Bách Luyện Thành Thần

Chương 2020: Kiếm Vô Ngân

Trong bốn thần mộc, Nhược Mộc là rộng lớn nhất, phần đỉnh thân chính của Nhược Mộc đã tương đương với một vực nhỏ trong Thần vựcKiếm tộc đã xây dựng mười sáu tòa thần thành vây quanh phần đỉnh này.

La Chinh đã trải qua đợt sàng lọc thứ hai tại thần thành sát mép thân chính mang tên thần thành Lan Kiếm.

Sau khi vượt qua đợt sàng lọc thứ hai này, La Chinh vốn phải tập trung tại một chỗ với Nam Lang Hoa và những chân thần đã vượt qua khác, sau đó cả bọn sẽ được đưa đến đất tổ của Kiếm tộc – thần thành Hóa Kiếm, tham gia Đạo Tranh.

Chẳng qua Vũ Thái Bạch lại thấy La Chinh và La Yên là trường hợp đặc biệt, có thể đến thần thành Hóa Kiếm trước.

Dù sao quy tắc của Kiếm tộc là mỗi một gia tộc quyền quý đều có thể chọn người tham gia Đạo Tranh luôn.

La gia đã từng là gia tộc quyền quý, đảo nổi của La gia chưa rơi vào biển Thời Gian nên hiện tại vẫn giàu có như ngày nào.

Thần thành Hóa Kiếm là một cung điện ở phía bắc có nét đặc sắc của Kiếm tộc.

La Chinh ngước nhìn bức tường cao…

Trên vách tường có vài bức hình huyền diệu.

Mỗi một bức đều vẽ động tác ngự kiếm của một chân thần, không chỉ có hình ảnh sinh động mà kiếm pháp được sử dụng cũng vô cùng diệu kỳ.

“Tại Thần vực, một bộ kiếm pháp đã rất lợi hại, nhưng ở đây thì nó chỉ là một bức vẽ…”

La Chinh khen ngợi những bức vẽ ấy.

La Yên ngồi trên bậc thang thứ hai bên cạnh, dùng cùi chỏ chống đầu, nhìn chằm chằm vào ca ca đang ngẩn người ở cách đó không xa của mình.

Vũ Thái Bạch thản nhiên lên tiếng phía sau La Chinh: “Kiếm tộc được gọi là Kiếm tộc vì nghiên cứu kiếm đạo, tất nhiên không ai có thể sánh bằng… Tiếc là còn quá cổ hủ” Hắn nói đến đây bèn lắc đầu.

“Cổ hủ là thế nào?” La Chinh tò mò hỏi.

Vũ Thái Bạch cười nhẹ, trả lời: “Kiếm tộc theo đuổi việc giữ gìn nhân ái và có ‘Kiếm Tâm học’, đó là cổ hủ!”

La Chinh hơi không tán đồng.

Hầu hết những người của Kiếm tộc mà La Chinh từng tiếp xúc đều là người ngay thẳng và tốt bụng, điều đó rất hiếm thấy tại Thần vực…

“Ta không hiểu ý của Đại sư huynh” La Chinh nghi hoặc.

Vũ Thái Bạch thở dài, nhìn bức vẽ trong cung điện: “Vùng đất không chiến tranh là của Mặc gia, nhưng do suy nghĩ về giữ gìn nhân ái nên cuối cùng không phát triển bằng Đông Phương gia”

“Kích cỡ vùng đất gia tộc thật sự đại diện cho sự thua kém của bọn họ à?” La Chinh hỏi lại.

“Ngươi hiểu sai ý ta rồi” Vũ Thái Bạch bình tĩnh đáp: “Giữ gìn nhân ái sẽ khiến lòng dạ mềm yếu, sư tôn từng hy vọng hợp tác với Kiếm tộc, nếu Kiếm tộc đồng ý thì Thần vực đâu đến nỗi gặp nguy cơ như bây giờ… Đến hiện tại, cho dù ta ép Kiếm tộc nghe theo sự chi phối nhưng cuối cùng vẫn quay về điểm xuất phát, trả giá đắt hơn nhưng cơ hội lại mong manh hơn trước!”

La Chinh mờ mịt như lọt vào sương mù.

Có điều, hắn hiểu đại khái rằng Kiếm tộc vốn có thể ra tay khi cuộc tranh giành giữa cha và liên minh các gia tộc khác bùng nổ.

Hơn nữa, sức mạnh của Kiếm tộc đủ để chống lại liên minh các gia tộc ấy…

Nhưng mà Kiếm tộc chọn cách im lặng.

Mỗi lần Vũ Thái Bạch nhắc đến chuyện này là lại thấy tức tối trong lòng.

“Đại sư huynh ép Kiếm tộc nghe theo sự chi phối ư?” La Chinh hỏi với vẻ tò mò.

Vũ Thái Bạch gật đầu, híp mắt nói: “Đúng, nói chính xác hơn thì không phải ta mà là hiện thực ép Kiếm tộc. Bây giờ trong nội bộ Kiếm tộc đã rất nóng vội” Trong lúc nói, hắn liếc qua cửa cung điện rồi cười lạnh: “Bọn họ còn vội hơn cả tưởng tượng của ta… Lão già Kiếm Vô Ngân đã đến rồi”

Hắn vừa dứt lời, cửa cung điện bỗng mở ra.

Sau khi vào cung điện, hai hàng đệ tử Kiếm tộc chia ra đứng ngay ngắn ở hai bên.

Sau đó, một ông lão chậm rãi bước về hướng này.

Ông lão ấy có khí thế phi phàm, một ánh nhìn lơ đãng lại như có thể hủy diệt một thế giới.

Bên trong cơ thể không cao lớn ấy ẩn giấu một vũ trụ khổng lồ, vô số sinh linh thứ cấp đang hồi phục trong đó.

“Thánh nhân!” Sau khi chú ý đến ông lão ấy, hai mắt La Chinh hơi sáng lên.

La Chinh đã từng gặp vị thánh nhân Kiếm tộc ấy lúc ở cấm địa biển Thời Gian, đồng thời ông cũng từng hỏi hắn tung tích của Kiếm Thị.

“La Tiêu dạy đồ đệ tốt thật nhỉ, mở miệng là lão này lão nọ, không kính trọng thánh nhân là tội lớn đó” Ông lão vừa vào điện liền nhìn chằm chằm vào Vũ Thái Bạch, nói với vẻ thản nhiên.

La Chinh và La Yên đứng dậy hành lễ với thánh nhân, thầm nghĩ, chắc ông lão này chính là Kiếm Vô Ngân mà Vũ Thái Bạch vừa nói.

Vũ Thái Bạch không tỏ ra cung kính mà chỉ bình tĩnh đáp: “Tai của lão vẫn thính đấy”

Kiếm Vô Ngân không so đo với Vũ Thái Bạch.

Đôi mắt sâu sắc của ông lướt qua La Chinh, cảm thấy La Chinh không quan trọng lắm nên lại dời sang La Yên.

“Đây là hy vọng của ngươi à?”

La Yên hơi bối rối khi bị thánh nhân nhìn chăm chú, gần như muốn trốn sau lưng La Chinh theo thói quen.

Sau khi nhận ra gánh nặng của mình, La Yên tránh khỏi lưng của La Chinh, ưỡn ngực ngẩng đầu, mặt mày vô cùng nghiêm túc.

“Ừ” Vũ Thái Bạch gật đầu.

Kiếm Vô Ngân quan sát La Yên một lát, vươn tay làm động tác chụp rồi bắt lấy một thanh kiếm dài.

Ông hơi run tay rồi đi thẳng đến chỗ La Yên.

Không ai có thể tập hợp sát niệm trong vùng đất không chiến tranh!

Thế nhưng nơi này là địa bàn của Kiếm tộc, ai biết vị thánh nhân trước mặt có thủ đoạn gì chứ.

La Chinh sầm mặt khi thấy cảnh ấy, vừa định bước lên chắn trước người La Yên thì Vũ Thái Bạch ở bên cạnh đã ngăn cản: “Đừng sợ, ông ấy sẽ không làm Yên Nhi tổn thương”

La Chinh nghĩ Vũ Thái Bạch sẽ không hại La Yên nên mới lùi lại.

La Yên vẫn đứng yên tại chỗ, đôi mắt to bình tĩnh nhìn Kiếm Vô Ngâm cầm kiếm đến chỗ mình.

“Vù…”

Chỉ chốc lát sau, hai mắt La Yên chợt lóe lên một luồng sương mù màu trắng.

Từng cơn gió nhẹ xoay quanh nàng, khí thế vô hình khuếch tán ra ngoài.

“Chân ý của đạo?”

La Chinh cảm nhận khí thế từ muội muội rồi chợt hiểu ra.

Hình như Kiếm Vô Ngân đang kiểm tra chân ý của đạo của La Yên bằng phương pháp nào đó.

La Chinh không rõ muội muội tu luyện loại tâm pháp chân ý nào, chẳng qua hắn cũng khá thông thạo chân ý đạo pháp tự nhiên nên đứng bên cạnh cảm nhận.

Hắn phát hiện La Yên đã lĩnh ngộ được chân ý của đạo đến mức độ uyên thâm!

Một bước, hai bước, ba bước…

Kiếm trong tay Kiếm Vô Ngân không ngừng tiếp cận.

“Roẹt…”

Khi ông chỉ còn cách La Yên ba mươi mét, mọi người chợt nghe thấy tiếng xé vải từ mũi kiếm của ông.

Dường như Kiếm Vô Ngân đã cắt khí thế của La Yên.

Thấy thế, La Yên nhắm mắt lại, cúi đầu lẩm bẩm gì đó…

Ngay lập tức, khí thế quanh người nàng trở nên mãnh liệt hơn, bước đi của Kiếm Vô Ngân cũng dần chậm chạp hơn.

Chẳng qua thanh kiếm trong tay ông vẫn chỉ vào trán của La Yên. Sau đó, Kiếm Vô Ngân chuyển kiếm ra phía sau và làm nó biến mất trong nháy mắt.

Kiếm Vô Ngân gật đầu rồi lại lắc đầu, nói với Vũ Thái Bạch: “Đúng là không tệ, nhưng mà… còn chưa đạt đến trình độ như ngươi đã cam kết”

* Waka là đơn vị duy nhất tại Việt Nam sở hữu bản quyền tác phẩm Bách luyện thành thần. Các cơ quan, tổ chức, cá nhân khác sao chép, đăng tải tác phẩm là vi phạm bản quyền. Waka sẽ tiến hành truy cứu trách nhiệm theo trình tự pháp luật. Trân trọng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận