Bách Luyện Thành Thần

Chương 225: Cờ trận

Một tầng chiến giáp kia ngưng kết trên người hắn, hình thành một tầng phòng ngự vô cùng dày. Sau khi đánh mãi không được, Chu Thông rốt cuộc chuyển từ thế công chuyển sang thế thủ.”Ha ha. Thổ Linh Chiến Giáp của ta có thể phòng được một đòn toàn lực của cường giả Chiếu Thần Cảnh, xem ngươi làm được gì? Không có chân nguyên phụ trợ, căn bản không phá được chiến giáp của ta!” Thực ra Chu Thông không định dùng con át chủ bài này, bởi trong đại hội toàn phong nhân tài đâu đâu cũng có, rất nhiều chiêu thức chỉ xuất hiện tại thời điểm mấu chốt mới có thể nghịch chuyển tình thế hiệu quả, nhưng nếu giờ hắn không dùng chiêu này, hắn sẽ thua.

Chu Thông gặp trong trận đầu này, đối với La Chinh mà nói cũng không tính là kẻ mạnh, nhưng với con bài vừa lật của hắn, La Chinh lại có chút kinh ngạc.

“Có thể ngăn trở một đòn toàn lực của Chiếu Thần Cảnh?” La Chinh nhìn chằm chằm toàn thân Thổ Linh Chiến Giáp, khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, nếu đã vậy thì thử một chút, công kích cực hạn của chính mình như thế nào!

“Băng Quyền!”

La Chinh bỗng nhiên bước lên một bước, sức mạnh toàn thân bắt đầu nổi lên. Lúc này La Chinh điều động một nửa sức mạnh vảy rồng.

Thực ra so với võ giả bình thường, thân thể hắn đã mạnh hơn rất nhiều, huống chi còn có sức của mạnh vảy rồng thêm vào, một nửa sức mạnh của vảy rồng cũng đủ để cho La Chinh cường hóa sức mạnh thuần túy của cơ thể lên mấy chục lần!

“Bộp!”

Một Băng Quyền của La Chinh đánh trúng Thổ Linh Chiến Giáp của Chu Thông, phát ra một tiếng vang nặng nề, âm thanh kia giống như cảm giác giã xuống bùn đất. Chân nguyên hệ thổ của Chu Thông vốn thiên về phòng ngự. Bên trong Thổ Linh Chiến Giáp của hắn chứa từng tia sức mạnh của đất, khi bị công kích có thể phân tán sức mạnh từ điểm bị công kích đi khắp toàn bộ chiến giáp.

“Bịch bịch…”

Chu Thông lui ra phía sau hai bước, mặt có hơi ửng hồng. Hắn vốn tưởng rằng sức mạnh trước đây La Chinh bộc phát ra chính là sức mạnh cực hạn của La Chinh rồi. Nhưng một quyền này làm chân nguyên trong cơ thể hắn quay cuồng một trận, sức mạnh cường đại tràn vào chiến giáp của hắn, nhất thời làm hắn khó lòng chống đỡ, Thổ Linh Chiến Giáp thiếu chút nữa vỡ tan.

“Sao có thể…” Chu Thông là người có thần lực trời sinh, biết rõ để gia tăng sức mạnh thì rất khó khăn, vì sao chỉ trong nháy mắt sức mạnh của La Chinh đã tăng lên một nửa? Chẳng lẽ sức mạnh này căn bản không phải cực hạn của hắn? Hoặc là nói lúc trước hắn căn bản là hạ thủ lưu tình? La Chinh không nói hai lời, quơ nắm tay tiếp tục bước lên, vẫn sử dụng một nửa sức mạnh vảy rồng như trước, lại một lần nữa nện vào Thổ Linh Chiến Giáp.

“Bộp…”

Lại một tiếng nữa, Thổ Linh Chiến Giáp dày dặn kia thoắt ẩn thoắt hiện, giống như sắp hỏng đến nơi…

Mặt Chu Thông càng lúc càng đỏ, hắn cố nén hồi lâu nhưng rốt cuộc nhịn không được mà phun ra một ngụm máu tươi!

Hắn chống đỡ không nổi…

Chờ La Chinh lướt tới, Chu Thông đột nhiên phất phất tay vội vàng hô: “Trọng tài, trọng tài, ta nhận thua!”

“La Chinh thắng, Chu Thông thua!”

Trọng tài mặt không đổi sắc tuyên bố kết quả so đấu.

Nếu Chu Thông nhận thua, La Chinh tự nhiên sẽ không tiếp tục truy kích, đại hội toàn phong tuy rằng nhiều lần có đệ tử so đấu đến mức bỏ mình, nhưng chung quy vẫn không hoan nghênh tử đấu.

Đến khi La Chinh thu tay lại, Chu Thông lúc này mới thở hổn hển. Trong lòng hắn nghĩ nguy hiểm thật, người này quả thực chính là một mãnh thú hình người, Thổ Linh Chiến Giáp của mình sắp hỏng rồi, nếu bị tên khủng bố này nện thêm một quyền, sợ là mình sẽ biến thành con lợn chết…

“La Chinh, làm tốt lắm!” Văn đạo sư vui mừng tươi cười. Trong mắt đạo sư Tiểu Vũ Phong, La Chinh vẫn luôn là kẻ dị biệt, trước đây bởi vì Tô Linh Vận vẫn luôn chiếu cố La Chinh nên các đạo sư khác cũng không nhúng tay vào chuyện của hắn, nhưng mấy lần La Chinh biểu hiện nổi trội kinh người vẫn rõ như ban ngày.

Biểu hiện của La Chinh càng tốt, càng có lợi cho Tiểu Vũ Phong. Không chỉ là vinh quang thay đổi, mà toàn bộ Tiểu Vũ Phong cũng sẽ được lợi. Nếu xếp hạng Tiểu Vũ Phong tăng lên, như vậy bổng lộc của đạo sư bọn họ cũng sẽ tăng lên.

Quan trọng nhất là, sẽ không để cho phong khác xem thường.

Văn đạo sư hữu ý vô ý nhìn Vương đạo sư của Hậu Hải Phong bên cạnh.

Vương đạo sư cười lạnh: “Chẳng qua cũng chỉ là thần lực trời sinh mà thôi. Từ xưa đến nay đệ tử thần lực trời sinh không ít, nhưng giành được thành công thì không có ai cả. Hắc hắc, Thiên Hựu, lát đến phiên ngươi lên sân đấu, vì đại hội toàn phong ngươi đã chuẩn bị suốt hai năm, chúng ta trông đợi vào ngươi đó. Nếu đụng tới tên nhóc Tiểu Vũ Phong kia, ngươi cứ hung hăng mà đánh!”

Bên cạnh đạo sư họ Vương có một vị đệ tử bộ dáng ngoan ngoãn, đệ tử đó chính là Thiên Hựu mà Vương đạo sư đó vừa nhắc.

Thiên Hựu cũng là một Tiên Thiên Đại Viên Mãn. Chiến lực tổng thể của Hậu Hải Phong hắn so với Tiểu Vũ Phong mà nói thì hơn hẳn một cấp, lần xuất chiến này ước chừng có ba người Tiên Thiên Đại Viên Mãn.

Hậu Hải Phong dã tâm thực to lớn, mục tiêu của bọn họ chính là tranh thủ tăng xếp hạng của Hậu Hải Phong lên tầm mười phong đứng đầu, trong đó mong đợi lớn nhất đặt ở Thiên Hựu.

Nghe Vương đạo sư nói, Thiên Hựu gật gật đầu. Bộ dáng của hắn rất thông thường, thuộc loại ném vào trong đám đông thì sẽ không thấy đâu, nhưng đôi mắt của hắn chợt lóe sáng, ánh sao lấp lánh trong đó giống như ẩn chứa một loại khí thế cực kỳ nguy hiểm.

“Vương đạo sư, ta sẽ không khiến người thất vọng. Nếu để ta gặp gỡ tên nhóc kia, ta sẽ nắm chắc thời cơ, giải quyết hắn.” Trên mặt Thiên Hựu hiện ra một nụ cười tự tin, tựa như hắn căn bản không coi trọng La Chinh.

Nghiêm khắc mà nói, biểu hiện của La Chinh đúng là làm một nhóm người ngoài ngạc nhiên, hơn nữa đối thủ của La Chinh cũng là thần lực trời sinh, hai người cậy mạnh giao tranh cũng làm mọi người mở rộng tầm mắt.

Chỉ là trong Đông Vực, chín mươi chín phần trăm võ giả đều tu luyện chân nguyên, có phần xem thường sức mạnh đơn thuần. Vứt bỏ chân nguyên mà đơn thuần sử dụng sức mạnh thô bạo, đó là điển hình cho hành vi ném dưa hấu nhặt hạt vừng, cho nên đại đa số mọi người đều mỉm cười, cho rằng sức mạnh thô bạo của La Chinh không có uy hiếp lớn tới họ.

Tiếng Vương đạo sư và Thiên Hựu nói chuyện không lớn, nhưng thính giác cực kỳ sắc bén của La Chinh lại nghe thấy không thiếu chữ nào, dù sao bọn họ cũng không cố ý hạ giọng.

Nghe bọn họ nói, La Chinh chỉ mỉm cười, cũng không có nhiều phản ứng.

Sau trận chiến của La Chinh, kế tiếp chính là Tả Vân và một vị đệ tử khác của Tiểu Vũ Phong lên sân đấu. Tả Vân là vị Tiên Thiên Đại Viên Mãn duy nhất của Tiểu Vũ Phong nên Tiểu Vũ Phong tất nhiên sẽ đặc biệt coi trọng hắn, hơn nữa trận chiến đầu tiên Tả Vân phải đối mặt với Hắc Minh của Hắc Nham Phong, vị đệ tử này không chỉ là Tiên Thiên Đại Viên Mãn, mà còn là một vị ảo trận sư.

Muốn trở thành một ảo trận sư, yêu cầu thiên phú về linh hồn cực cao. Hắc Minh kia tuổi còn trẻ đã có thể tu luyện tới cảnh giới Tiên Thiên Đại Viên Mãn, lại còn có thành tựu ở ảo trận, cũng đủ cho thấy hắn là kỳ tài ngút trời.

Hơn nữa sát trận mà ảo trận sư sử dụng để đối địch lại càng khó đoán, thay đổi thất thường, vô cùng khó ứng phó.

Cho nên trận đầu của Tả Vân phải tiếp đón đối thủ như vậy, có thể nói là một mở đầu không tốt.

Chẳng qua Tả Vân có thể đi đến ngày hôm nay thì cũng là hạng người có ý chí kiên định, đương nhiên sẽ không bởi vì đối thủ khó chơi liền dễ dàng nhận thua.

Chờ đến khi mười tám đệ tử trong chín võ đài đến đông đủ, trọng tài liền tuyên bố so đấu bắt đầu.

Hắc Minh không cao, làn da ngăm đen, cười rộ lên lộ ra hàm răng trắng tinh. Khi Tả Vân đảo mắt qua Hắc Minh, nhất thời thấy linh hồn của chính mình có cảm giác run sợ.

Đây là năng lực đặc biệt của ảo trận sư, lợi dụng lực linh hồn mạnh mẽ để áp chế đối phương.

Trên thực tế nếu là La Chinh – người đã trải qua tu luyện, lấy lực linh hồn mạnh mẽ của hắn cũng có thể tạo thành loại hiệu quả này. Chẳng qua La Chinh lại tu luyện Kinh Thần Thứ, bản công pháp thiên giai này có thiên hướng tập kích bất ngờ, nắm bắt khi đối thủ không kịp đề phòng, mãnh liệt đả kích linh hồn đối phương, sau đó lợi dụng đánh lén, phối hợp với phi đao nát của La Chinh thì càng thêm thuận lợi.

Nhưng lực linh hồn của Hắc Minh lại cuồn cuộn không ngừng, có khuynh hướng lợi dụng sức mạnh linh hồn để áp chế đối phương.

Hai vị Tiên Thiên Đại Viên Mãn cũng không có bất kỳ lời nói giao lưu nào, ngay khi trọng tài vừa cất lời, trong tay Hắc Minh thình lình ném xuống một cái cờ trận. Toàn bộ lá cờ trận kia đen thui, giống như bản thân nó là một loại sinh mệnh, ném xuống đất liền tự động đứng lên.

“Bày trận, Hắc Vụ Tuyệt Sát Trận!”

Kinh nghiệm chiến đấu của Tả Vân cũng vô cùng phong phú. Đệ tử có thể có nghị lực bước vào Tiên Thiên Đại Viên Mãn, thì có ai không từ khổ luyện mà ra? Nếu để cho ảo trận sư hoàn thành trận pháp, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến sức chiến đấu của Tả Vân, đồng thời sẽ tăng mạnh sức chiến đấu của Hắc Minh.

Cho nên ngay khi Hắc Minh ném cờ trận ra, Tả Vân liền nhào lên trong nháy mắt, trong tay hắn xuất hiện một thanh trường thương màu trắng. Tả Vân dùng thương!

Trường thương kia vừa xuất hiện, liền nhằm thẳng về phía Hắc Minh!

“Hả? Tả Vân dùng thương?” Văn đạo sư thấy như vậy cũng ngây ngẩn cả người.

Mấy người Tiểu Vũ Phong cũng nhìn nhau.

Ấn tượng đối với Tả Vân vẫn là hắn không sử dụng vũ khí, cho dù Tả Vân tiếp chiến mấy đệ tử nặng ký trong nội môn Tiểu Vũ Phong, hắn cũng không sử dụng vũ khí, vẫn đều dùng quyền pháp!

Nhưng hôm nay lên sân đấu, vậy mà hắn lại móc ra vũ khí. Trường thương màu trắng kia còn có phẩm cấp không thấp, không ngờ lại là một thanh linh khí trung phẩm.

“Hắc hắc, nhìn đoán không ra, thằng nhóc Tả Vân này lại che dấu thâm sâu như vậy!” Văn đạo sư cười nói. Thực hiển nhiên, Tả Vân sở dĩ che dấu thương của hắn chính là để sử dụng tại đại hội toàn phong. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Và ngược lại, nếu là kẻ địch hiểu biết về mình càng ít thì phần thắng của mình cũng lại càng lớn.

Nhưng một vị đạo sư khác của Tiểu Vũ Phong lại lắc đầu nói: “Văn đạo sư, không nên vui mừng quá sớm, Tả Vân ngay từ đầu đã dùng thương, điều này cho thấy hắn kiêng kị ảo trận của Hắc Minh, nếu không hắn sẽ cất thương để sử dụng sau.”

“Cũng đúng… Thắng thua ở trận so đấu này, còn phải xem Tả Vân phát huy thế nào.” Văn đạo sư thận trọng nói.

Giữa võ đài, Tả Vân đâm một thương tới. Hắc Minh không chỉ có tay nghề cao siêu về trận pháp, thân pháp cũng không kém, hắn giống như một người cá linh hoạt vô cùng.

Sau khi một thương của Tả Vân đâm vào không khí, hắn cũng không đuổi theo bóng dáng của Hắc Minh. Hắn hiểu thứ đáng sợ nhất của Hắc Minh không phải là ở bản thân hắn ta, mà là cờ trận, một khi để cho Hắc Minh bố trí xong ảo trận thì phần thắng của hắn sẽ lung lay!

Cho nên Tả Vân lật tay, đâm một thương tới cờ trận trên mặt đất, hắn muốn phá hỏng lá cờ trận này. Nhưng khi Tả Vân hướng thương đến cờ trận, sắc mặt tức khắc biến động!
Bạn cần đăng nhập để bình luận