Bách Luyện Thành Thần

Chương 2024: Đông Phương Quỷ

Từ khi La Chinh bước vào đại điện, diện tích của đại điện này bỗng trở nên nhỏ béHơn một nửa đám chân thần cấp cao trong đại điện không phải tham gia Đạo Tranh lần đầu, bọn họ không cho rằng Đạo Tranh lần này có gì khác biệt.

Có một vài người biết chuyện, thấy Vũ Thái Bạch xuất hiện cũng mơ hồ dự liệu được chuyện gì…

Có lẽ, lần Đạo Tranh này thật sự có chút khác biết.

Bầu không khí kỳ lạ trong đại điện kéo dài một lúc lâu, đến tận khi Kiếm Vô Ngân dẫn đám người Kiếm tộc bước vào.

Trên mặt ông lộ ra một nụ cười thản nhiên. Sau khi bước vào đại điện, ánh mắt ông liền rơi trên đám người Đông Phương Thái Thanh.

Sau đó ông mỉm cười: “Thật ngại quá, lần này danh ngạch(*) mà Kiếm tộc cho nhóm quyền thế… giảm một nửa”

(*) Danh ngạch: chỉ người trong danh sách.

“Cái gì?”

Sắc mặt của đám chân thần đại viên mãn trong đại điện liên tục biến đổi.

Đám chân thần cấp cao thì đều bối rối…

Nhất là Đông Phương Thái Thanh, trong đôi mắt ông ta lóe lên một tia sáng, giống như muốn dùng ánh mắt để xuyên thủng Kiếm Vô Ngân vậy.

“Dựa theo giao ước, những lần Đạo Tranh trước, Kiếm tộc sẽ dành cho mỗi gia tộc quyền thế sáu danh ngạch. Bây giờ đột nhiên giảm một nửa là có ý gì?” Đông Phương Thái Thanh lạnh lùng nói.

Đông Phương Thái Thanh có tính cách điềm tĩnh, đương nhiên ông ta sẽ không giống như Mục Huyết Dung thở hổn hển tranh cãi vô vị với La Chinh và Vũ Thái Bạch, ông ta là một người chỉ quan tâm tới kết quả.

Đông Phương Thái Thanh biết rõ lần Đạo Tranh này có hàm ý gì…

Lần Đạo Tranh này, đồ mà Đông Phương gia không lấy được, Vũ Thái Bạch cũng đừng mong chiếm được.

Vì thế những chân thần cấp cao mà ông ta dẫn tới đều là cường giả đỉnh phong trong Đông Phương gia.

Mục đích của những chân thần cấp cao này không phải là thu được truyền thừa của bộ hài cốt, mà là tiêu diệt sạch tất cả những mục tiêu có thể có khả năng giành được truyền thừa.

Trong đó, đương nhiên bao gồm cả La Chinh.

Kiếm Vô Ngân cười khà khà, lạnh nhạt liếc nhìn Đông Phương Thái Thanh: “Nực cười, từ lúc nào Kiếm tộc ta có giao ước như thế với Đông Phương gia các ngươi? Đường gia các người có không? Mục gia các người cũng có không?”

Kiếm Vô Ngân hùng hổ thốt lên mấy câu, hỏi một lượt đám đại viên mãn.

Đúng là như vậy, Kiếm tộc chưa từng có bất cứ giao hẹn nào với các gia tộc quyền thế.

Đạo Tranh mà người ta tổ chức, bất cứ chân thần nào trong Thần vực cũng có tư cách tham gia, Kiếm tộc chưa bao giờ cự tuyệt bất cứ người nào tới, chỉ cần có thể vượt qua hai lần sát hạch là được rồi.

Nhưng không biết vì sao, sau này Kiếm tộc bỗng nhiên cho quyền thế không ít danh ngạch.

Mỗi đảo nổi đều có chỉ tiêu sáu người, những người này đều được sàng lọc theo cách khác.

Nhưng đó là Kiếm tộc chủ động cho bọn họ, chỉ là lòng người luôn như thế, điều gì duy trì trong thời gian dài, liền cho là chuyện đương nhiên.

Nhưng bọn họ lại quên mất, đây vốn là Kiếm tộc chủ động cho họ, lúc nào người ta không muốn cho nữa thì đương nhiên sẽ không cho…

“Nói thật, nếu ta không cho các người danh ngạch nào thì các người cũng phải yên phận mà cút xéo khỏi đây” Kiếm Vô Ngân cười lạnh nói.

Đám người Đông Phương Thái Thanh, Mục Huyết Dung cau mày…

Bình thường người của Kiếm tộc đều rất thân thiện, ngay cả những thánh nhân này, lúc bình thường cũng sẽ không đối xử lạnh lùng với đám đại viên vãn bọn họ.

Nhìn thái độ lúc này của Kiếm Vô Ngân, bọn họ đã hiểu, Kiếm tộc đã lựa chọn đứng về phía Vũ Thái Bạch.

Mục Huyết Dung có ý định nói vài câu khí phách, nhưng bị Đông Phương Thái Thanh đứng bên cạnh lôi lại, lắc đầu.

Ở dưới mái hiên nhà người ta, không thể không cúi đầu, cho dù Mục Huyết Dung tranh luận dựa vào lý lẽ thì đã sao? Ngộ nhỡ khiến Kiếm Vô Ngân tức giận, thực sự không cho danh ngạch nào thì đó mới là phiền toái lớn nhất.

Mỗi gia tộc quyền quý bị giảm một nửa danh ngạch… Bọn họ cũng không thiếu người, chí ít vẫn còn một cơ hội nhỏ nhoi.

“Còn lại một nửa danh ngạch, đã là không tệ rồi” Đông Phương Thái Thanh nín nhịn đáp.

“Ha ha, vậy là tốt rồi”

Kiếm Vô Ngân liếc mắt nhìn chúng thần ở trong đại điện, sau đó lớn tiếng nói: “Chư vị tham gia Đạo Tranh, mọi người cũng đã hiểu sự nguy hiểm trong vùng đất tuyệt sát rồi chứ? Vùng đất tuyệt sát dùng cho Đạo Tranh còn nguy hiểm hơn ở đây nhiều. Trong vùng đất tuyệt sát, thứ chúng ta bảo vệ không phải thực lực của các ngươi mà là chân ý của đạo. Nếu như ai chỉ mới tu được vẻn vẹn vài câu chân ý của đạo, bây giờ có thể rút lui, không đến lúc chết lại nguyền rủa lão hủ”

“Không ai rút lui sao?” Kiếm Vô Ngân lại hỏi một lần nữa.

Tuy gần như không có chân thần nào muốn buông bỏ cơ hội không dễ giành được này, nhưng lần nào Kiếm tộc cũng theo lệ hỏi một lần.

Sau khi hỏi xong, Kiếm Vô Ngân phất tay một cái: “Xuất phát”

Sau đó, mọi người lục tục rời khỏi đại điện này, đi tới quảng trường ở ngoài cửa đại điện.

Sau khi Kiếm Vô Ngân rời khỏi đây, ông nhẹ nhàng vỗ tay một cái.

“Vèo vèo vèo vèo vèo vèo…”

Trên Nhược Mộc cấm bay.

Nhưng đó là nhằm vào người ngoại tộc.

Nhược Mộc này khổng lồ như vậy, bản thân người của Kiếm tộc chạy một vòng cũng phải mất mười ngày đến nửa tháng. Nếu như chạy từ đầu này tới đầu khác thì còn phải mất đến nửa năm.

Bản thân người của Kiếm tộc có thể vận dụng một pháp bảo phi kiếm đặc biệt.

Sau cái vỗ tay của Kiếm Vô Ngân, vô số phi kiếm liền đột nhiên dừng lại.

“Mỗi người chọn một thanh kiếm, những thanh kiếm này không cần nhận chủ, chỉ cần rót thần thức vào trong đó là có thể điều khiển được” Kiếm Vô Ngân từ tốn nói.

La Yên nhìn thoáng qua đám phi kiếm, nàng nhẹ nhàng nhảy bật lên, đứng vững vàng trên một thanh phi kiếm.

La Chinh cũng chậm rãi bước lên một thanh phi kiếm, rót thần thức vào trong thân kiếm…

“Vù vù”

Hắn cảm nhận được thân kiếm rung lên kêu vù vù, sau đó nhẹ nhàng bay lên.

Có khoảng chừng một nửa số người trong nhóm chân thần cấp cao tới từ các gia tộc quyền quý phải ở lại.

Bởi vì Kiếm Vô Ngân chỉ chuẩn bị ngần này phi kiếm, cho dù có nhiều chân thần hơn cũng chẳng có cách nào đi được.

Thấy Kiếm Vô Ngân sắp xếp như vậy, Đông Phương Thái Thanh càng hiểu rõ hơn, e rằng lão già Kiếm Vô Ngân này đã bí mật mưu tính với Vũ Thái Bạch từ lâu.

“Quỷ” Bỗng nhiên, Đông Phương Thái Thanh hô lên một tiếng.

Có một người tóc bạc trắng, ước chừng ba mươi tuổi đứng trước người ông ta, quay đầu lại nhìn Đông Phương Thái Thanh.

Đây là đệ đệ ruột của ông ta – Đông Phương Quỷ.

Cũng là người bị Đông Phương Thuần Quân đặc biệt chọn lựa ra.

Bởi vì Đông Phương Quỷ là người nổi trội nhất trong nhóm những người đứng đầu chân thần cấp cao.

Có thể nói dưới đại viên mãn, Đông Phương Quỷ có năng lực đứng thứ nhất.

Mục tiêu của y chính là giết đám người mà Vũ Thái Bạch đưa tới…

Chính là La Yên và La Chinh.

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!

Đông Phương Thái Thanh không đoán ra được ai sẽ là người được Vũ Thái Bạch chọn ra để nhận truyền thừa của bộ hài cốt kia. Vì thế, biện pháp tốt nhất chính là diệt trừ cả hai người.

Cho dù cuối cùng Đông Phương Quỷ có giết được La Chinh và La Yên hay không… y vẫn sẽ tự sát.

E rằng đây là lần cuối cùng ông ta thấy đệ đệ của mình.

“Yên tâm đi” Ánh mắt của Đông Phương Quỷ lặng lẽ lướt qua hai huynh muội La Chinh, trong mắt y không hề có chút ý coi thường nào. Sau đó, y liền quyết tâm giẫm lên một thanh phi kiếm.

Chờ đến khi tất cả đám chân thần đứng trên phi kiếm sẵn sàng, Kiếm Vô Ngân cũng bước chân lên một thanh phi kiếm, lao về phía trước, đồng thời để lại một câu: “Đuổi theo”

“Vèo vèo vèo vèo…”

Đám người La Chinh cũng đạp phi kiếm bay lên, đuổi theo Kiếm Vô Ngân, bay ra phía ngoài thần thành Hóa Kiếm.

Vũ Thái Bạch đợi hai huynh muội La Chinh rời đi, hắn ta cũng quay đầu rời khỏi nơi đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận