Bách Luyện Thành Thần

Chương 2621: Lâm Chiến Đình

Nhìn dì Lan vội vàng rời đi, sắc mặt dì Bình cũng rất phức tạp. Nàng ta hỏi: “Không phải con nói người đó sống ở ngoại vực sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện ở thế giới mẹ?”Minh Hiên cũng nhìn Lăng Sương với vẻ nghi hoặc. Hắn ta đã đặt hết hy vọng vào đây, lỡ như tin tức sai thì lại phải mừng hụt một phen.

Lăng Sương lắc đầu: “Hắn rất cẩn thận, chưa bao giờ tiết lộ bản thân ở đâu. Nếu không phải lần này gặp nguy hiểm thì chắc cũng không tiết lộ cho con…”

Mỗi lần Lăng Sương muốn tìm hiểu gốc gác của La Chinh, hắn sẽ cố ý đánh trống lảng.

“Như vậy cũng tốt” Dì Bình nhẹ nhàng nói: “Nhân vật như vậy, nếu có thể thu vào núi chúng ta cũng không tệ”

Lăng Sương khẽ gật đầu: “Hy vọng cô phụ có thể tới kịp…”



Dì Lan biến thành một tia sáng bay vút, lao vào trong một động phủ.

Ở phòng nghị sự trong động phủ, một người đàn ông cao lớn và một ông lão mặc đạo bào đang thấp giọng trò chuyện gì đó.

Thấy dì Lan vội vàng lao tới, người đàn ông cao lớn “ồ” một tiếng rồi lập tức ra đón: “Lan Nhi, có chuyện gì mà nàng lo lắng như vậy?”

Dì Lan lườm phu quân mình: “Suốt ngày bận rộn việc trong cung! Ngay cả con trai mình cũng không thèm quan tâm!”

“Nàng nói Minh Hiên?” Người đàn ông cao lớn nghe được ý ở ngoài lời.

“Có người có thể cứu Minh Hiên ra khỏi vòng xoáy!” Dì Lan tức tối nói.

“Cái gì?”

Người đàn ông cao lớn và ông lão mặc đạo bào kia đều sửng sốt.

“Nhưng người này đang bị mắc kẹt trong Đạo Kiếm Cung ở Thất Tinh Châu. Nghe nói Đạo Kiếm Cung đang bị đại yêu bao vây tấn công, người này sống không quá năm ngày nữa đâu, chàng tới đó tìm hiểu xem!” Dì Lan thuật lại lời kể của Lăng Sương.

Đôi mày kiếm của người đàn ông cao lớn bỗng nhướng lên, nhìn bộ dạng của Lan Nhi thì không giống như nói giỡn.

“Đạo Kiếm Cung?” Ánh mắt ông lão mặc đạo bào hơi lóe lên.

“Hà Trì thượng nhân đã bao giờ nghe tới hay chưa?” Người đàn ông cao lớn hỏi.

Hà Trì gật đầu: “Là môn phái do Thu Âm Hà lập nên. Năm đó Thu Âm Hà từng xếp đặt vài thanh Tham Thiên Đại Kiếm và sáng lập ra mấy môn phái nhưng đa số đều đã bị diệt, Đạo Kiếm Cung chính là tiểu tông môn còn sót lại trong số đó. Còn nhớ năm xưa ta từng ban cho người của Đạo Kiếm Cung một bí giả thần thông…”

Dì Lan sốt ruột thúc giục: “Thời gian không nhiều nữa, phu quân! Mặc kệ việc này là thật hay giả, chàng vẫn phải đi một chuyến!”

Nhìn bộ dạng gấp gáp của nàng ta, người đàn ông cao lớn mỉm cười nói: “Lan Nhi chớ vội, mặc dù Thất Tinh Châu ở rất xa, nhưng năm ngày là đủ rồi”

Ông lão mặc đạo bào cũng gật đầu: “Ta sẽ dùng kiếm tiếp dẫn đưa Chiến Đình huynh đi tới Thất Tinh Châu. Không cần năm ngày, ba ngày rưỡi là được!”

Nghe nói như vậy, sắc mặt dì Lan mới thả lỏng một chút. Nàng ta gượng cười, nói: “Vậy làm phiền Hà Trì thượng nhân đi một chuyến”

***

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

La Chinh đứng trên thuyền chân ý, lẳng lặng chờ đợi. Khoảng chừng nửa canh giờ sau, phía trước hắn dần dần ngưng tụ ra một chiếc thuyền chân ý nhỏ, thân hình Lăng Sương cũng xuất hiện trước mặt.

“Tiểu Sương, sao rồi?” La Chinh hỏi.

Lăng Sương khẽ mỉm cười, nói: “Cô phụ đã xuất phát”

“Cô phụ?” La Chinh hỏi.

Lăng Sương gật đầu, nói: “Chính là phụ thân của vị đường ca kia của ta. Đường ca ta còn mắc kẹt trong vòng xoáy, ta nói cho bọn họ biết ngươi có thể giải cứu huynh ấy nên cô phụ đương nhiên rất sốt ruột, bây giờ đang tức tốc lên đường!”

“Giải cứu đường ca ngươi?” La Chinh hơi sửng sốt.

“Đúng” Lăng Sương mỉm cười: “Tiểu Sương phải phiền ngươi một lần nữa rồi, dù sao trên thế giới này chỉ ngươi mới có thể cứu đường ca ta…”

Thực ra La Chinh vẫn có chút kiêng dè về việc lấy đi ngọn nến dưới đáy biển. 9527 nói với hắn rằng ngọn nến này là đồ tốt, ngày sau chắc chắn có lúc cần dùng, khi ấy La Chinh còn nghĩ mình phải đi tìm những vòng xoáy đó và lấy hết những ngọn nến đặt dưới đó.

Thế nhưng 9527 cũng cảnh cáo La Chinh rằng những ngọn nến này là vật có chủ, nếu hắn lấy quá nhiều khiến đối phương chú ý thì e rằng sẽ chuốc lấy tai họa. Lỡ chuyện đó xảy ra, nó cũng đành bất lực. Chính vì lời cảnh cáo ấy mà La Chinh phải từ bỏ ý định này.

Nhưng chỉ lén lấy đi mấy ngọn nến thì chắc không thành vấn đề. Huống chi người ta còn tự mình đi một chuyến, cũng cứu mạng mình, ân tình này dù sao vẫn phải trả.

“Đừng nói tới phiền hà gì, chuyện này ta chắc chắn sẽ giúp, nhưng hy vọng ngươi có thể giúp ta bảo vệ bí mật về việc ta có thể vào biển bằng thể xác” La Chinh dặn dò.

“Ừ!”

“Còn nữa… Không biết đại danh của cô phụ ngươi là gì?” La Chinh hỏi.

“Ông ấy tên Lâm Chiến Đình…” Lăng Sương đáp.

Sau cuộc đối thoại ngắn gọi, La Chinh rút lui khỏi biển Chân Ý.

Thu Dịch và Nguyệt Bạch Thành đã tỉnh lại trước hắn rồi…

Thu Dịch vừa mở mắt đã tức giận ra mặt: “Ta gặp được người tộc Hữu Hùng! Đám người ngu xuẩn hống hách kia chẳng những không giúp một tay mà còn cười nhạo ta!”

Không đợi Thu Dịch nói xong, Thu Hàn Yên đã nở một nụ cười khổ.

Thế lực lớn nhất thế giới mẹ hiện nay là Hiên Viên Thị tộc Hữu Hùng, bọn họ xem mình là Nhân tộc chính thống duy nhất. Chỉ người bình thường trong tộc cũng đã cao ngạo vô cùng, muốn thuyết phục bọn họ tới giải cứu là không thể nào, hơn nữa tộc Hữu Hùng cách nơi này quá xa, căn bản không đủ thời gian.

Nguyệt Bạch Thành cũng khẽ lắc đầu: “Có lẽ trong mắt đám đệ tử danh môn kia, thế lực nhỏ như Đạo Kiếm Cung bị diệt thì cứ bị diệt đi, căn bản không đáng nhắc tới”

“Dù là trong mắt Thái Nhất Thiên Cung, Đạo Kiếm Cung chúng ta cũng chẳng là gì, không thì Thu lão tiền bối đã chẳng để lại đúng một thanh Tham Thiên Đại Kiếm rồi để chúng ta tự sinh tự diệt” Thu Thắng Thủy lạnh nhạt nói.

Trừ khi Đạo Kiếm Cung có thể chứng minh giá trị của mình, bằng không một thế lực nhỏ như họ căn bản không đáng để Thái Nhất Thiên Cung che chở, thế giới này luôn là như vậy.

Ánh mắt La Chinh khẽ run lên rồi mở ra.

Hầu như tất cả mọi người đều nhìn vào mặt hắn, theo như lời La Chinh từng nói lúc trước thì có lẽ hy vọng trên người hắn là lớn nhất.

Nhưng Thu Hàn Yên còn chưa kịp mở miệng hỏi thì chợt nghe bên ngoài truyền tới một loạt tiếng vang “Ầm ầm”.

La Chinh ngẩng đầu lên nhìn, thấy vài tên thuộc tộc Hắc Nhung bay tới bay lui, trong tay bọn họ chúng từng đám bụi phấn trắng như tuyết.

Khi bụi phấn được tung ra, không gian xung quanh như có xu thế ngưng tụ lại.

“Phấn phá hư… Ha ha, đây là muốn một lưới hốt gọn tất cả chúng ta” Thu Thắng Thủy cười khổ một tiếng.

Phấn phá hư này có thể phong bế không gian xung quanh, khiến họ không thể tạo ra đường hầm không gian, đương nhiên cũng không thể thi triển dịch chuyển không gian.

“Cho dù không dùng thứ này, chúng ta cũng chẳng đi đâu được” Thu Hàn Yên lắc đầu, không để ý động tĩnh bên ngoài nữa mà tiếp tục nhìn chằm chằm La Chinh, hỏi: “La Chinh, không biết việc liên lạc trong biển Chân Ý thế nào?”

La Chinh gật đầu, nói: “Đối phương đã phái người chạy tới”

“Đối phương là Thái Nhất Vệ?” Thu Hàn Yên lại hỏi.

La Chinh lắc đầu nói: “Không biết, ta chỉ biết đối phương họ Lâm, tên Chiến Đình”

“Họ Lâm?”

Nghe được dòng họ này, Thu Hàn Yên thoáng thất vọng.

Trong Thái Nhất Thiên Cung không có vị trí của Lâm gia, nhưng khi nàng thầm lẩm nhẩm lặp đi lặp lại cái tên “Lâm Chiến Đình” này trong lòng thì một đoạn ký ức phủ bụi bỗng được gợi lên, trong đôi mắt xinh đẹp chợt hiện lên ánh nhìn kinh ngạc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận