Bách Luyện Thành Thần

Chương 2950: Nhược điểm

Giọng Phục Hy không lớn, nhưng mỗi một sinh linh có mặt tại đây đều nghe được rõ ràng. Cả hiện trường lập tức lặng ngắt như tờMặc dù Lê Sơn đã cống hiến Ẩm Tuyết Châu ra, nhưng dù gì nơi này vẫn gần với Lê Sơn nhất. Mà các Chí cường giả trong những thế lực siêu cấp như tộc Kim Ô, tộc Hữu Hùng, tộc Ly Uyên đều không đến đây. Như vậy, ngỗ nghịch lại Phục Hy sẽ có kết quả thế nào, trong lòng bọn họ đều rất rõ ràng.

Vẻ mặt Phượng Nữ rất khó coi. Mục đích của nàng ta chính là muốn áp đảo tinh thần của Thiên Cung, bóp nát ý chí chiến đấu và lòng hăng hái của bọn họ.

Tin tức truyền về từ Bỉ Ngạn khiến những người trong tộc Kim Ô, Hữu Hùng đều sa sút tinh thần. Người tên “Thiên Hành” kia đã nhiều lần nhằm vào các thế lực siêu cấp bọn họ, mà bọn họ lại chẳng làm gì được hắn.

Nàng ta hoàn toàn không ngờ rằng Phục Hy sẽ đích thân ra mặt.

“Ý Nhân Hoàng là, chỉ cần ở ngoài Ẩm Tuyết Châu thì sẽ chẳng sao cả?” Phượng Nữ nghiến chặt răng, hỏi.

Lời này chỉ xem như một lời xã giao. Nếu có Đế Tuấn của tộc Kim Ô, Đế Hồng Thị của tộc Hữu Hùng và Liệt Sơn Thị của Thần Nông ở đây thì họ chưa chắc đã sợ Phục Hy. Chẳng qua bây giờ đang đứng trên địa bàn của người ta nên đành phải cúi đầu trước mà thôi.

“Sao cũng được” Phục Hy nhún vai, trong mắt hắn ta lóe lên tia sáng u tối. Hắn ta nhìn chằm chằm Phượng Nữ, nói: “Nhưng ta có một câu cảnh cáo muốn tuyên bố ra trước. Nếu ai động đến vị tiểu huynh đệ này, Phục Hy ta nhất định sẽ đuổi giết kẻ đó đến chết mới thôi!”

Phục Hy cho rằng La Chinh là người được cổ thần Hỗn Độn đích thân chọn lựa nên đương nhiên sẽ không thể để mặc La Chinh chết một cách vô duyên vô cớ được. Hiển nhiên hắn ta cũng biết rằng La Chinh sẽ không bị giết dễ như thế, chẳng qua hắn ta đang muốn khuyên răn mấy người Phượng Nữ đừng nên có ý nghĩ lệch lạc gì thôi.

Vẻ mặt Phượng Nữ thoáng thay đổi, mà sắc mặt của những người dẫn đầu của Hữu Hùng, Mẫn Nguyệt, Thần Nông Thị cũng hết sức khó coi. Về phần đông đảo các hậu bối cùng đệ tử ở đó thì họ lại càng không hiểu gì.

“Thằng nhóc đó có tài đức gì mà đáng để Nhân Hoàng che chở thế?”

“Ngươi không nghe thấy à? Phục Hy xem hắn như đối thủ đấy! Đương nhiên không cho phép người khác tranh mất rồi”

“Hắn… Có tư cách trở thành đối thủ của Nhân Hoàng à?”

Trong lòng các đệ tử và các tộc nhân sắp tiến vào Hồn Nguyên Đại Thế Giới đều vô cùng chấn động. Cho dù có thành công tiến hành Hồn Nguyên Tái Tạo, thực lực của họ sẽ nhảy vọt lên cấp bậc cao hơn, nhưng trong thế giới mẹ đầy rẫy cường giả thì họ vẫn chẳng đáng chú ý chút nào. Đừng nói là trở thành đối thủ của Phục Hy, mà những cường giả ở cấp bậc tương đương Thu Âm Hà hay Phượng Nữ đều có thể giết chết bọn họ trong nháy mắt.

Tất cả đều là người đang ở Bỉ Ngạn Thập Tam Trọng Thiên, sao chênh lệch lại lớn đến vậy?

Lúc này, phía chân trời lại có thêm một phi thuyền khổng lồ bay đến.

Phục Hy thấy phi thuyền kia xuất hiện liền nở nụ cười thật tươi, hắn ta vỗ vỗ vai La Chinh và nói: “Muội muội ngươi đến kìa”

“Muội muội?”

“La Chinh còn có muội muội?”

“Muội muội hắn là người Lê Sơn?”

Đôi đồng tử của Phượng Ca không ngừng chuyển động, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên.

Ngay cả Lăng Sương cũng ngơ ngác không hiểu. Mặc dù nàng biết lai lịch của La Chinh, nhưng sao hắn lại có quan hệ dính líu đến Lê Sơn?

Thu Âm Hà và Lâm Chiến Đình thì nhìn La Chinh bằng ánh mắt đầy thâm ý, trong lòng thầm cười khổ. Bọn họ cứ tưởng La Chinh là dòng dõi còn sót lại của Cửu Lê, không có hậu phương vững chãi gì, đương nhiên sẽ quyết tâm một lòng đi theo Thái Nhất Thiên Cung. Xem ra họ vẫn xem thường tên nhóc này quá rồi…

Chỉ có mấy người Lam Tình, Hoắc Trạch là biết được chân tướng. Dù sao Trì Nghĩa cũng đã nói rõ một vài tin tức cần thiết cho các thuộc hạ cũ của Cửu Lê rồi.

Phi thuyền của Lê Sơn không dừng sát trên trụ đá mà cứ thế lơ lửng giữa không trung.

Không lâu sau, trên phi thuyền có vài trăm chấm đen nhảy lên và xông ra, họ chính là người trong tộc Nữ Oa.

“Vèo vèo vèo…”

Lê Sơn không chỉ có mỗi tộc Nữ Oa mà còn có một bộ phận Nhân tộc nữa. Ví như mấy người Minh Vi, mặc dù họ mang dòng máu của tộc Nữ Oa nhưng vẫn được xem là loài người, chẳng qua thuộc tộc Nữ Oa mà thôi.

Bọn họ cũng tương tự như Phượng Ca, mặc dù Phượng Ca có huyết thống Kim Ô và sinh ra ở Phượng Sào, nhưng lại không mọc ra đôi cánh màu vàng kim to lớn như Phượng Nữ.

Bên Lê Sơn có cả thảy khoảng bốn, năm trăm người, còn nhỉnh hơn cả tộc Ly Uyên. Đa số người trong đó có thân thể nửa người nửa rắn, đằng sau có một cái đuôi thật dài, còn khoảng một phần ba số người còn lại thì có vẻ ngoài không khác gì con người.

Người Lê Sơn vừa đáp xuống, một cô gái Nhân tộc được bảo bọc ở giữa liền bước ra.

La Yên đưa mắt nhìn quanh khắp nơi, cuối cùng dừng lại ở chỗ Thiên Cung và lập tức tìm ra La Chinh.

“Ca ca!”

Nàng chạy thẳng đến chỗ hắn, vòng tay ôm chầm lấy hắn.

Nỗi thấp thỏm mong nhớ mà nàng dành cho La Chinh không hề ít hơn sự lo lắng của La Chinh dành cho nàng. Lần này Hồn Nguyên Đại Thế Giới mở ra, nàng cũng dự đoán được La Chinh sẽ đến, bây giờ rốt cuộc đã được như ý nên đương nhiên vui vẻ vô cùng.

“Yên Nhi!”

Dù có Minh Vi che chở, La Chinh biết La Yên ở Lê Sơn rất an toàn, nhưng một cô bé như nàng vào Lê Sơn e là cũng không được quá an nhàn sung sướng.

Có điều, bây giờ xem ra lo lắng của hắn hoàn toàn là dư thừa.

“Này, ngươi không nói gì kỳ lạ với ca ca ta đó chứ?” La Yên bỗng quay đầu lại, dùng ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm Phục Hy và nói.

Nàng biết được một vài chuyện của Phục Hy nên trong lòng quả thực rất lo lắng hắn ta sẽ làm ra chuyện gì xấu với ca ca mình.

Không biết Phục Hy thiếu nợ gì La Yên hay có nhược điểm gì nằm trong tay nàng hay không mà nàng có thể răn dạy Phục Hy không chút kiêng kỵ như thế.

Nghe giọng điệu của nàng, ngay cả La Chinh cũng phải kinh hãi.

Đây chính là Nhân Hoàng đấy…

Kể cả Phượng Ca, Lăng Sương và mấy người Thu Âm Hà đều thầm lau mồ hôi trong lòng vì La Yên.

Muội muội của La Chinh đúng là to gan làm loạn…

Thế nhưng vẻ mặt của mấy người tộc Nữ Oa lại vẫn rất bình thường, tựa như họ đã nhìn mãi thành quen.

Về phần phản ứng của Phục Hy thì càng vượt quá dự đoán của mọi người. Men say trên mặt hắn ta bay biến hết sạch, sau đó hắn ta còn đáp lại với vẻ hơi khúm núm: “Không có, đương nhiên là không!”

“Nếu ngươi dám nói hươu nói vượn gì với ca ca ta, ta nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi” La Yên quơ quơ nắm tay nhỏ, nói một cách hung hãn.

Đừng nói đến những người khác, ngay cả La Chinh khi thấy cảnh này còn phải trợn tròn mắt.

Nhân Hoàng – danh xưng của Phục Hy vốn đã là biểu tượng thể hiện thực lực và địa vị của hắn ta. Thân là một trong các Chí cường giả của thế giới mẹ, không thể nghi ngờ uy nghiêm của hắn ta to lớn đến nhường nào, thế mà trước mặt La Yên, hắn ta lại có tư thái khúm núm như thế. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?

Tất cả mọi người, bao gồm cả nhóm Thu Âm Hà, đều kinh hãi đến tột độ.

Đây chính là Nhân Hoàng Phục Hy đấy…

Mặc dù mấy người Thu Âm Hà, Lâm Chiến Đình đã nhìn ra được địa vị của La Yên trong tộc Nữ Oa không hề thấp, bởi vì suốt cả đoạn đường khi nàng bay từ trên phi thuyền xuống đều được bảo bọc trong vòng vây của những người kia. Nhưng dù địa vị có cao đến đâu đi chăng nữa thì cũng cao được đến mức nào chứ? Có thể răn dạy Nhân Hoàng ngay trước mặt như vậy, hơn nữa Nhân Hoàng còn không dám cãi lại?

Vậy mà cảnh tượng khó tin ấy lại cứ diễn ra như thế, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì chắc khó mà tin được.

Phục Hy bị một tiểu cô nương uy hiếp cũng cảm thấy rất mất mặt, bèn nói: “Được rồi, trật tự ở đây không cần ta đứng ra gìn giữ nữa, người Lê Sơn ai về vị trí nấy thôi…”

Dứt lời, hắn cũng không cho La Yên cơ hội nói gì tiếp nữa mà đã thoắt cái biến mất khỏi đó.

“Lại còn bỏ chạy nữa, đúng là đáng ghét!”

Nhìn thái độ của La Yên thì có vẻ nàng không định buông tha cho Phục Hy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận