Bách Luyện Thành Thần

Chương 2763: Đột biến

Tống Phi Vũ nhìn Chu Trác đầy vẻ đắc ý thì “Hừ” một tiếng, ngạo nghễ nói: “Hạng người đầu cơ trục lợi mà cũng muốn tranh đoạt hạng nhất à, Chu Trác ngươi đang nằm mơ hả!”Dứt lời, Tống Phi Vũ chợt dồn sức xuống chân rồi không hề do dự đánh về phía tảng đá lớn của núi Thái Tú.

Trận giao chiến giữa núi Thái Ất và núi Thái Tú đương nhiên rất ác liệt, nhưng phần lớn mọi người đều đặt mục tiêu lên Phượng Ca và La Chinh.

Sau một trận rượt đuổi đầy gay cấn, cuối cùng hai người họ đã đi đến gần sơn động.

Mấy người Chử Mạc ngồi trên hòn đá lớn bị La Chinh rung lắc đến mức hoa đầu chóng mặt. May mà bây giờ cả tảng đá này đang nằm gọn trong tầm kiểm soát của La Chinh, họ chỉ cần giúp hắn san sẻ bớt trọng lượng của tảng đá là đủ rồi.

Trên đường đi, Chử Mạc nhìn thấy núi Thái Ất đã tới gần núi kim loại bèn nhắc nhở Phượng Ca từ xa, hy vọng Phượng Ca quay lại đối phó với núi Thái Ất. Nào ngờ nàng lại vô cùng hờ hững, chẳng thèm để ý gì đến Chử Mạc. Nàng như đã hạ quyết tâm phải đánh gục Tâm Lưu kiếm phái.

Họ ép sát nhau từng bước một, hai tảng đá lớn gần như dán vào vách động mà bay lượn. Chỉ cần tảng đá chạm đến bất cứ một vật cản nào nhô ra từ vách động là sẽ bị loại, cả quá trình phải nói là vô cùng mạo hiểm.

“Vèo!”

La Chinh vốn định rời khỏi vách động, song tảng đá của Phượng Ca lại đột nhiên lượn đến, giành phía ngoài sớm hơn khiến La Chinh bị ép phải né sang một bên khác.

Tuy nhiên, cũng vì hành động này mà La Chinh chui vào một cái khe hẹp dài ở cánh Bắc của hang động.

Mấy người sau lưng Phượng Ca lập tức vui vẻ.

“Thắng rồi, điện hạ!”

“Cho hắn một kích trí mạng đi!”

“Thằng nhãi này chạy trốn giỏi thật đấy!”

Dù thấy mình đã giành chắc phần thắng nhưng Phượng Ca vẫn không hề vui sướng chút nào, trong đôi đồng tử ngược lại thoáng qua vẻ thất vọng.

Mấy tên này yếu quá, kẻ duy nhất có vẻ hơi mang tính khiêu chiến thì cũng chỉ đến thế mà thôi.

“Vèo!”

Chỉ bằng một ý nghĩ, tảng đá của nàng cũng lọt vào theo khe hở ấy.

Lần này Phượng Ca đánh tới, La Chinh hầu như không có không gian để tránh né. Dù sao cả khe hở này chỉ đủ để cho hai tảng đá đồng thời ra vào, bất cẩn chút thôi là sẽ va phải vách động.

“La Chinh đã không còn đường lui”

“Cuối cùng Tâm Lưu kiếm phái vẫn thua”

“Hắn không nên chạy về phía Bắc, hướng đó là đường cùng rồi. Vẫn là do kinh nghiệm không đủ, lần trước núi Thái Kim và Thí kiếm phái đều bị vây chết ở nơi đó”

Mọi người đều lắc đầu than thở, kết quả này ngược lại không nằm ngoài dự kiến của họ.

Các đệ tử tinh nhuệ của Tâm Lưu kiếm phái thì cùng siết chặt nắm đấm. Dù đã lâm vào tình trạng này rồi nhưng mấy người Cao Khải Chính vẫn hy vọng vào một kỳ tích.

La Chinh thấy tảng đá lớn lao thẳng về phía mình, ánh mắt cũng hơi trầm xuống. Hắn dặn: “Mọi người giữ vững!”

Sau đó, tảng đá dưới chân hắn đột nhiên hơi hạ xuống, cũng không lùi lại mà bắn vọt lên trước, phóng ra bên ngoài khe hở.

“Muốn chết”

Phượng Ca khẽ híp mắt lại.

Trong không gian chật hẹp này, chỉ cần La Chinh dám tới gần nàng, nàng hơi ép hắn chút thôi là sẽ có thể loại bỏ La Chinh ra khỏi cuộc chiến, mà La Chinh thậm chí còn không có cơ hội để tránh né.

Nhưng lúc này, tảng đá dưới chân La Chinh bỗng tăng tốc lên gấp mấy lần!

Trước khi bị Phượng Ca ép xuống, hắn điều khiển cho tảng đá chui tọt qua kẽ hở ở trên đầu nàng. Sau lưng Phượng Ca có hai người không tránh kịp, bị tảng đá của hắn đụng trúng làm văng ra ngoài.

Sau khi chui ra ngoài khe hở, La Chinh không những không thừa cơ chạy đi mà còn nương theo tốc độ cực cao cùng với quán tính để đánh úp Phượng Ca từ phía sau!

Tình thế bỗng chốc đảo ngược, lần này kẻ rơi vào bước đường cùng lại là Phượng Ca!

“Trời ạ! Ban nãy vừa xảy ra chuyện gì thế!”

“La Chinh làm sao chui ra ngoài được? Hắn không va phải vách đá ở phía trên à?”

Linh Tê trên đỉnh núi kim loại giơ tay ra hiệu và nói: “Đôi bên đều không va vào vách đá”

“Thế này thì e là Phượng Ca sẽ thua thôi!”

“Ta vẫn không hiểu nổi…”

Sắc mặt của nhóm tinh nhuệ trực thuộc sau lưng Phượng Ca cũng khó coi vô cùng. Họ hoàn toàn không ngờ được La Chinh sẽ bộc phát ra tốc độ như thế!

Lúc này, rốt cuộc vẻ mặt của Phượng Ca cũng thay đổi, có điều trên mặt nàng không phải là vẻ chén nản hay bực tức gì cả mà ngược lại, trong đôi đồng tử màu trà lại ngập tràn vẻ hưng phấn.

“Ầm!”

Nàng bỗng nhiên đứng dậy, va thẳng vào một tinh nhuệ trực thuộc của mình.

Tên tinh nhuệ trực thuộc này vẫn luôn đợi trên phù trận kết giới, sẵn sàng mở kết giới ra bất cứ khi nào Phượng Ca điện hạ cần. Chẳng qua từ lúc bắt đầu đến giờ, gã vẫn chưa phát huy được chút tác dụng gì. Bây giờ gã bị Phượng Ca đột nhiên va phải, cả cơ thể liền văng ra khỏi tảng đá. Gã hoang mang thốt lên: “Phượng, Phượng điện hạ, tại sao…”

Phượng Ca căn bản chẳng thèm để ý gì tới gã, nàng bước thẳng vào trong phù trận kết giới và phóng ra khí tức chân ý trong cơ thể mình, đôi môi mỏng dính đồng thời khẽ động đậy.

La Chinh đứng sừng sững trên tảng đá ở ngay phía trước, ánh mắt vẫn luôn theo sát từng cử chỉ của nàng.

Dù hiện giờ đang nắm chắc thắng lợi trong tay, song hắn lại không hề buông lỏng cảnh giác. Vừa thấy đôi môi Phượng Ca khẽ mấp máy, trong lòng hắn chợt nảy lên một luồng suy nghĩ kỳ dị.

Việc nhìn môi đoán chữ đối với La Chinh cũng không phải chuyện gì quá khó, nhưng hắn vẫn cần thời gian để suy nghĩ và đoán. Một khắc sau, đôi đồng tử của hắn đột nhiên co rụt lại, câu mà nàng đang lẩm bẩm e là chỉ có mình hắn hiểu được!

Phượng Ca cũng lĩnh ngộ phần sau của chân ý Kiếm Vận Vĩnh Hằng?

Nghe nói hai Phạn văn kia ngay đến Đông Hoàng cũng không giải được mà, không phải sao? Chuyện này hơi khác với lời đồn rồi đấy!

Nhưng bây giờ đã muộn…

Từng đường vân trên tảng đá lớn dưới chân Phượng Ca bắt đầu lóe ra tia sáng dị thường, một vầng sáng rực rỡ bắn ra từ bên trong tảng đá.

Kết giới mở rộng ra khiến khe hở chật hẹp bị đổ vỡ không ít, mà tảng đá của Tâm Lưu kiếm phái sau khi va phải kết giới đang nhanh chóng mở rộng kia thì lập tức bị một lực đẩy rất lớn đẩy văng ra. Cả tảng đá cứ như thể bị một đôi tay khỏe khoắn tráng kiện quẳng mạnh đi, bay vun vút trong hang động.

“Lại xảy ra chuyện gì thế…”

“Trò chơi này không phải chỉ là mấy tảng đá va nhau thôi sao? Sao lại khác hẳn với những gì ta từng trải nghiệm thế?”

“Kết giới mạnh quá!”

Những khán giả bên ngoài bỗng chốc ngây ra, quả thực họ khó mà hiểu được trận giao đấu giữa La Chinh và Phượng Ca.

Không riêng họ mà ngay đến mấy người Lâm Chiến Đình với Hà Trì cũng vô cùng hoang mang không hiểu gì cả. Đầu tiên, La Chinh dùng cách thức nào đó mà bọn họ không hề biết được để điều khiển tảng đá, sau đó Phượng Ca cũng đột nhiên thể hiện ra năng lực giống thế?

Thế là Hà Trì, Lâm Chiến Đình cùng ông lão phát cờ cùng nhìn về phía Thu Âm Hà. Chỉ có điều, khi thấy hai mắt Thu Âm Hà cũng trợn tròn đầy ngạc nhiên thì họ lười chẳng muốn hỏi nữa, e là lão già này cũng chẳng biết gì đâu.

“Vù…”

Tiếng gió thổi vù vù lướt qua bên tai, mấy người Chử Mạc cắn răng sống chết bám chặt lấy bề mặt tảng đá, phòng ngừa mình bị hất văng ra. Chỉ có điều tốc độ của họ quá nhanh, chẳng mấy chốc sẽ va vào vách động ở bên kia.

La Chinh sử dụng thần đạo Lực để cố định bản thân mình trên tảng đá nên không lo lắng về việc này. Bàn chân hắn nhẹ nhàng di chuyển, cũng đi đến trên phù trận kết giới.

“Ù!”

Tảng đá của Tâm Lưu kiếm phái cũng mở ra một lớp kết giới rắn dày và bền bỉ. Kết giới này vừa xuất hiện liền va phải vách động ở phía đối diện khiến tảng đá bắn ngược lại, một lúc sau mới dần ổn định.

Phượng Ca đứng trên tảng đá lớn, chầm chậm bay ra từ trong cái khe đã bị nong ra rộng hơn, ý cười trên gương mặt lạnh lùng ấy ngày càng đậm. Môi nàng khẽ mở, giọng nói mang đậm chất kỳ ảo lượn lờ khắp bốn phía: “Diệp Thương không đến, Sầu Tuẫn không đến, ngay cả Mạc Nhất Kiếm cũng chẳng đến. Ta cứ tưởng Thất Sơn Tiểu Hội lần này sẽ rất chán, hoàn toàn không có tính khiêu chiến gì cả”
Bạn cần đăng nhập để bình luận