Bách Luyện Thành Thần

Chương 1946: Biển sâu

La chinh cảnh giác quan sát xung quanh. Hắn xác định không có gì nguy hiểmSau đó hắn chắp tay lạy một cái trước bộ hài cốt rồi lên tiếng: “Tiền bối dẫn ta đến nơi này, chắc chắn có điều gì đó khác thường! Sợ là La mỗ phải đắc tội rồi”

Hắn vốn không có thù oán gì với vị thần đại viên mãn Kiếm tộc này.

Bây giờ động chạm đến hài cốt của người này, tự nhiên hắn cũng cảm thấy vô cùng áy náy. Đây là sự tôn trọng tối thiểu đối với người đã chết. Huống hồ, đối phương còn là một vị thần đại viên mãn.

Cực Ác lão nhân thấy hành động này của La Chinh thì chỉ có thể lắc đầu. Với phong cách làm việc của ông, chắc hẳn ông sẽ trực tiếp thu hết bộ hài cốt này lại, làm gì chú ý nhiều đến vậy?

Sau đó La Chinh lấy ba chiếc nhẫn ra khỏi tay bộ hài cốt. Hắn cầm nó, xoay tròn trong lòng bàn tay hết lần này đến lần khác để quan sát.

Thế nhưng sau khi tìm hiểu một lúc lâu, hắn vẫn chưa thể tìm ra manh mối nào.

Cuối cùng, hắn rút một luồng khí hỗn độn ra, rót vào trong một chiếc nhẫn. Sau khi khí hỗn độn được đưa vào, chiếc nhẫn lập tức tỏa ra một ánh sáng màu trắng, đồng thời cũng trở nên nóng bỏng lạ thường.

“Không ổn!”

La Chinh vội vã ném nhanh chiếc nhẫn kia đi.

Chiếc nhẫn kia xoay tròn trên không trung, nhanh chóng mở ra, hóa thành một thanh trường kiếm nhỏ, sau đó tiếp tục biến lớn!

Trong nháy mắt, nó đã biến thành một thanh kiếm bạc khổng lồ dài đến ba mươi trượng.

Thanh kiếm này ẩn chứa một luồng kiếm ý vô cùng sắc bén, giống như một chiếc thuyền bạc to lớn, lao về một bên.

“Vù…”

Trong khi lao đi, nó va chạm với không khí phát ra âm thanh vô cùng chói tai, sóng cát rất lớn dâng lên ở hai bên đường đi.

“Ầm!”

Một tiếng “ầm” vang lên, thanh kiếm bạc khổng lồ chui vào trong một đồi cát, tạo nên một hang động lớn trong đó. Nó xuyên thủng đồi cát rồi tiếp tục chui qua đồi cát tiếp theo.

“Ầm ầm ầm ầm ầm…”

Mấy chục đồi cát liên tiếp bị thanh kiếm xuyên thủng, âm thanh chói tai kéo dài đến một nơi rất xa rồi dần biến mất…

Sức mạnh của thanh kiếm bạc kia đã chôn vùi hơn nửa người La Chinh ở trong cát. Bộ hài cốt bên cạnh cũng hoàn toàn bị chôn vùi bên dưới. Hắn lạnh lùng nhìn đồi cát cách đó không xa đang nhanh chóng sụp đổ, trên mặt lúc này đầy vẻ kinh ngạc.

“Thật lợi hại…” Quả thực La Chinh đã bị chấn động trước sức mạnh của thanh kiếm bạc khổng lồ này.

“Không ngờ chiếc nhẫn này lại mạnh kinh khủng như vậy” Cực Ác lão nhân cũng sững sờ.

Tuy Cực Ác lão nhân đã sống ở Thần Vực nhiều kỷ nguyên thần, nhưng ông cũng chưa từng có cơ hội được chứng kiến pháp bảo nào có sức mạnh đến mức này.

Trong Thần Vực có biết bao vị thần, nhưng có được mấy người là thần đại viên mãn?

Ba chiếc nhẫn này chính là pháp bảo hộ thân của thần đại viên mãn, mạnh mẽ thế này cũng không có điều gì là kỳ quái.

La Chinh lập tức cảm thấy rất đau lòng. Pháp bảo có sức mạnh lớn đến thế mà hắn lại lãng phí mất một chiếc rồi.

Hắn đeo những chiếc nhẫn còn lại lên ngón tay mình, đặt hai tay xuống cát, đồng thời khuếch tán sức mạnh của mình ra.

“Rầm rầm rầm…”

Sức mạnh không ngừng khuếch tán, cát xung quanh hắn lập tức sôi trào. Hắn khẽ quát một tiếng, những đống cát xung quanh hắn bị sức mạnh trong đó đẩy lui đi hoàn toàn, lộ ra bộ hài cốt bị chôn vùi trước đó.

Không biết vị thần đại viên mãn này đã sử dụng thủ đoạn gì. Nhưng đã dẫn hắn đến nơi này thì chắc chắn phải có nguyên nhân.

Sau đó La Chinh lại tiếp tục quan sát tỉ mỉ bộ hài cốt một lần nữa. Hắn phát hiện ra một vòng tròn màu đen ở phía đỉnh đầu. Từ trong vòng tròn màu đen ấy dường như có dấu vết linh hồn dao động vô cùng mờ nhạt. Thế nhưng linh hồn này cũng đã rất mong manh, dường như có thể tiêu tán ngay lập tức vậy!

“Bóng người màu trắng kia chắc là do vòng tròn này thả ra, sau đó bóng người ấy đã chui lại vào đây” La Chinh nhanh chóng đưa ra kết luận.

Hắn vừa đưa tay chạm vào vòng tròn màu đen kia thì lập tức có một âm thanh truyền ra từ trong đó.

“Nơi này… Sa mạc… Quá nguy hiểm… Đi về hướng bắc… Chú ý cái mâu màu đen”

Sau khi chết đi, linh hồn của vị thần đại viên mãn này sẽ không thể tồn tại vĩnh viễn.

Thời gian trôi đi, cho dù linh hồn có được giữ gìn cẩn thận thì cũng đã tan biến gần hết, tàn hồn được cất giữ trong vòng tròn màu đen kia chỉ còn là một luồng ý thức không ngừng lặp đi lặp lại mà thôi.

Mặc dù La Chinh nghe không hiểu lắm, nhưng hắn vẫn nghe đi nghe lại nhiều lần, cố gắng nhớ lại những tiếng được truyền ra từ vòng tròn màu đen kia.

Có nhiều chỗ La Chinh nghe không rõ, nhưng hắn hiểu được duy nhất một chuyện, đó là sa mạc này rất nguy hiểm, ngay cả thần đại viên mãn cũng sẽ chết ở đây. Mà hắn lại chỉ là một vị thần cấp thấp, nếu gặp phải nguy hiểm kia thì chỉ sợ còn thê thảm hơn!

“Đi!”

Một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong đầu hắn.

Thế nhưng trước khi rời đi, hắn lại liếc nhìn bộ hài cốt này lần nữa.

Hắn đưa tay ra, đánh xuống dưới đất liên tục, tạo thành một cái hố lớn, chôn thi hài của vị thần đại viên mãn này vào trong đó. Cuối cùng người nọ cũng được yên nghỉ.

Vòng tròn màu đen kia rõ ràng cũng là một bảo vật linh hồn, nhưng trong đó đang chứa luồng ý thức cuối cùng của vị đại viên mãn này, cho nên La Chinh cũng không lấy đi. Hắn lấy ba chiếc nhẫn, còn cái vòng tròn kia xem như là một chút dấu vết cuối cùng chứng minh vị thần đại viên mãn này từng tồn tại trên đời.

Sau đó hắn tiếp tục hóa thành một mũi tên lao nhanh về phía bắc…

Nhưng ngay sau khi La Chinh vừa rời đi, cát ở nơi chôn bộ hài cốt này không ngừng chuyển động. Không biết do nguyên nhân gì mà bộ hài cốt được La Chinh chôn xuống dần hiện lên trên mặt cát, tiếp tục duy trì trạng thái ban đầu.

Mặc dù lấy được hai chiếc nhẫn vô cùng mạnh mẽ, nhưng tâm trạng La Chinh vẫn rất nặng nề, hắn vẫn rất cảnh giác với mọi thứ xung quanh.

Trong sa mạc rộng lớn này, La Chinh đã chạy rất nhanh về phía bắc liên tục hai đến ba canh giờ rồi, sắc trời cũng đang dần tối đi…

Trong thế giới này vốn không có mặt trời, ánh sáng chẳng qua chỉ chuyển từ sáng thành tối. Một lúc lâu sau, bầu trời đã hoàn toàn tối đen, khắp nơi trong sa mạc đều bị nhấn chìm trong bóng tối, hắn không thể nhìn thấy được gì nữa.

Điều La Chinh không thể ngờ là khi bóng tối vừa buông xuống, sa mạc vốn dĩ vắng vẻ và yên tĩnh lập tức thay đổi.

Trên bề mặt của đồi cát lớn bắt đầu lóe lên ánh sáng màu vàng. Từ xa nhìn lại, thật giống như là ánh đèn ở phía xa. Mãi đến khi La Chinh nheo mắt lại, sử dụng Thanh Mục Linh Đồng thì mới phát hiện ra đó là ánh sáng từ những con sâu có hình dáng kỳ lạ đang ẩn nấp trên bề mặt của đồi cát.

Những con sâu kỳ lạ này giấu nửa thân thể trong đồi cát, chỉ để lộ một cái đầu xấu xí ra bên ngoài, không ngừng cử động trong không trung.

“Chuyện này…”

La Chinh dừng bước, sắc mặt thay đổi, miệng thầm than không hay.

Ngay lúc này, dưới chân hắn bỗng tỏa ra ánh sáng màu vàng, một con sâu kỳ lạ bắt đầu chui lên từ dưới mặt cát.

“Cục cục cục…”

Trong nháy mắt con sâu này xuất hiện, nó lập tức lao đi với ý định muốn cắn La Chinh.

“Chết đi!”

La Chinh đá một cước lên thân thể con sâu này, trực tiếp biến nó thành hai khúc, một nửa thân thể nó lăn xuống đồi cát.

Vừa giết được một con sâu thì sau đó xung quanh La Chinh liên tục lóe lên ánh sáng màu vàng, vô số những con sâu chui lên từ dưới mặt đất. Chúng giống như cây cối, cứ sinh sôi nảy nở không ngừng. Trong nháy mắt chúng đã bao vây La Chinh, như thể muốn ăn sạch thân thể hắn.

“Hừ!”

La Chinh lật tay, lập tức nắm lấy trọng kiếm Đại Thiên.

Ở nơi này hắn không thể vận dụng được thần đạo Đoạn Tình, nhưng chưa chắc hắn đã sợ mấy con sâu này.

“Vút vút vút…”

Từng đường ánh kiếm bay đi khắp bốn phương tám hướng, mấy chục con sâu kỳ lạ kia đều đồng loạt bị chém đôi, rơi xuống mặt đất, không ngừng ngọ nguậy. Sau khi những con sâu kỳ lạ này bị chém chết, ánh sáng trên đỉnh đầu chúng cũng nhanh chóng tối đi.

Hắn vừa mới chém giết được một nhóm sâu thì lại có thêm nhiều con sâu khác không ngừng chui lên từ trong lòng cát.

“Những con sâu này vốn không thể giết hết, chúng ta mau rời khỏi nơi này” Cực Ác lão nhân nhắc nhở.

La Chinh không cố dây dưa thêm nữa. Hắn cứ thế giết sâu, mở một lối để đi ra ngoài.

Trong sa mạc này chỗ nào cũng là mấy con sâu kỳ lạ này, chắc chắn đây chính là biển sâu rồi.

Chỉ cần dừng lại thì những con sâu này sẽ bao vây hắn ngay, vì vậy La Chinh chỉ có thể cắm đầu chạy thật nhanh.

La Chinh không có cách nào để cảm nhận phương hướng trong bóng tối, thế nên hắn cũng không biết mình đã đi đến nơi nào. Trong bóng tối này, hắn đã chạy liên tục suốt mấy canh giờ liền nhưng cũng không biết mình đã chạy được bao xa. Thật may, lúc này hắn lại nhìn thấy một cột sáng màu trắng ở trước mặt.

Ở phía dưới cột sáng đó dường như có mấy người đang mặc áo choàng, đầu đội nón, đứng sừng sững ở đó.

Hắn đã chạy trốn trên sa mạc mênh mông này lâu như vậy, nhưng xung quanh đều chỉ toàn là những con sâu kia, thế mà lúc này lại có thể nhìn thấy bóng người, nhất thời hắn cảm thấy vô cùng kích động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận