu Vân từ tốn nói.

Bộ tộc Trưởng Giám Ngục chính là ngục tốt trông coi ngục giam này, còn những kẻ bị đày kia chính là phạm nhân. Dù ngục tốt có muốn thoát khỏi ngục giam này cũng không thể hợp tác với phạm nhân được.

Trái lại, La Chinh có thể hiểu được ý nghĩ của phái tự do.

“Cuối cùng, các trưởng bối của chúng ta cũng hối hận, nhưng đã quá muộn” Nói tới đây, cảm xúc của Tiểu Vân chợt kích động mãnh liệt, trong đôi mắt nàng toát ra vẻ phẫn hận: “Phái tự do bị tiêu diệt gần như không còn, còn ta thì đi đầu trốn thoát, sau đó… Phù Sơ cũng thuận lợi chạy thoát”

Sau khi hai tỷ đệ chạy thoát, họ vẫn ẩn núp tại bộ lạc Tấn Thiết.

“Các ngươi không có ý định tìm nơi nương tựa ở chỗ những kẻ bị đày kia sao?” La Chinh hỏi.

“Đương nhiên là có rồi” Vẻ mặt Tiểu Vân cực kỳ kích động, trong hai mắt hiện lên vẻ thù hận sâu đậm: “Đối với ta mà nói, có thể rời khỏi nơi đáng chết này không còn quan trọng nữa. Ta muốn báo thù”

Đối với Tiểu Vân và Phù Sơ mà nói, phụ thân, mẫu thân của bọn họ và các trưởng bối trong tộc đều bị tàn sát sạch sẽ, đó là mối thù không thể nào hóa giải được.

“Nhưng phái bảo thủ đã bày thiên la địa võng ở đó từ lâu, bằng thực lực của chúng ta bây giờ, vốn không có cách nào vượt qua được” Phù Sơ bình tĩnh nói, trên mặt cậu ta có một sự trưởng thành không tương xứng với tuổi tác của cậu ta.

Phù Sơ không thể tu luyện hoang thần được, còn thực lực của Tiểu Vân lại quá thấp.

Cho dù nàng luôn cố gắng tu luyện, nhưng tài nguyên lại quá thiếu hụt, hơn nữa nàng cũng không dám tiến vào trong những thành trì lớn kia nên tu vi tăng tiến rất chậm…

Phái bảo thủ chỉ cần bảo đảm rằng hai tỷ đệ bọn họ không thể tiến vào cốt tháp. Ba năm sau, ngoại trừ những kẻ bị đày trốn trong cốt tháp thì tất cả những sinh linh bên ngoài cốt tháp sẽ bị tinh lọc sạch sẽ, Tiểu Vân và Phù Sơ đương nhiên cũng không trốn thoát được, khi ấy mối tai họa ngầm đều được trừ sạch.

“Ta hiểu. Ngươi hy vọng ta tiến vào cốt tháp, liên hợp những kẻ bị đày trong cốt tháp lại, phải không?” La Chinh hỏi.

“Đúng” Tiểu Vân gật đầu: “Mặc dù ta không biết lai lịch của ngươi, nhưng trên người ngươi bị dây xích nguyền rủa trói buộc, dù ngươi có tài năng xuất chúng thế nào đi chăng nữa, tu vi có cao thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không thể nhảy ra khỏi cái lồng giam này được. Ta tin rằng ngươi sẽ có lựa chọn chính xác”

“Có vẻ như ta không còn sự lựa chọn nào khác?” La Chinh cười hỏi ngược lại.

Nghe La Chinh nói như vậy, Tiểu Vân cũng cười.

Những năm qua bọn ẩn nấp tại đây, trong lòng luôn nơm nớp lo sợ, không dám gây ra chút xíu rắc rối nào.

Lần này, hai tỷ đệ họ coi như không thèm đếm xỉa gì nữa, họ gần như kể ra mọi bí mật của mình cho thanh niên không biết lai lịch như La Chinh.

Một mặt, bọn họ đã không còn lựa chọn nào khác, đây là cơ hội cuối cùng của họ. Mặt khác, biểu hiện của La Chinh đã hoàn toàn lấy được sự tín nhiệm của họ.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cá nhân, tổ chức khác đăng tải, sao chép tác phẩm dưới bất kỳ hình thức nào đều là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận