Bách Luyện Thành Thần

Chương 3536: Cứu viện

Thân thể khổng lồ của La Chinh xông vào trong sông Thần làm dấy lên nghìn bọt sóngĐông Hoàng còn đang kéo lão Anh ở dưới nước bỗng nghe thấy tiếng động ầm ĩ bên trên cũng giật nảy mình. Chỉ có điều, ban nãy ông đã thấy quái vật khổng lồ này đứng cùng với Phục Hy, bây giờ nó xuống nước ắt hẳn là đến để giúp đỡ!

“Rào rào rào…”

Chân lão Anh bị thương do vết cắn, máu trào ra và khuếch tán ra xung quanh như lụa đỏ.

Đám hung vật vốn đang núp sâu trong sông Thần ngửi thấy mùi máu tươi này thì đều ào ào chui ra.

Một đám Vát Trùng tròn lẳn đen sì chui ra từ trong lớp bùn đục ngầu…

Ở trong bóng tối đằng xa, một con Long Ngao toàn thân đen tuyền chui ra, bên ngoài lớp giáp xác tối tăm ấy phản xạ ánh sáng. Long Ngao không hành động theo bầy đàn giống Cự Trọc Ngạc, nhưng thực lực của từng cá thể thì mạnh hơn Cự Trọc Ngạc nhiều.

Trong một hang động ở nhánh sông bên trái, một lớp cát dùng để ngụy trang bỗng bị lật tung ra, hai con cá nhỏ cỡ bằng bàn tay chui ra ngoài. Chúng có vẻ ngoài rất phổ thông, nhưng trên thực tế lại là chúa tể một phương trong sông Thần, các hung vật bình thường đều là món ăn trong mâm của chúng, chúng được gọi là Linh Giao.

Khi hai con Linh Giao xuất hiện, đám hung vật khác trong sông Thần đều lặng lẽ lùi về, chẳng con nào muốn dây vào hai quái vật nhỏ ấy.

Đông Hoàng thấy mình không thể nào kéo lão Anh lên được, trong lúc cấp bách bèn giơ tay ra hiệu với lão Anh và chỉ vào chân bà.

Hiển nhiên lão Anh hiểu được ý của Đông Hoàng, một khi bị kéo xuống thì nhất định sẽ lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Bà cắn răng, lấy một thanh giới đao ra khỏi ống tay áo. Thanh giới đao này cũng là một món vũ khí đã làm bạn với bà trên con đường thám hiểm Bỉ Ngạn, thật không ngờ bây giờ lại được dùng để chém lên chân của chính mình.

“Rào rào rào…”

Một loạt bong bóng màu đỏ nổi lên, lão Anh đã nhẫn tâm chặt đứt chân trái của mình. Nhờ Đông Hoàng kéo mà hai người lại nhanh chóng di chuyển lên trên.

Nhưng đám Cự Trọc Ngạc kia đâu chịu từ bỏ con mồi đã tới tay?

Chúng không còn duy trì đội hình nhịp nhàng nữa mà tự mình chia nhau ra. Sau khi ăn hết sạch phần chân gãy của lão Anh, chúng lại tiếp tục xông về phía bà và Đông Hoàng.

Đúng lúc này, rốt cuộc La Chinh cũng đuổi tới. Hắn vươn bàn tay to bằng quạt hương bồ của mình ra, túm lấy bả vai Đông Hoàng cùng lão Anh rồi kéo mạnh lên trên một cái.

“Rào rào…”

Tốc độ của Đông Hoàng và lão Anh tăng lên gấp mấy lần, còn La Chinh thì chìm xuống rất nhanh. Hắn lợi dụng xu thế đang chìm xuống của mình mà vươn đôi tay ra với đám Cự Trọc Ngạc kia.

Đám hung vật săn mồi trong sông Thần đều sống sót qua từng vòng tranh chấp sinh tử, chúng không những mạnh mà còn cực kỳ nhạy cảm đối với nguy hiểm.

Cảm nhận được áp lực kinh khủng mà La Chinh mang tới, đám Cự Trọc Ngạc này gần như đều muốn né tránh theo bản năng. Hầu hết tất cả Cự Trọc Ngạc đều cùng ngừng thế xông lên và muốn chuyển hướng rời đi.

Nhưng mấy con Cự Trọc Ngạc đi đầu thì không kịp bỏ chạy, chúng đã rơi vào tay La Chinh!

La Chinh bắt lấy đầu của Cự Trọc Ngạc, đôi cánh tay khổng lồ kia chỉ bóp nhẹ, cái đầu hẹp dài của con Cự Trọc Ngạc đó đã bị bóp đến nát nhừ, nào còn mạng nữa?

Sau khi La Chinh liên tục bóp chết bốn con Cự Trọc Ngạc, đám Cự Trọc Ngạc còn lại đồng loạt quay đầu chạy, thuận theo hang động dưới đáy sông chui trở lại phần dốc bên dưới sông ngầm. La Chinh cũng không có ý định đuổi theo giết đám Cự Trọc Ngạc này nên tất nhiên đều mặc cho chúng bỏ chạy. Nhưng ngay khi hắn vừa ngẩng đầu lên đã thấy đằng xa có hai con cá lớn bằng bàn tay đang bơi tới đây với tốc độ rất nhanh, trông chúng hệt như hai mũi tên vừa được bắn ra dưới nước, phóng thật nhanh về phía Đông Hoàng.

“Rào rào rào, rào rào rào…”

Chỉ thấy hai dãy bong bóng lướt qua, trên người Đông Hoàng đã xuất hiện hai cái lỗ lớn bằng quả đấm!

Đến khi ông ý thức được thân thể mình bị xuyên qua thì hai con cá nhỏ kia đã bơi ra một khoảng hơn trăm mét!

“Nhanh quá…” Trong mắt La Chinh toát lên vẻ thận trọng.

Lực cản của nước Tị Hồn là rất lớn, bất cứ thứ gì trong sông Thần đều sẽ bị giảm tốc độ xuống vô số lần, nhưng dường như nước Tị Hồn lại không ảnh hưởng gì đến hai con cá nhỏ kia, tốc độ của chúng nhanh đến đáng sợ!

“Là Linh Giao…”

Đông Hoàng nấp trong sông ngầm lâu rồi nên đương nhiên nhận ra lai lịch của hai con cá nhỏ này. Ông tự biết mình không địch lại nổi nên cố nén cơn đau nhức dữ dội, tiếp tục bơi lên cùng lão Anh.

Máu tươi chảy ra ồ ạt từ bụng Đông Hoàng, nhưng ít ra đó cũng không phải vết thương trí mạng.

Hai con Linh Giao lại đổi hướng, hóa thành hai mũi tên lần nữa và kéo theo một dây bọt khí màu trắng thật dài ở sau đuôi.

“Soạt soạt soạt, soạt soạt soạt…”

Lần này hai con Linh Giao chia ra để lại một cái lỗ to bằng quả đấm trên thân mỗi người Đông Hoàng và lão Anh. Hai người họ đối mặt với thế công của hai con cá nhỏ mà chẳng thể tránh né hay phòng ngự gì.

Đợi đến khi hai con Linh Giao đổi hướng và muốn phát động đợt tấn công thứ ba thì thân thể La Chinh bỗng chấn động thật mạnh trong nước. Khi một lượng lớn bọt khí tản ra từ quanh người hắn, đám Linh Giao cũng chú ý đến hắn.

La Chinh giơ tay làm dấu với hai con Linh Giao, đó là lời khiêu khích trắng trợn dành cho chúng.

Hai con Linh Giao này rất trí tuệ, xưa nay chúng vẫn luôn là vua của nơi này, quyết định số phận của các sinh mệnh ở thượng và hạ du sông Thần, thậm chí ngay cả tộc nhân Hà Mông ở trên bờ mà chúng còn không thèm để trong mắt.

Linh Giao xem sông Thần là địa bàn của chúng, sao có thể dễ dàng tha thứ cho sự khiêu khích của La Chinh?

Hai con Linh Giao lại cùng nhau thay đổi phương hướng, “vèo” một cái kéo theo một dãy bọt khí nhỏ thật dày bắn thẳng xuống dưới!

Đông Hoàng thấy cảnh này cũng thầm giật mình trong lòng, ông không ngờ vị dị tộc khổng lồ kia lại hi sinh thân mình dẫn dụ Linh Giao đi! Ông hơi do dự muốn tiếp sức giúp vị “dị tộc” kia.

Nhưng lão Anh đã nổi lên mặt nước tóm chặt lấy Đông Hoàng và kéo Đông Hoàng lên trên lại.

Sức chiến đấu của hai người bọn họ trong sông Thần gần bằng không, tốt nhất là đừng gây thêm rắc rối cho vị “dị tộc” kia.

“Rào! Rào!”

Hai người đều nổi lên mặt nước, bơi về phía hai bên bờ sông.

Sau khi kéo hai người họ lên bờ, Phục Hy cùng Nữ Oa lập tức xử lý vết thương và cầm máu cho họ. Ở đây vẫn nằm trong phạm vi của rừng Sí Phong nên đương nhiên Nữ Oa không dám sử dụng thần thông để chữa thương.

“Vị kia đang bị hai con Linh Giao bao vây tấn công trong nước, không biết đó là tộc nhân tộc nào, làm sao các ngươi tìm được cứu binh mạnh đến vậy?” Đông Hoàng hỏi.

“Tộc nhân tộc nào?” Phục Hy cùng Nữ Oa quay sang nhìn nhau.

Thắng Thiên Thử Vương là kẻ kịp phản ứng lại đầu tiên, nó cười nói: “Chít, đó chính là La Chinh của Thiên Cung các ngươi”

“La Chinh?”

Đông Hoàng đứng phắt dậy khiến vết thương mà Nữ Oa mới băng bó kỹ lại rách ra. Vừa rồi ông còn muốn hỏi xem La Chinh đi đâu rồi, đâu thể ngờ được tồn tại khổng lồ vừa chui vào sông Thần kia lại là La Chinh?

La Chinh một mình đối mặt với hai con Linh Giao, chỉ sợ dữ nhiều lành ít…

Nào ngờ Nữ Oa vươn một tay ra ấn Đông Hoàng lại, lạnh nhạt nói: “Yên tâm, hắn không sao đâu”

“Nhưng con cá Linh Giao kia là…”

Đông Hoàng nghĩ rằng họ không biết sự đáng sợ của Linh Giao nên còn đang định giải thích, nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt thoải mái của Nữ Oa, Phục Hy cùng Thắng Thiên Thử Vương, ông bỗng ý thức được rằng bây giờ e là La Chinh đã vượt qua sự tưởng tượng của ông rồi.

Lão Anh bị gãy một chân thì mỉm cười, nói: “Không biết tên nhóc này vào Bất Hủ cảnh có thực lực đến mức nào?”

“Rào!”

Sau một tiếng nước văng tung tóe, La Chinh đã nổi lên mặt sông.

Cả nhóm người quay đầu nhìn lại, lập tức trông thấy hắn đang nắm hai con cá nhỏ đang vùng vẫy thật mạnh trong tay. Đó chính là hai con Linh Giao.

Hai con Linh Giao dùng hết sức giãy ra mà chẳng thể nào thoát khỏi tay La Chinh, chỉ có thể mặc cho hắn bắt chúng lên bờ!

“Đông Hoàng! Lão Anh!”

La Chinh vừa lên bờ đã lập tức gật đầu hành lễ với hai vị.

“Ngươi, ngươi thật sự là La Chinh?” Đông Hoàng nhìn hai con Linh Giao vô cùng đáng thương kia rồi lại nhìn La Chinh đang trong tư thái hết sức thoải mái, trong lòng là cảm giác khó mà tin được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận