Bách Luyện Thành Thần

Chương 3778: Chuyến đi này không uổng công

Cho dù nàng nhắm chặt mắt, nhưng diện mạo vẫn giống hệt Lăng Sương. Chỉ là trang sức trên đầu, thần thái trên gương mặt và khí tức trên người nàng đều hoàn toàn khác với Lăng Sương“Lăng Sương là ai?” Thái Thượng Lão Quân ngạc nhiên nói.

La Chinh trình bày về lai lịch của Lăng Sương và sự biến mất của nàng cho Thái Thượng Lão Quân.

Sau khi nghe xong, Thái Thượng Lão Quân trầm ngâm một lúc: “Nói như vậy, chỉ sợ chuyện này không phải trùng hợp…”

Chuyện các cô gái trong thiên hạ có diện mạo giống nhau như đúc cũng không hiếm thấy, mấu chốt là lai lịch của Lăng Sương rất thần bí, có lẽ nàng và cô gái trên vương tọa có liên quan.

Đáng tiếc đến nay vẫn chưa tìm được tung tích của Lăng Sương, khó mà kiểm chứng mối liên hệ giữa hai người.

Sau khi rời khỏi lối rẽ, La Chinh quay trở về ngã ba, lựa chọn cánh cửa băng ở chính giữa.

Khoảnh khắc La Chinh chạm vào cửa băng, một cảm giác vô cùng nặng nề đột nhiên truyền tới tay hắn.

“Cánh cửa này nặng quá…”

La Chinh nhớ tới lời Phượng Nữ từng nói – Rót nước của cả một đại dương rộng lớn vào Lãnh Ngục, thứ nhận được chẳng qua chỉ là một khối băng nhỏ bằng ngón cái.

Không biết cánh cửa băng này được kết thành từ bao nhiêu nước…

Nhưng bây giờ sức mạnh của La Chinh đã hơn hẳn lúc trước, hai tay hắn dán lên cửa băng, sức mạnh bộc phát ra nơi lòng bàn tay.

Khí tức sức mạnh thuần túy xoáy vòng quanh thân La Chinh. Làn sóng mà khí tức này tạo ra có sức phá hoại đáng sợ, giống như những chiếc roi quất ra vô số dấu vết trên mặt đất xung quanh.

“Mở!”

“Rầm rầm rầm…”

Cánh cửa băng không ngừng ma sát trên mặt đất, mở ra một khe hở lớn bằng nắm tay.

Ngay khi La Chinh đang chuẩn bị gia tăng sức mạnh đẩy cửa thì trong khe hở đột nhiên vươn ra một bàn tay, bám vào mặt cửa, kéo vào bên trong, thế là cửa mở…

Đó là một ông lão lom khom, một mắt, màu da xám xịt, không có một chút sức sống.

La Chinh lùi lại hai bước như một phản xạ có điều kiện. Hắn vừa kinh ngạc vì bên trong còn có người khác, vừa nghĩ ông lão này có thể mở cửa băng một cách nhẹ nhàng tới vậy, sức mạnh quá lớn.

Sau khi mở cửa, ông lão đánh giá La Chinh một lượt rồi xoay người rời đi.

“Tiền bối…” La Chinh ở sau lưng gọi một tiếng.

Ông lão mắt điếc tai ngơ, cứ thế mà đi.

Đằng sau cánh cửa băng này là một cung điện băng rộng lớn, trong cung điện này nằm rất nhiều “thân xác”. Những thân xác này nhìn giống hệt những Nhân Linh ở bên ngoài, chưa phải là vật chết nhưng đã mất đi linh hồn.

Ông lão không nói không rằng ôm một thân thể trên mặt đất lên, đặt lên một đài băng ở chính giữa, bắt đầu lau chùi cẩn thận.

Thân thể này có vẻ đã được bảo tồn rất lâu, trên người phủ một lớp bụi nâu.

Trong tay ông lão cầm một cây phất trần, phủi sạch tro bụi trên thân thể từng chút một, sau đó mang thân thể đó xuống khỏi đài băng rồi đổi sang một thân thể khác.

“Tiền bối, vì sao phải lau dọn mấy thứ này…” La Chinh lại hỏi.

Nhưng ông lão vẫn không trả lời hắn, chỉ làm việc một cách máy móc.

“La Chinh, ngươi đi dò xét xem trong đầu ông lão này có linh hồn hay không” Thái Thượng Lão Quân đề nghị.

“Vậy thì có quá bất lịch sự hay không…”

La Chinh hơi do dự, nhưng sau một thoáng suy nghĩ, hắn lập tức hiểu được ý của Thái Thượng Lão Quân, bèn vươn tay ấn vào trán ông lão.

Ông lão không có hơi thở sự sống, cũng không hề kháng cự.

Khoảnh khắc La Chinh ấn vào trán ông, hắn lập tức cảm nhận được khí tức của Quỷ Quyệt, khí tức Quỷ Quyệt này còn vô cùng mãnh liệt. La Chinh vô cùng khó chịu, hoàn toàn bị cảm xúc không thoải mái tột cùng này bao phủ.

“Có linh hồn… Không, là thể Quỷ Quyệt, hơn nữa còn là Quỷ Quyệt chưa thức tỉnh” La Chinh nói.

“Quả nhiên là một Quỷ Quyệt loại Thiện” Thái Thượng Lão Quân đoán trúng rồi.

Đa số Quỷ Quyệt đều có chấp niệm, thời điểm còn chưa thỏa mãn điều kiện thức tỉnh, chúng sẽ luôn hành động theo chấp niệm của mình.

Một vài Quỷ Quyệt loại Thiện không hề hung hãn tàn bạo mà chỉ không ngừng lặp đi lặp lại một việc nào đó. Hiển nhiên ông lão trước mắt chính là loại này, chỉ cần La Chinh không ngăn cản ông lão lau chùi thân thể thì ông lão sẽ không tấn công hắn.

Ông lão lau chùi những thân thể đó xong, lại sắp xếp một cách ngay ngắn chỉnh tề.

Có lẽ những Nhân Linh được sắp xếp ngay hàng thẳng lối bên ngoài đều là kiệt tác của ông.

“Chưa thức tỉnh thì không thể đáp lại chúng ta…” La Chinh hơi buồn bực.

Muốn một Quỷ Quyệt thức tỉnh cũng không phải chuyện dễ dàng. Lúc trước tại con đường Kêu Rên, La Chinh bị Thiên Truyền ép chạy tới tận đài Thanh Thiên, Thiên Truyền mới thức tỉnh.

Thức tỉnh ông lão trong một khoảng thời gian ngắn là chuyện không thực tế, chỉ có thể đi tìm manh mối khác.

La Chinh băng qua những thân thể nằm trên mặt đất, đi tới chỗ trong cùng của cung điện băng, nơi này còn có một cái cửa.

Lúc La Chinh tới gần, ông lão đột nhiên xoay người lại, phát ra tiếng hát có tiết tấu.

“Nói chuyện rồi!”

La Chinh lập tức xoay người.

Ông lão nghiêng đầu nhìn hắn, miệng không ngừng nói gì đó.

La Chinh nhanh chóng khởi động Trung Tâm Thiên Chấp, bắt đầu giải mã tiếng Phạn của ông lão.

Một lát sau…

Trung tâm Thiên Chấp truyền đạt lời nói của ông lão cho La Chinh.

“Đó là phòng của chủ nhân, ngươi không thể vào… Nơi đó rất nguy hiểm, ngươi sẽ phải đối mặt với lửa giận của chủ nhân…”

Ông lão lặp đi lặp lại lời này hết lần này tới lần khác.

Đó không phải là lời nói xuất phát từ tư duy mà giống như một cảnh cáo máy móc.

La Chinh thử hỏi: “Chủ nhân là ai?”

Đội ngũ ca hát trong thế giới trong cơ thể hắn bắt đầu làm việc, giúp La Chinh phát ra âm thanh.

“Là Vương của chúng ta, là Khổ Thụ đại nhân…” Ông lão vẫn nói bằng giọng vô cảm.

Nghe câu này, tim La Chinh và Thái Thượng Lão Quân đều nhảy loạn lên.

Tìm được Khổ Thụ là mục đích lớn nhất của chuyến đi này, những lời này có nghĩa bọn họ đã thành công hơn phân nửa.

“Sao ngươi lại biết là nguy hiểm? Ngươi từng vào đó sao?” La Chinh lại hỏi.

Ông lão lắc đầu: “Ta chưa vào đó, nhưng Nghiệt vào rồi, đã chết trong đó…”

“Nghiệt… Xà Linh Vương? Chết ở trong đó?”

La Chinh lại kinh ngạc hơn nữa.

Nếu cửa địa đàn cần chiếc chìa khóa tại Hồn thành, vậy ắt hẳn hắn là người đầu tiên tiến vào trong.

Nhưng vì sao Xà Linh Vương lại có thể đi tới nơi này?

La Chinh thuật lại những lời mình nghe được cho Thái Thượng Lão Quân, Thái Thượng Lão Quân cũng rơi vào trầm tư.

Một câu nói vô ý của ông lão khiến tình thế trở nên vô cùng quái dị.

Qua một hồi lâu, Thái Thượng Lão Quân mới nói: “Nếu Xà Linh Vương đã sớm biết sự tồn tại của chiếc chìa khóa đó thì sao?”

“Ý của ông là nó từng lấy chiếc chìa khóa đó để mở cửa địa đàn?” La Chinh hỏi.

Thái Thượng Lão Quân gật đầu, nói: “Đúng, giả thiết là vậy, tức là Xà Linh Vương nhất quyết phải lấy được thứ gì đó từ tay Nhân Linh Vương, kết quả chẳng những không lấy được mà còn thất bại, thậm chí ngay cả thể Quỷ Quyệt của mình cũng bị giết ở trong đó…”

“Vì thế Xà Linh Vương lặng lẽ để chìa khỏa ở Hồn thành?” La Chinh tiếp lời: “Vậy thì có vẻ không đúng lắm, Xà Linh Vương không thể nào có lòng tin vào ta như vậy”

“Thái Thượng Lão Quân lại suy tư một phen, sau đó giống như đã thấu hiểu được hết: “Lòng tin của Xà Linh Vương đối với ngươi không phải xuất phát từ thực lực của ngươi mà đến từ thân phận của ngươi”

“Thân phận của ta? Thân phận gì?” La Chinh có chút hoài nghi. Hắn nghĩ đến Khởi Nguyên Thần Huyết, nhưng dù Xà Linh Vương có thể liệu sự như thần cũng không thể tính đến việc La Chinh sẽ có được Khởi Nguyên Thần Huyết.

“Thân phận loài người” Thái Thượng Lão Quân nói.

Có lẽ Khổ Thụ sẽ giết chết chủng tộc khác, cũng sẽ giết chết bất cứ một Quỷ Quyệt nào tiến vào, nhưng chưa chắc sẽ giết một con người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận